Chương 270 Chính Nghĩa và Vĩnh Hằng 2
Tuy nhiên, Thợ cơ giới chỉ có thể thấy Học Giả và Nghị Hiệp đối mặt với thiên tai mà không hề căng thẳng, anh ta đang định bóp cò thì đột nhiên lại cảm thấy đầu mình đau nhói.
Dòng ánh sáng bạc đột nhiên nổ tung trong não Thợ cơ giới, cú đánh trực tiếp vào linh hồn này khiến Thợ cơ giới hoa mắt chóng mặt.
Khẩu súng trong tay rơi xuống đất, lúc ngất đi, Thợ cơ giới đột nhiên nghĩ đến một điều...
Lão già Tiến Sĩ kia, trong trận chiến cuối cùng của cuộc đời, đã gây ra tổn thương cho anh ta.
Ban đầu anh ta còn không hiểu, tại sao rõ ràng Tiến Sĩ đã chuẩn bị chạy trốn lại đột nhiên quay lại đánh mình một cái.
Nhưng đến bây giờ thì ông ta đã hiểu mọi chuyện rồi.
Học Giả và Nghị Hiệp nhìn Thợ cơ giới nằm bất động bên cạnh quả cầu ánh sáng, không khỏi giật giật khóe miệng.
Chuyện đã đến nước này, Học Giả thực sự muốn giơ ngón tay cái cho Tiến Sĩ, nhưng nghĩ đến việc kẻ có thể hoàn thành quan sát tương lai làm được những điều này cũng không có gì lạ, Học Giả chỉ biết nhếch mép.
Quay đầu nhìn Nghị Hiệp, Học Giả chỉ vào quả cầu ánh sáng, Nghị Hiệp gật đầu bước tới.
Cho đến khi Học Giả và Nghị Hiệp đi đến trước quả cầu ánh sáng.
"Vậy thì bắt đầu thôi."
Học Giả nói xong, cùng Nghị Hiệp đưa tay ra, chạm vào quả cầu ánh sáng trước mặt.
⚝ ✽ ⚝
Mặc dù Thợ cơ giới đã ngã xuống, nhưng điều đó không có nghĩa là Học Giả và Nghị Hiệp có thể tùy ý xâm nhập vào tường lửa của phi thuyền ngoài hành tinh.
Cầu thời không là vũ khí chiến lược của Đế quốc, bản thân nó có độ khó phá giải cực kỳ cao.
Nhưng xét đến việc Học Giả và Nghị Nghị Hiệp đều à những kẻ lập dị, Nghị Hiệp thì tạm thời không nói đến, nhưng năng lực dị thường của Học Giả thực sự đáng sợ, khả năng hai người họ có thể phá giải cầu thời không thực sự không nhỏ.
Khi hai người đưa tay ra, kết nối với quả cầu ánh sáng trước mặt, một lượng lớn dữ liệu tràn vào não của họ.
Học Giả sắc mặt bình tĩnh, chỉ có ánh mắt mơ hồ, ngón tay giật giật, dường như đang lướt trong dòng dữ liệu khổng lồ, hoặc đang sắp xếp đầu mối trong một mớ hỗn độn, bóc tách từng lớp, sắp xếp dữ liệu để phá giải tường lửa của phi thuyền.
Học Giả đắm chìm trong công việc, đương nhiên không thể nhìn thấy trong mắt Nghị Hiệp đột nhiên hiện lên vẻ đau đớn.
Không chỉ vì có nhiều dữ liệu hơn tràn vào não bộ cùng một lúc, mà còn là vì những gì mà ông ta nhìn thấy hoàn toàn khác với Học Giả!
Tiếng trẻ sơ sinh khóc đột ngột vang lên bên tai.
Theo ánh sáng trước mắt đột ngột thay đổi, hình ảnh mờ dần trở nên rõ ràng, Nghị Hiệp như nhìn thấy một bức tranh như thế này.
Trong bức tranh, một người đàn ông tóc vàng ôm đứa trẻ sơ sinh, nhìn người phụ nữ yếu ớt bên giường, dịu dàng cười nói: "Con của chúng ta."
“Đưa em xem.” Người phụ nữ sinh con xong nằm trên giường bệnh, vươn tay đón lấy đứa trẻ, ánh sáng của người mẹ lóe lên trong mắt người phụ nữ.
"Doyle. Willy." "Willy, Willy bé bỏng của mẹ...”
Không biết từ lúc nào, Nghị Hiệp đã nước mắt lưng tròng.
Nghị Hiệp đắm chìm trong quá khứ, đương nhiên không thể nhìn thấy, có một luồng ánh sáng bạc nhạt từ từ bốc lên từ não bộ của Thợ cơ giới, cuối cùng tạo thành một người đàn ông kỳ lạ phát sáng.
Người đàn ông trông có vẻ trẻ tuổi, nhưng toàn thân lại mang vẻ u ám, sau khi ánh sáng thu lại, người ta mới phát hiện ra, đôi mắt và lông mày của người này có ba bốn phần giống với Tiến Sĩ! Người đàn ông không biết có phải là Tiến Sĩ hay không, nhưng anh ta đang từ từ tiến lại phía bên trái của Nghị Hiệp.
Người đàn ông kia chăm chú quan sát Nghị Hiệp một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía quả cầu ánh sáng.
Cho đến khi quả cầu ánh sáng lóe lên.
Có một người đàn ông tóc vàng từ từ bước ra khỏi quả cầu ánh sáng, đứng bên tay phải của Nghị Hiệp.
Một bên trái, một bên phải, giống như vệ sĩ.
Nhưng cả Học Giả và Nghị Hiệp đều không nhận ra được hai người đàn ông đó là ai. mặc dù bóng dáng của họ rất mơ hồ, nhưng khí thế lại vô cùng khác thường - ngay cả người lạ nhìn thấy cảnh này cũng sẽ không nghĩ rằng Nghị Hiệp có thể có được hai người vệ sĩ như thế, mà sẽ nghĩ Nghị Hiệp mới là người hầu của bọn họ.
Người đàn ông trông giống Tiến Sĩ mỉm cười, sau đó lên tiếng.
“Chính Nghĩa...”
Người đàn ông tóc vàng được gọi là Chính Nghĩa kia cũng mỉm cười, nói: “Vĩnh Hằng...”
Người đàn ông trông giống Tiến Sĩ, nhưng lại được gọi là Vĩnh Hằng kia mỉm cười, anh ta chỉ vào mình, rồi lại chỉ Chính Nghĩa: “Tôi không phải Vĩnh Hằng, anh cũng không phải Chính Nghĩa.”
“Cái tên Thế Giới kia đã đặt ra quy tắc, trong ba tuần không cho Tà Thần xuất trận, chúng ta không được phá vỡ quy tắc.”
"Tôi chỉ là một ý niệm ký gửi trong cơ thể tín đồ mà thôi.”
“Còn anh, cũng chỉ là một tia trí tuệ nhân tạo trú ngụ trong tường lửa của phi thuyền.”
Chính Nghĩa xòe tay: “Nhưng ngoài Chính Nghĩa và Vĩnh Hằng, chúng ta cũng chẳng có cách xưng hô nào khác. Vậy nên, cứ gọi tạm như vậy đi?”
Vĩnh Hằng gật đầu: “Vậy thì cứ gọi tạm như vậy.”