← Quay lại trang sách

Chương 271 Chính Nghĩa và Vĩnh Hằng 3

Nói xong, cả hai lại im lặng, cùng nhìn về phía Nghị Hiệp, Chính Nghĩa lên tiếng trước: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”

“Chơi một trò chơi nhỏ với anh...”

“Trò gì?”

Vĩnh Hằng suy nghĩ rồi nói: “Một tín đồ nhỏ khác của tôi nhờ tôi giúp một việc.”

“Việc gì?”

“Qua cửa hoàn mỹ phó bản này.”

Chính Nghĩa không khỏi nheo mắt.

Suy nghĩ một chút, anh ta nói: “Tín đồ nhỏ của anh là người trong hạt nhân thế giới à?”

"Trước kia không phải, nhưng bây giờ thì chắc là thế.”

Vĩnh Hằng không nói thêm, Chính Nghĩa cũng không hỏi sâu.

Người trong hạt nhân thế giới muốn qua cửa hoàn mỹ, kéo dài thời gian tận thế, điều này có vẻ rất hợp lý.

Chính Nghĩa lắc đầu.

“Tôi không muốn chơi trò này.”

“Dù sao thì…”

Chính Nghĩa nhìn về phía tường lửa, khóe miệng nhếch lên.

“Tôi đã cử ra 487562 tiểu đội, đến sự hủy diệt cho 487562 thế giới, cuối cùng cũng đụng phải một thế giới được đưa vào hệ thống phó bản toàn cầu, tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này.”

“Hiện tại là tuần thứ ba, tuần thứ hai của phó bản này, chỉ cần tôi giữ phó bản này lại, đợi thêm mười tuần nữa là tôi có thể quang minh chính đại mà vào rồi.

Vì vậy, bây giờ không phải là lúc để chơi trò chơi.”

Vĩnh Hằng nhếch mép cười: “Ồ, vậy là anh đã động tay động chân vào cầu thời không rồi đúng không? Bất kể bên ngoài đánh nhau như thế nào, cũng không ai có thể phá hủy được cầu thời không đúng không? Về mặt lý thuyết, phó bản này là phó bản vô giải đúng không? Bất kể người chơi mạnh đến đâu, cũng không thể qua cửa hoàn mỹ đúng không?”

Chính Nghĩa không nói gì, rõ ràng là ngầm thừa nhận.

Vĩnh Hằng chỉ vào Nghị Hiệp đang đứng trước quả cầu ánh sáng, nước mắt lưng tròng.

“Nhưng tôi nghĩ anh sẽ thích trò chơi này...”

“Dù sao thì, nhìn người đàn ông kia đi, rất giống với anh hồi còn trẻ.”

Chính Nghĩa nhíu mày, nhưng không nói gì.

Cho đến khi giọng nói nhỏ nhẹ của Vĩnh Hằng truyền vào tai Chính Nghĩa, Chính Nghĩa do dự một chút, cuối cùng gật đầu.

“Nếu anh đã nói như vậy, thế thì trò này cũng đáng để chơi đấy.”

⚝ ✽ ⚝

Thế giới thực.

Trên đảo.

Thời gian đã trôi qua gần mười phút, sau khi cuộc trò chuyện giữa Chapman và Thế Giới kết thúc thì không ai lên tiếng nữa.

Có lẽ cảm thấy buồn chán, người đàn ông tên Chapman sờ túi áo, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương khổng lồ.

Nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt Chapman vô thức trở nên dịu dàng.

Giống như những gì anh ta viết ở mặt sau bức ảnh.

【Năm ba mươi lăm tuổi.】

[Cuối cùng anh cũng gặp được em trong mộng.]

[Trong tiếng chúc mừng của quan khách, anh và em bước vào lễ đường hạnh phúc.]

[Tại đây.

]

[Nguyện dùng chiếc nhẫn này, làm chứng cho tình yêu của chúng ta.]

Đây đáng lẽ phải là một câu chuyện rất hạnh phúc.

Tập đoàn Willy.

Doyle Willy là con trai độc nhất của John Willy- cũng chính là chủ tịch tập đoàn Willy.

Không cần nói nhiều, chỉ cần một vài danh từ đơn giản, mọi người cũng có thể đoán ra mở đầu của câu chuyện này - một siêu phú nhị đại, một người đàn ông từ khi sinh ra đã đứng trên đỉnh cao của cuộc sống, một câu chuyện buồn tẻ và nhàm chán.

Nhưng câu chuyện này, lại vì hai người đàn ông, mà có một kết cục khác.

Trong mắt người ngoài, người đàn ông tên John Willy sở hữu mọi thứ, lời nói của ông ta ở thành phố Ca Đường thậm chí còn có tác dụng hơn cả thị trưởng.

Nhưng trong mắt một số ít người, John Willy lại có một thân phận khác.

Nguyên là, hội phó Hội liên hợp siêu anh hùng.

Tập đoàn Willy và Hội liên hợp siêu anh hùng hợp tác đã lâu. Hội liên hợp siêu anh hùng à một tổ chức bán công ích, tất nhiên phải có người tài trợ, và tập đoàn Willy đã đảm nhận vai trò này.

Hình ảnh trong mắt Nghị Hiệp lại thay đổi.

Ông ta nhìn thấy cha mình, cùng mình và Tiến Sĩ dùng bữa, nói cười vui vẻ.

Ông ta còn nhìn thấy, mỗi khi đêm đến, cha mình lại mặc bộ giáp tổ truyền, âm thầm duy trì trật tự và an toàn cho thành phố Ca Đường.

Đúng vậy, Nghị Hiệp từ nhỏ đã hiểu, cha mình có hai thân phận - một là doanh nhân thành đạt, một là Nghị Hiệp đời thứ tám.

(Nghị Hiệp: Hiệp sĩ người kiến)

(Nghị Hiệp: Hiệp sĩ người kiến)

"Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn."

"Đã sinh ra không tầm thường, vậy thì phải làm những việc không tầm thường chứ?"

"Chỉ cần kiên định với chính nghĩa của mình, và luôn đi trên con đường đúng đắn, cho dù không được người khác công nhận, chỉ cần bản thân hiểu, việc mình làm là đúng đắn, là chính nghĩa, vậy là đủ rồi."

Trong hình ảnh, đêm Nghị Hiệp thức tỉnh siêu năng lực, khuôn mặt từ ái của cha và lời dạy bảo ân cần lại một lần nữa hiện ra.

Người đàn ông Doyle Willy chưa bao giờ phủ nhận cha mình là một anh hùng vĩ đại.

Nhưng đáng tiếc là rất nhiều lúc, anh hùng không có được kết cục mà một anh hùng nên có.

Ký ức ẩn sâu trong não bị đào ra một cách đẫm máu, hiện ra rõ ràng trước mắt Nghị Hiệp đời thứ chín.

Người phụ nữ và đứa trẻ bị bắt cóc.

Người đàn ông mặc bộ giáp đen im lặng không nói.

Và những tên côn đồ cầm súng cười điên cuồng sau lưng người phụ nữ và đứa trẻ!

"Không giết người! Không giết người đúng không! Anh cho rằng tội ác nên để pháp luật phán xét đúng không? Anh đã tha mạng cho tôi đúng không?"

"Bây giờ tôi lại trở về rồi, thế nào? Có vui không? Có vui không? Có bất ngờ không? Có ngoài ý muốn không?"

Cảnh tượng máu me này…