← Quay lại trang sách

Chương 249 Ấm áp và thân mật 3

Nguyên nhân thành lập của Học viện siêu năng lực cũng rất đơn giản, chẳng qua chính là sợ siêu năng giả còn nhỏ bị gọi là quái thai, ảnh hưởng đến tam quan, sau khi trưởng thành sẽ trả thù xã hội và trở thành tội phạm siêu cấp. Cho nên Tiến Sĩ đã thành lập lên một môi trường vì sự nghiệp trồng người không có phân biệt đối xử như vậy.

Cho dù xem xét từ góc độ người bình thường, Tiến Sĩ cũng là một người cực kỳ tốt, mà đầu năm nay, tên tuổi của Học viện siêu năng lực cũng coi là một trong những biểu tượng của Washington, đón khách ở sân bay, trong một tháng luôn có thể gặp được một số người tiến về Học viện siêu năng lực.

Trên xe, Tiểu Cao mở máy thu âm, muốn moi một số bí mật từ tài xế mà không tìm thấy trên mạng, nhưng tài xế không giỏi trò chuyện, hoặc là nói anh ta cho rằng Tiểu Cao có liên quan đến siêu năng lực nên không muốn liên quan gì với Tiểu Cao.

-- Người bình thường và siêu năng giả, quả thực tồn tại một khoảng cách tuy không thể nhìn thấy nhưng thực sự không giả.

Chiếc xe lái tới vùng ngoại ô, cũng dừng lại tại một nơi cách không xa ngoại ô Washington.

Tài xế chỉ về phía kiến trúc to lớn như trang viên phía trước nói: "Chính là ở đó."

Tiểu Cao trả tiền, dắt theo Hi Vọng xuống xe thì nhìn thấy tài xế giẫm chân ga chạy xa, anh ta cũng không nói gì, chỉ đi về phía cổng Học viên siêu năng lực.

Đến khi cổng trường đập vào mắt.

Cùng lúc đó, còn có âm thanh già nua nhưng điềm đạm vang lên.

"Hoan nghênh đã đến, bạn đồng hành của Lục Minh, mời vào."

⚝ ✽ ⚝

"Cái gì? Cấp Thiên Tai xâm phạm? Anh Minh và Nghị Hiệp liên thủ xử lý cấp Thiên Tai đó rồi?"

Cao Nghĩa Thịnh vốn không biết sự tích anh hùng của Lục Minh, nhưng khi anh ta gặp Tiến Sĩ, những việc này tất nhiên cũng biết rõ.

Khi Tiểu Cao và Hi Vọng tiến vào phòng làm việc của hiệu trưởng, Tiến Sĩ đang xem video chiến đấu giữa Nghị Hiệp, Lục Minh và Nữ Yêu.

Tiến Sĩ ngồi đối diện Cao Nghĩa Thịnh, vẻ mặt già dặn, hai mắt lại sáng ngời có thần, tuy dần dần già đi nhưng sinh lực vẫn xem như dồi dào, quan trọng là trong ánh mắt của Tiến Sĩ lóe ra ánh sáng mà Cao Nghĩa Thịnh chưa từng thấy qua.

Tên là Duệ Trí.

Tên là Bác Học.

Tên là Khoan Hậu.

Tên là Hòa Ái Hiền Từ.

Nói tóm lại, đây chính là một ông cụ có thể khiến người ta vừa nhìn sẽ tuyệt đối không sinh ra ác cảm.

Lúc nghe được tiếng hô to gọi nhỏ ầm ĩ của Cao Nghĩa Thịnh, bên trong âm thanh còn mơ hồ có chút không dám tin cùng kiêu ngạo tự hào, Tiến Sĩ cười gật đầu:

"Không sai, cậu Lục Minh đã cứu Nghị Hiệp, giúp hội Liên hiệp siêu anh hùng một việc rất lớn, cậu ấy mãi mãi là người bạn của hội Liên Hiệp chúng tôi. Mà bạn của bạn cũng là bạn."

Nói xong, ông cười hòa ái, đưa tay chỉ vào đầu mình.

"Tha thứ cho sự tự chủ trương của tôi, tôi đọc một phần kí ức của cậu. Cho nên tôi không chỉ biết cậu và Lục Minh là một nhóm, tôi còn biết mục đích cậu đến đây tìm tôi."

Cao Nghĩa Thịnh mở miệng lại không biết nên nói gì.

