Chương 248 Ấm áp và thân mật 2
Nhưng bữa cơm này đi vào cơ thể quỷ vật, hiệu quả liền rất lớn -- lại nói, Đầu Bếp ông ta cũng là làm cơm cho quỷ, phục vụ người sống chỉ là nghề phụ.
Có thể thấy, nhà hàng Minh Ký bị phá hủy khi Nữ Yêu tự bạo, cùng với việc Đầu Bếp nuốt thức ăn đã nhanh chóng hồi phục -- Điều này chứng minh Đầu Bếp đang bổ khuyết thương tích trong trận chiến.
Ông ta thỉnh thoảng ợ một cái, quỷ khí nồng đậm phát ra, mơ hồ khiến nhà hàng Minh Ký mở rộng một phần.
Ảnh Tử ăn cũng rất ngon, sức ăn của nó cũng không thua Đầu Bếp, lại thêm bản chất ăn hàng, lợi ích lấy được thậm chí còn nhiều hơn một chút so với Đầu Bếp.
Dự cảm mơ hồ nói với Lục Minh, Ảnh Tử cách ác linh cao bậc cao không còn xa.
Nha Nha cũng giống vậy, Nha Nha cũng thăng cấp không nhỏ, tuy nó không có tiềm năng thăng cấp thành hung thần, nhưng thăng cấp thành ác linh bậc cao cũng không thành vấn đề -- Nếu tính theo tiến độ thăng cấp, vốn Nha Nha nằm ở trình độ ác linh bậc trung (10%), vừa ăn bữa cơm này, ít nhất cũng đạt tới ác linh bậc trung (40%).
Nha Tử không có tiềm lực thăng cấp lên ác linh, ăn hai miếng liền thôi, dường như muốn đem cơ duyên dành lại cho đồng bạn khác.
Biến hóa lớn nhất chính là Lưu Giang.
Vừa ăn chưa được hai miếng, trên người Lưu Giang đã phát ra quỷ khí, quỷ khí mơ hồ liên kết với Xe quỷ, vốn Xe quỷ và tài xế là một thể lại dường như sắp đón nhận sự lột xác từ lệ quỷ đến ác linh!
Thực lực yếu ớt.
Lấy cấp Thiên Tai làm nguyên liệu nấu ăn.
Tài năng nấu nướng đạt đến đỉnh cao của Đầu Bếp.
Thêm vào đó là việc lệ quỷ thăng cấp thành ác linh vốn không khó.
Lưu Giang thăng cấp lúc này giống như nước chảy thành sông, thuận lý thành chương.
Nhưng quỷ khí phát ra vừa dày đặc, Lưu Giang vừa có dấu hiệu thăng cấp, lại kẹt lại ở đỉnh phong liền dừng lại, anh ta sững sờ, dẫn tới Lục Minh bọn họ cũng sửng sốt.
Mãi khi qua được một lúc, ánh mắt của tất cả quỷ vậy đều hướng về Lục Minh, Lục Minh ngấm lại không thể không nói.
"Trách tôi rồi."
Cộng linh Lv6 đã đạt đến cực hạn có thể khống chế, mà cấp độ của Lưu Giang giống như muốn cưỡng ép phá vỡ cực hạn này -- Nhưng điều này thực sự không đơn giản như vậy.
Ít nhất đột phá lệ quỷ - ác linh không đủ để cưỡng ép cực hạn của cộng linh.
Dường như sợ Lục Minh lúng túng, Lưu Giang cười nhẹ: "Đừng nóng vội, tôi có thể chờ được."
Đầu Bếp gào to nói: "Ăn cơm ăn cơm, đừng để thừa, thừa là tôi sẽ tức giận đó!"
Ảnh Tử: "Của ta... Của ta..."
Nha Nha: "Nhóp nhép nhóp nhép (âm thanh nhai nuốt)."
Nha Tử vẫn cười.
Nhìn bốn phía xung quanh, khóe miệng Lục Minh hơi cong lên.
Hắn rất thích khung cảnh hiện tại.
Rất ấm áp.
Giống như hình ảnh một gia đình.
Đương nhiên, còn thiếu một chú chó.
