← Quay lại trang sách

Chương 277 Tử vong, không tử vong 2

Roger biến mất trong Quỷ vực của Ảnh Tử.

À, thực ra Lục Minh cũng không biết nên gọi Quỷ vực Phát Chi Thành kia là Quỷ vực của Thợ cắt tóc hay là Quỷ vực của Ảnh Tử nữa.

Thợ cắt tóc chết rồi, Ảnh Tử kế thừa Quỷ vực của Thợ cắt tóc, thậm chí Đầu Bếp còn chuyển cả nhà hàng Minh Ký vào trong Phát Chi Thành nữa. Cái này giống như một vòng tròn khép kín, Lục Minh cũng không rõ lắm.

Nhưng kết cục của Roger thì quá rõ ràng —— lại thành món ăn rồi...

Mặc dù Lục Minh không thiếu thứ này, nhưng theo lời của Đầu Bếp thì loại nguyên liệu này để Tiểu Cao luyện tay cũng không tệ.

Tóm lại, Roger cứ thế lặng lẽ biến mất khỏi thế giới này, Lục Minh bước dài, chống lại gió mạnh do cầu không gian tạo ra, từng bước đi theo Chiến Sĩ.

Cho đến khi Lục Minh và Chiến Sĩ lên phi thuyền.

Hành lang phi thuyền thông tứ phía, ứng dụng công nghệ gấp không gian cực cao cấp —— nhưng Chiến Sĩ hóa thân thành đội phá dỡ bạo lực, cứ thế phá thẳng một đường tiến vào tận trong phòng điều khiển.

Đứng trước bàn điều khiến, Chiến Sĩ vươn tay lấy người tí hon ra.

Nhìn thân thể mũm mĩm của Thợ cơ giới, Chiến Sĩ híp mắt, quay đầu nhìn Lục Minh.

"Không cảm nhận được dao động linh hồn, hẳn là đã chết rồi... Cũng có thể là linh hồn xuất khiếu hay gì đó, tóm lại tình hình là như vậy..."

Lục Minh chẩn đoán tình trạng của Thợ cơ giới, sau đó lại thấy Chiến Sĩ dùng sức bóp mạnh một cái, anh ta bóp nát thân thể Thợ cơ giới như bóp nát một quả cà chua: “Bây giờ mới là chết hẳn.”

Lục Minh nhún vai không nói gì.

Hai người chỉ nhìn vào bàn điều khiển trước mặt, một lát sau, Chiến Sĩ lại nói.

"Tiếp theo phải làm sao? Tiến Sĩ có nói gì với cậu không?”

Lục Minh lắc đầu: "Tiến Sĩ chỉ nói, muốn đóng cầu thời không thì cần Học Giả và Nghị Hiệp xuất lực.”

Mắt thấy Chiến Sĩ vung quyền lên, Lục Minh lập tức bổ sung thêm: "Ông ấy còn nói, bạo lực không thể đóng được cầu thời không."

Nghe vậy, Chiến Sĩ mới hạ tay xuống.

Không khí lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.

Chiến Sĩ và Lục Minh đều không phải người nói nhiều.

Nhưng hiển nhiên, Chiến Sĩ so với Lục Minh thì vẫn còn “nhiều lời” hơn một chút.

Anh ta vươn vai, lên tiếng: "Mặc dù chúng ta đã chiến thắng... Nhưng đáng tiếc là chúng ta không thể quyết định cục diện, cảm giác này, thật sự rất khó chịu."

Lục Minh gật đầu đáp lại.

Trước đó Tiến Sĩ đã từng nói, có thể chống lại sự xâm lược của đế quốc hay không, mấu chốt nằm ở cầu không gian, những chuyện mà Chiến Sĩ và Lục Minh làm chỉ là tạo cơ hội và môi trường cho Học Giả và Nghị Hiệp mà thôi. Bây giờ hai người họ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, còn lại chỉ có thể giao cho đồng đội.

Không phải bọn họ không tin tưởng đồng đội, chỉ là bất lực chờ đợi kết quả thực sự rất giày vò.

Trong sự im lặng, đột nhiên có ánh sáng lóe lên trên bàn điều khiển.

Giọng nói nữ tính máy móc đột nhiên vang lên trong phòng điều khiển.

"Người xâm nhập."

Chiến Sĩ và Lục Minh chỉ thờ ơ lạnh nhạt.

Phi thuyền có trí tuệ nhân tạo rõ ràng nằm trong dự đoán, Tiến Sĩ chưa từng nhắc đến điều này, có nghĩa là trí tuệ nhân tạo của phi thuyền này căn bản không thể thay đổi được cục diện.

Nó không có bất kỳ năng lực chiến đấu nào.

Cho dù nó có thể điều khiển hệ thống vũ trang trên phi thuyền, cũng không thể gây ra bất kỳ phiền phức nào cho Lục Minh và Chiến Sĩ.

Mà lúc này, mục đích xuất hiện của nó...

Có ánh sáng lóe lên trên bàn điều khiển, ánh sáng tạo thành hình ảnh, hiện ra cảnh tượng bên trong chiến trường ảo.