Đối diện với một quán vật có thể đọc được kí ức, cái gì anh ta cũng không dám nói, giao lưu theo một cách tự nhiên mà tiếp tục.

"Các cậu muốn liên hệ tôi, hợp lực đối đầu với tên người ngoài hành tinh đó đúng không? Nếu là trước đây, tôi chưa chắc sẽ đáp ứng yêu cầu của các cậu, nhưng hiện tại, sau khi những người ngoài hành tinh đó ra tay với Nghị Hiệp..."

Tiến Sĩ cười rồi giương tay ra: "Hợp tác không phải thuận lý thành chương sao?"

Cao Nghĩa Thịnh thở nhẹ ra một hơi.

'May mắn ông già này không thấy được kí ức của người chơi.'

Anh ta lại không nhìn thấy, ánh sáng màu trắng bạc ẩn giấu hơi lấp lóe trong đáy mắt của Tiến Sĩ.

"Hai vị trước tiên ở lại trong trường đi, tôi nghĩ cậu Lục Minh cũng rất nhanh sẽ đến tụ hợp với các cậu."

"Được."

Tiểu Cao tất nhiên không có lí do từ chối.

⚝ ✽ ⚝

Học viện siêu năng lực của Tiến Sĩ tương đối lớn, lại được quân đội Liên bang Mỹ và Tổng bộ tập đoàn Willy dốc sức hỗ trợ.

Về vấn đề tiền bạc, Học viện siêu năng lực không thiếu.

Có một siêu năng giả trẻ tuổi dẫn Tiểu Cao và Hi Vọng đi đến phòng ngủ, sau khi đến một phòng ngủ rộng rãi, Tiểu Cao nói cảm ơn lại phát hiện Hi Vọng không biết lại nhảy đi nơi nào rồi.

Nghĩ một hồi, Tiểu Cao cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Hi Vọng là chó của chủ nhân, Tiểu Cao là cẩu nô tài...

Lại thêm Hi Vọng vô cùng có linh tính, phương diện trí lực đại khái không kém so với người bình thường, muốn để ý Hi Vọng, chăm sóc nó quả thật là một việc rất phiền toái.

Nhưng cân nhắc đến việc trong Học viện siêu năng lực không có gì nguy hiểm, Tiểu Cao cũng tạm hoãn lại việc tìm kiếm Hi Vọng, ngồi chờ đợi tại cạnh giường, không đến 5 phút, Golden đã mở cửa ra, chạy vào phòng.

Bốn mắt nhìn nhau, mắt Hi Vọng lấp lánh trong sáng, Tiểu Cao hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Tiểu Cao thở dài nói: "Nếu như mày xảy ra chuyện, lão đại chắc chắn sẽ rút gân lột da tao."

Vừa nói, Tiểu Cao đứng dậy, chuẩn bị chăm sóc cho bộ lông của Hi Vọng, nhưng trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh lại làm cho Tiểu Cao cứng ngắc, sững sờ tại chỗ.

"Yên tâm đi, cậu có xảy ra chuyện thì tôi cũng sẽ không xảy ra chuyện."

Âm thanh non nớt giống như trẻ con, nhìn thấy miệng chó của Hi Vọng chưa hề cử động, Tiểu Cao từ từ há miệng, lộ ra biểu tình khiếp sợ.

Hi Vọng lập tức nhảy lên trên sô pha, nằm xuống ngoắc ngoắc cái đuôi về phía Tiểu Cao, miệng chó mơ hồ cong lên, dường như đang cười.

"Sao vậy? Sợ ngây người rồi?"

"Cũng không có gì đáng ngạc nhiên mà? Không phải là chó nói tiếng người thôi sao? Trước kia tôi rút thưởng, luôn muốn rút được một cái kĩ năng tương tự với liên kết tinh thần, có thể nói chuyện với cậu, với Lục Minh và Ảnh Tử."

"Nhưng mà cái rút thưởng đó thật sự quá lừa người! Quá lừa đảo rồi!"

"Mày! Mày!"

Tiểu Cao chỉ vào Hi Vọng, mày mày mày một hồi, Hi Vọng nghĩ một lát lại giải thích thêm một câu.

"Năng lực Tiến Sĩ tặng tôi."

Dường như nghĩ đến ông cụ hòa nhã đó, đuôi của Hi Vọng lắc nhanh hơn chút.

"Ông ấy quả thật là một người cực kỳ tốt á."