Chương 276 Tử vong, không tử vong 1
Thợ cắt tóc đã trở thành một bàn đồ ăn thịnh soạn.
Nhưng tiếc là tay nghề nấu nướng của Tiểu Cao thực sự không thể so sánh với Đầu Bếp. Những món ăn đủ màu sắc, có món cháy khét, có món mặn chát, có món ngọt lịm.
Nói chung là, không có hương vị gì cả.
Đầu Bếp lại ăn rất ngon lành, ông ta nhai kỹ nuốt chậm, thưởng thức từng chút một, hiếm khi không quát mắng người học trò vô dụng của mình, điều này khiến Tiểu Cao không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lục Minh ngồi bên cạnh Đầu Bếp, gắp hai đũa rồi không muốn ăn nữa, Ảnh Tử cũng vậy, chỉ có Nha Nha nhăn nhó ăn một cách dữ dội, vừa ăn vừa nôn ọe, khiến Tiểu Cao xấu hổ không thôi.
Lưu Giang cũng chỉ nếm thử một chút rồi cười khổ lắc đầu với Tiểu Cao, ám chỉ rằng món ăn này thực sự khó ăn...
Tóm lại, sau một hồi chén chú chén anh, Nha Nha mơ màng ngủ thiếp đi ở trong thân thể Lục Minh- Muốn thăng cấp từ Ác linh trung cấp lên cao cấp cần không ít thời gian.
Lưu Giang cũng chui vào trong thân thể Lục Minh, chuẩn bị thăng cấp từ Lệ quỷ lên thành Ác linh cấp thấp.
Dao động khí tức trên người Đầu Bếp càng ngày càng mạnh, ông ta không cần thời gian thăng cấp, nhưng tiêu hóa năng lượng trong món ăn để khôi phục sức mạnh thì cần một môi trường yên ổn- Nấu ăn thì được, nhưng tác chiến thì vẫn hơi quá sức.
Tất nhiên, sau khi Ảnh Tử thăng cấp thành Hung Thần thì Đầu Bếp cũng không cần phải cầm dao xuất trận nữa.
Quay đầu nhìn Ảnh Tử đang ngồi yên lặng, Lục Minh suy nghĩ, không khỏi lên tiếng.
“Một thời gian nữa ta định quay trở lại phó bản Dạ yến một chuyến.”
Ảnh Tử gật đầu, không nói gì cả, nhưng Đầu Bếp lại lắc đầu, bác bỏ ý định của Lục Minh.
Đầu Bếp chỉ vào Ảnh Tử.
“Nó thực sự không giống bình thường, vừa thăng cấp thành Hung thần cấp thấp đã có thể đè bẹp những Hung thần cấp thấp khác, nhưng loại sức ép này có giới hạn. Đừng nói đến những Hung thần trung cấp, chỉ nói riêng Hung thần cấp thấp cường đại như Trương Minh Viễn kia, không chắc Ảnh Tử có thể đánh bại được hay không. Tôi đề nghị chúng ta đợi cho đến khi Ảnh Tử thăng cấp thành Hung thần trung cấp, thậm chí cao hơn nữa thì chúng ta lại quay lại phó bản Dạ Yến.”
“Còn nữa...”
Đầu Bếp cắn một miếng thịt đen vừa nhai vừa nói.
"Coi như chúng ta có thể thành công, đám người Trương Minh Viên sao có thể đi ra cùng cậu được?”
Nghe Đầu Bếp nói cũng có lý, Lục Minh quyết định tạm hoãn kế hoạch quay lại phó bản Dạ Yến. Hắn quay đầu nhìn Ảnh Tử, ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ.
“Cơm nước xong xuôi rồi, ra ngoài xem chút chứ?”
Mặc dù Chiến Sĩ đã nói, ngoại trừ Hung thần thì anh ta có thể quật ngã tất cả những địch nhân khác, nhưng Lục Minh vẫn chưa an lòng.
Ảnh Tử dường như nhận thức được tình hình ở thế giới bên ngoài, không biết là vì bảo vệ chủ nhân yếu đuối của mình hay vì nó cảm thấy cho dù Chiến Sĩ có thua thì nó cũng có thể lật ngược tình thế được.
