← Quay lại trang sách

Chương 243 Chính nghĩa của mỗi người 3

Lục Minh khẽ lắc đầu, cũng không làm ống loa của Lưu Giang. Hắn nhìn Nghị Hiệp khởi động chiến giáp, cất bước từ trong bức tường bước ra.

Một giọng nói trầm lại phát ra từ micro.

“Tôi nói thêm một câu, bốn mươi tám phút nữa, Trấn Thủ Giả sẽ đến thành phố Ca Đường.”

“Nhưng thành phố này không thể chống cự được lâu đến thế.”

“Tôi cũng không muốn đợi lâu như vậy.”

Nói xong, ông ta cất bước tiến về phía trước.

Lục Minh nhấc chân theo sát phía sau.

Trong lòng hắn lại một lần nữa vang lên giọng nói của Lưu Giang.

Là cười nhạo, là khinh miệt, là bất đắc dĩ, càng là lạnh lùng.

“Mặc dù không đến chậm.”

“Nhưng thật đáng tiếc, bản chất của chính nghĩa này vẫn là bất công và cưỡng chế.”

“Ông ta có khác gì kẻ đã bắt cả nhà tôi chết thay đâu? Không phải họ đều làm bất cứ điều gì họ muốn vì mục đích ích kỷ của riêng mình và phớt lờ người khác sao? Đừng nghĩ rằng ông ta mặc chiến bào thì tôi không thể nhận ra ông ta.”

“Đây và một tên đao phủ có gì khác nhau đâu chứ?”

“Tôi không đồng ý với loại chính nghĩa này.”

Hôm nay Lưu Giang nói nhiều hơn mọi hôm.

Nghĩ đến đây, Lục Minh không khỏi thở dài: “Anh nên chuyên tâm lái xe đi.”

⚝ ✽ ⚝

Xung đột ý tưởng và sự khác biệt về đường lối là những dấu hiệu báo trước của sự giải thể...

Mới là lạ!

Lục Minh không quan tâm những điều này.

Hoàn thành ủy thác, giết chết Sargeras, đây mới là điều hắn quan tâm.

Lưu Giang và Nghị Hiệp có thể nói là đạo bất đồng bất tương vi mưu, còn Lục Minh thì bị kẹp ở giữa.

Nhưng Lục Minh chỉ quan tâm, hắn hợp tác với Nghị Hiệp để đánh chết Nữ yêu, mà đánh chết Nữ yêu có thể hỗ trợ hoàn thành nhiệm vụ mà Thế Giới giao, hắn cảm thấy như thế đủ rồi.

Ra khỏi Tổng bộ tập đoàn Willy, Lục Minh lên Xe quỷ, còn Nghị Hiệp đã hành động trước một bước.

Mục tiêu rất đơn giản, trực tiếp và rõ ràng - quả cầu ánh sáng màu xanh nhạt đó, tiếng cười ầm ĩ vang vọng khắp bầu trời, là tọa độ tốt nhất.

Trên Xe quỷ, Lưu Giang và Lục Minh ngồi ghế đầu, nhìn theo Nghị Hiệp mặc chiến giáp lao thẳng về phía xa. Lưu Giang trầm mặc đạp chân ga, Xe quỷ xuất phát.

Đến tận lúc này, Lục Minh mới bình tĩnh mở miệng.

"Nếu anh không vui thì chúng ta có thể giết chết ông ta. Tất nhiên là không phải bây giờ, mà là sau khi Sargeras chết."

Có câu nói thân sơ khác biệt.

Lưu Giang là người của Lục Minh, anh ta không ưa Nghị Hiệp, vậy thì nếu giữa hai người bọn họ xảy ra chuyện gì, nếu như Lưu Giang có ý kiến gì về Nghị Hiệp, vậy thì Lục Minh chắc chắn sẽ đứng về phía Lưu Giang.

Nghe xong, ánh mắt Lưu Giang trở nên sâu thẳm, anh ta suy nghĩ một lúc, quay đầu nhìn Lục Minh, khóe miệng nở một nụ cười khó coi.

"Không cần đâu. Vừa rồi tôi chỉ là nghe ông ta nói như thế thì lại nghĩ đến những chuyện trước kia mà thôi.”

“Khi tên sát nhân ngồi ở phía sau giết tôi, tên đó cũng không hỏi cảm nhận của tôi.”