Nghĩ đến đây, Lục Minh liền nghĩ đến Hi Vọng.
Nó hiện tại có lẽ đã tụ hợp với Tiểu Cao rồi.
Dù sao, một con chó không có người dắt theo, trong cái phó bản lấy con người làm chủ thể thì làm việc vẫn rất không tiện.
Lại chìa đôi đũa ra, kẹp khối thịt viên, cảm giác mềm dẻo tan ra trong miệng, mùi hương kích thích vị giác, kích thích sự thèm ăn.
Lục Minh lại không thấy được, Ảnh Tử ở bên cạnh đã dừng đũa, khuôn mặt không có ngũ quan mơ hồ đối diện Lục Minh, dường như đang quan sát điều gì.
Hắn không hề nhận ra sự thay đổi của bản thân.
Hắn cũng không biết sự thay đổi ấy có ý nghĩa gì.
Nhưng nó lại cảm nhận được sự thay đổi của hắn.
Nó cũng đương nhiên hiểu được sự thay đổi này chứng tỏ nguyên do nào đó.
Đến khi một miếng thịt bò rơi vào trong bát của Lục Minh, Lục Minh quay đầu, liền nhìn thấy Ảnh Tử gắp thêm thịt bò cho mình.
Nó nhếch môi, nộ ra màu đen thâm thúy, Lục Minh ngẫm lại cũng nhếch miệng một cái, lộ ra nụ cười cứng ngắc.
Ảnh Tử: "Tốt!"
Lục Minh: "???"
⚝ ✽ ⚝
Washington.
Gần sân bay.
Khi Cao Nghĩa Thịnh xuống máy bay, đi ra khỏi sân bay liền nhìn thấy chú chó Golden lớn vừa khiến người ta yêu thích vừa có linh tính đang nằm nhoài bên đường nhìn điện thoại di động.
Không ai phát hiện một cảnh này, nếu không ngày hôm sau Hi Vọng sẽ lên trang đầu tin thời sự rồi.
Dường như nhận thấy được Cao Nghĩa Thịnh đến, Hi Vọng quay đầu nhìn liếc qua Tiểu Cao, rồi nhảy cao vọt đến cạnh Tiểu Cao.
Điện thoại hãng XW trên cổ không ngừng lắc lư, Tiểu Cao tinh mắt nhìn thấy trên màn hình dường như đang phát hình ảnh trực tiếp của [Tai nạn cực lớn ở thành phố Ca Đường].
Cụ thể thế nào Tiểu Cao không nhìn kỹ, anh ta chỉ gửi cho Lục Minh một tin, nói rõ mình đã đón được Hi Vọng, xin hãy yên tâm, rồi nhận được mệnh lệnh từ Học Giả.
Học Giả: "Hiện tại chỉ có các anh ở Washington, anh đem theo Hi Vọng đến Học viện siêu năng lực một chuyến."
Cao Nghĩa Thịnh: "Đã nhận."
Để điện thoại xuống, Cao Nghĩa Thịnh không khỏi thở dài một tiếng: "Tao đúng là cái mệnh chạy vặt mà."
Nói rồi, anh ta đem theo Hi Vọng ngồi lên xe taxi.
Âm thanh mơ hồ từ trong xe taxi truyền ra.
"Anh bạn, đem theo chó cậu phải thêm tiền đó nha."
"Yên tâm, yên tâm, tiền thì dễ."
"Vậy thì không thành vấn đề. Đi chỗ nào?"
"Học viện siêu năng lực."
"À."
Tài xế nhìn Cao Nghĩa Thịnh và Hi Vọng qua kính chiếu hậu, không nói nhảm trực tiếp khởi động xe.
Anh ta dường như thực sự biết vị trí của Học viện siêu năng lực.
⚝ ✽ ⚝
Điều này cũng không có gì lạ.
Bởi vì hiệu trưởng của Học viện siêu năng lực -- Vị siêu anh hùng tên là Tiến Sĩ là một nhân vật công chúng mà người người đều biết.
Dị năng giả thích làm từ thiện, là người tốt bụng, xem như là cầu nối trao đổi giữa người bình thường và siêu năng giả.