Nói tóm lại, từ đầu đến giờ, Ảnh Tử không hề lộ ra vẻ lo lắng hay sợ hãi gì hết.
Lúc này, Lục Minh vừa nói như vậy, Ảnh Tử lập tức gật đầu, ánh sáng và bóng tối xung quanh trong nháy mắt thay đổi.
Giây tiếp theo.
Gió mạnh thổi qua ngọn tóc của Lục Minh.
Tiếng cười hoang dã của Chiến Sĩ vang vọng bên tai Lục Minh!
“Chỉ thế thôi à? Chỉ thế thôi à!!”
"Ầm ầm!"
Sau đó là thân thể của Roger cấp Thiên tai bị trọng quyền của Chiến Sĩ đấm bay ra xa, rơi xuống chân Lục Minh cách đó không xa.
Thế là Lục Minh có thể nhìn thấy, người đàn ông tên là Roger kia miễn cưỡng đứng dậy, muốn đứng dậy lần nữa, nhưng chưa kịp đứng dậy thì phần thân trên đã bất giác ngã xuống đất.
Máu chảy ra khắp cơ thể, nhuộm đỏ mặt đất, Roger thở dốc, cánh tay vặn vẹo, gần như mất đi khả năng chiến đấu.
Quay đầu lại lần nữa, Lục Minh nhìn thấy thi thể của Vu Sư đã bị chặt đầu, còn người ngồi phịch dưới chân Chiến Sĩ chính là ông già từng là tướng quân Hades.
Ông già tội nghiệp nước mắt giàn dụa, nhìn đáng thương vô cùng.
Ông ta giơ cao lên hai tay, run giọng nói.
"Đừng giết tôi... làm ơn..."
Chiến Sĩ cười khẩy, túm lấy cổ áo Sargeras, kéo chân Sargeras lên khỏi mặt đất. Anh ta đang định hoàn thành nhiệm vụ, xử lý nốt mục tiêu này, thì bỗng nhiên lại nghe thấy một tiếng hét chói tai từ trong miệng Sargeras truyền ra.
"Chiến Sĩ! Chiến Sĩ!! Anh nghe được cuộc trò chuyện giữa tôi và Thế Giới đúng không? Anh biết là tôi không làm sai, đúng không?”
"Chỉ là lý niệm khác biệt, nhưng tôi cũng không đến mức phải chết...”
“Rắc!”
Âm thanh gãy xương tàn khốc vang lên.
Chiến Sĩ cũng không cho Sargeras cơ hội để nói thêm điều gì.
Thân thể thổ dân cấp Thiên tai và linh hồn người chơi của Sargeras lập tức ngã xuống đất, co giật dữ dội, sau đó không còn hơi thở của sự sống.
Cúi đầu nhìn chăm chú thi thể của mục tiêu nhiệm vụ, Chiến Sĩ dùng ba giây ngắn ngủi tóm tắt cuộc đời của Sargeras.
"Một người có lý tưởng và hoài bão."
“Mặc dù anh có rất nhiều khuyết điểm, nhưng không thể phủ nhận anh có lý tưởng cao cả.”
“Dùng sự đầu hàng để kéo dài chủng tộc...”
“Hoặc nói cách khác, chính là khoác cho sự hèn nhát của mình một cái áo thật khoa trương.”
Không có đúng hay sai.
Chiến Sĩ cũng khinh thường chuyện đứng trên góc độ của đạo đức gì đó mà phán xét người khác.
Dù sao...
"Chính nghĩa của tôi vô cùng đơn giản."
“Đối địch với Thế Giới, cũng có nghĩa là đối địch với tôi.”
“Hôm nay nắm đấm của tôi cứng hơn của anh, nên chính nghĩa của tôi lớn hơn anh, vậy thôi.”
Anh ta bước qua xác của Sargeras, đi tới bên cạnh phi thuyền.
Màu sắt tràn ngập cơ thể, ngọn lửa bùng lên khắp mọi hướng.
Anh ta lại vung nắm đấm lên, đấm mạnh lên phi thuyền!
Thế là cửa khoang vỡ nát.
⚝ ✽ ⚝