“Khi Nghị Hiệp cho nổ bom, có lẽ ông ta cũng không hỏi cảm giác của những người hầu và bảo vệ trong trang viên.

“Bọn họ chẳng khác gì nhau cả!”

"Suy nghĩ của tôi có thể thiên lệch, nhưng ít nhất tôi thực sự nghĩ như vậy - hành động của ông ta không phải là chính nghĩa, hoặc chỉ là chính nghĩa của riêng ông ta.”

"Thực ra tôi cũng có thể hiểu suy nghĩ của Nghị Hiệp. Nếu hôm nay dùng mạng của một trăm người để giết chết được một tên siêu tội phạm, thì trong tương lai rất có thể sẽ cứu được cả một ngàn, thậm chí là mười ngàn sinh mệnh vô tội.”

"Tôi chỉ đứng trên góc độ của hơn một trăm mạng người đó mà thôi."

Nói đến đây, anh ta không nói gì nữa, chiếc xe tàng hình bám sát theo sau Nghị Hiệp. Đến tận khi nhìn thấy Nghị Hiệp móc súng ra, Lưu Giang mới lên tiếng lần nữa.

“Lục Minh, anh bảo trên đời này thực sự tồn tại chính nghĩa tuyệt đối sao?”

Lục Minh lắc đầu không nói.

Lưu Giang bình tĩnh nói: "Tôi đoán là không có đâu."

"Mỗi người đều có cách hiểu khác nhau về chính nghĩa."

"Nếu vậy, anh nói xem, từ chính nghĩa mà con người tạo ra này, còn có ý nghĩa gì nữa không?"

Nói xong, Lưu Giang đột nhiên ngẩn người, anh ta cười ngượng ngùng, gãi đầu: “Tự nhiên lại hỏi nhiều quá, anh đừng cười nhé.”

Khóe miệng Lục Minh khẽ nhếch lên một đường cong không dễ nhận ra.

Lục Minh mở cửa xe bước ra, chờ đến khi đóng cửa xe lại, Lục Minh mới nói.

"Anh yên tâm, tôi không giống Nghị Hiệp.”

"Tôi sẽ không đối xử với anh như ông ta đối xử với những người bảo vệ và hầu cận đó đâu.”

"Lý do rất đơn giản, vì anh không phải là vệ sĩ, tài xế hay người hầu của tôi, anh là người thân của tôi."

Lưu Giang lập tức sửng sốt, anh ta nhìn về phía cửa ghế phụ, nhưng chỉ thấy bóng lưng của Lục Minh.

Giọng nói trầm thấp của Lục Minh truyền đến, đi thẳng vào tai Lưu Giang.

“Nghị Hiệp có thể hy sinh số ít để bảo toàn số đông, là vì ông ta không có người thân, không có người mà mình muốn quan tâm.”

"Nhưng tôi bây giờ thì khác."

"Tôi có anh, có Ảnh Tử, có Nha Nha, có Đầu bếp, có Nha Tử, có Abbey, Elle, còn có cả Hi Vọng.”

"Các người chính là người thân của tôi, là ràng buộc của tôi."

"Mặc dù thực ra, tôi cũng không hiểu ràng buộc là gì, nhưng tôi nghĩ nó giống như mối liên hệ giữa tôi và Hi Vọng.

“Lục Minh tôi không có đạo lý gì to tát, cũng không biết nói đạo lý gì to tát."

“Nhưng tôi nghĩ rằng, nếu nhất định bắt tôi nói về sự hiểu biết của tôi về chính nghĩa, thì tôi cảm thấy, bảo vệ mọi người, bảo vệ những người thân của tôi, duy trì mối liên kết giữa chúng ta, đó chính là chính nghĩa.”

Nói xong, Lục Minh miễn cưỡng nở một nụ cười khó coi.

"Trên thế giới này cũng không có chính nghĩa nào lớn hơn thế.”

Cửa xe đóng lại, Lục Minh bước về phía trước.

Lưu Giang nhìn người đàn ông gầy gò đang đi về phía trước, khóe miệng không nhịn được mà cũng nhếch lên, lộ ra một nụ cười.

Anh ta cười rất vui vẻ, nụ cười đó xuất phát từ trong nội tâm.

"Người thân à..."

Từ này đối với Lưu Giang mà nói, là một từ ngữ tương đối xa lạ.