Lục Minh nhìn chăm chú, nhưng chỉ có thể nhìn thấy Học Giả nằm trên mặt đất, Nghị Hiệp sắc mặt dữ tợn, chứ không cách nào nhìn thấy bóng dáng của Vĩnh Hằng và Chính Nghĩa.

"Đây là..."

Sau khi Chiến Sĩ nói xong, hệ thống thông minh của phi thuyền đã đưa ra câu trả lời.

"Cảnh bên trong tường lửa."

"Rất tiếc những kẻ xâm nhập, sự thất bại của các người đã được định đoạt."

Nhìn trên màn hình thì tình cảnh của Học Giả và Nghị Hiệp đúng là không mấy khả quan.

Mà Chiến Sĩ và Lục Minh cũng chẳng làm được gì.

Trí thông minh của hệ thống thông minh của phi thuyền dường như khá cao.

Lục Minh thậm chí còn có thể mơ hồ nghe thấy một chút hả hê.

Cho đến khi Ảnh Tử dưới chân Lục Minh chuyển động, dọc theo lỗ khảm mà Thợ cơ giới tạo ra, chậm rãi xông vào trong phi thuyền.

Cảnh này làm Lục Minh không hiểu, Chiến Sĩ cũng không hiểu, nhưng mà hệ thống thông minh của phi thuyền mơ hồ bị kẹt lại, rồi hoàn toàn im lặng.

Chiến Sĩ và Lục Minh hai mặt nhìn nhau, không biết Ảnh Tử lại làm ra chuyện gì rồi.

Cho đến khi Ảnh Tử hoàn toàn biến mất trong lỗ khảm.

Giọng nữ máy móc kia lại vang lên lần nữa.

"Tử vong..."

Lục Minh bỗng nhiên quay đầu: "Ngươi nói cái gì?"

Giọng máy móc lại vang lên, nhưng ẩn ẩn mang theo một chút cảm xúc dao động khác với vừa rồi.

"Ta nói, ta tên là Tinh Vân."

⚝ ✽ ⚝

Nghị Hiệp đang định lên tiếng thì lại cảm giác như toàn bộ không gian bắt đầu chấn động.

Chấn động này giống như động đất, không gian ảo trong nháy mắt trời long đất lở, từng vết nứt đen kịt xuất hiện trên khắp không gian!

Có thể thấy, sương mù đen và những sợi tóc mảnh như chất lỏng tràn ra từ các vết nứt khắp nơi, điên cuồng chiếm lấy mọi thứ trong không gian! Cho đến khi lan đến gần quả cầu ánh sáng mới dừng lại.

Nghị Hiệp đang chìm sâu trong ảo giác chỉ có thể cảm nhận được sự rung chuyển, không nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra ở đây, chỉ có Vĩnh Hằng và Chính Nghĩa cùng nhau quay đầu, nhìn về nơi sâu nhất của sương mù tràn lan!

Cùng với tiếng bước chân vang lên, một bóng đen từ cuối sương mù chậm rãi bước ra, đứng sau lưng Nghị Hiệp, cùng với Vĩnh Hằng và Chính Nghĩa, tạo thành thế chân vạc.

Khoảnh khắc này.

Vĩnh Hằng mỉm cười, Chính Nghĩa kinh ngạc.

Sau khi Ảnh Tử thăng cấp được thành Hung thần thì giống như càng học hỏi thêm được nhiều biểu cảm.

Nó nghĩ ngợi một lúc, sau đó nhếch miệng, lộ ra một nụ cười nhìn méo mó vô cùng.

Vĩnh Hằng cũng mỉm cười đáp lại.

Nhưng sắc mặt của Chính Nghĩa thì đột nhiên trở nên u ám.

Anh ta quay đầu lại, nhìn về phía Vĩnh Hằng, giọng nói đè nén.

“Anh làm như vậy thì trò chơi này sẽ không còn vui nữa."

"Hoàn toàn tương phản."

Nói xong, Vĩnh Hằng nghiêng người một bước, nhường ra một vị trí.

Ảnh Tử thấy vậy thì lập tức đi đến vị trí mà Vĩnh Hằng vừa đứng.

Nó quay đầu, ánh mắt vượt qua Nghị Hiệp, nhìn về phía Chính Nghĩa.

Giọng nói lắp bắp phát ra từ cái miệng đen ngòm.

"Trò chơi... Tôi chơi với anh..."

"Còn nữa..."

"Đầu của... tôi đâu?"

Chính Nghĩa, hay còn gọi là chương trình trí tuệ nhân tạo được gọi là Chính Nghĩa hoàn toàn im lặng.

Chỉ có tiếng lẩm bẩm của Vĩnh Hằng vang lên ở một bên.

"Lấy cái chết làm khởi đầu cho sự sống mới, trong cái chết nảy sinh sức mạnh mới."

“Tử vong, không tử vong.”

Chính Nghĩa đột nhiên lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh.

"Chỉ là một kẻ thất bại, đến cả thế giới của mình cũng không bảo vệ được mà thôi.”

Nhưng chỉ có Vĩnh Hằng là nhìn thấy, Chính Nghĩa mặt thì bình tĩnh, nhưng đã chậm rãi siết chặt hai tay thành nắm đấm.