Chương 280 Xin lỗi, cảm ơn 3
Học Giả nhanh chóng mở màn hình thông tin cá nhân của mình ra, nhìn dòng chữ trên đó:[Uy năng khoa học kỹ thuật (năng lực truyền thừa) LV5], Học Giả không khỏi lộ ra ý cười.
Cô vừa xoa đầu của Hi Vọng, vừa kích động la hét: “Phát tài rồi!” “Thu hoạch lớn rồi!”, nhưng lại không nhìn thấy trong mắt Hi Vọng lóe lên sự bất đắc dĩ và vui sướng.
Bất đắc dĩ là vì bản thân rốt cuộc vẫn không thoát được khỏi thân phận vật biểu tượng.
Còn vui sướng, là xuất phát từ trong nội tâm.
Nó vui sướng thay cho Học Giả.
Trên màn hình thông tin cá nhân mà không người nào nhìn thấy, hai chữ [Cộng tình] đang sáng lấp lánh.
Trong thoáng chốc, Hi Vọng giống như nghĩ đến gương mặt của Lục Minh,
Nó nghẹn ngào một tiếng.
Dùng âm thanh thấp đến mức không thể thấp hơn mà nói.
“Xin lỗi.”
“Và còn... Cảm ơn anh.”
⚝ ✽ ⚝
Đầu Achilles bị Nhậm Hiệp ném tới trước mặt Nữ hiệp tia chớp. Người phụ nữ xinh đẹp ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một gương mặt dính đầy vết máu, đang nhìn mình cười một cách tiêu sái và dữ tợn.
“Người đẹp, hẹn hò không?”
⚝ ✽ ⚝
Trong phi thuyền.
Ngay cả sau khi nghe hệ thống nhắc nhở qua cửa hoàn mỹ, Chiến Sĩ cũng vẫn đứng yên như một tác phẩm điêu khắc.
Chỉ còn đốm sáng nhỏ bé trong tim anh ta dần dần mờ đi, xua tan nỗi ám ảnh.
Người đàn ông tên là Cổ Võ Nhân chậm rãi nâng tay phải lên, gõ vào vị trí trái tim của mình ba cái.
“Làm tốt lắm Jack.”
⚝ ✽ ⚝
Ngày hôm sau.
Trong Học viện siêu năng lực không một bóng người.
Lục Minh lặng lẽ đi không tiếng động, đứng trước phòng quan sát.
Lục Minh từ bên trong cột đạo cụ lấy ra Sổ sách của thương nhân, nhìn bốn chữ lớn [Truy đuổi Vĩnh Hằng] thì không khỏi nhẹ giọng mở miệng.
"Căn phòng Chân thực —— Mã Vân Đằng (Chapman)."
“Căn phòng Quan sát- Tiến Sĩ.”
Cộng với Sổ sách của thương nhân mà hắn thu hoạch được từ phó bản Chung Sản Giả.
Ngoài ra còn cả một nhiệm vụ trong phó bản thế giới này: Truy đuổi Vĩnh Hằng.
“Ảnh Tử?”
“Ừm.”
“Anh nói xem, một Tà Thần thực sự có thể làm được những chuyện đó sao?”
“Chuyện gì?”
“Chính là chuyện biến đổi một thế giới sắp bị hủy diệt thành một vòng tuần hoàn cứ lặp đi lặp lại, biến mười lăm ngày thành một vòng tròn luẩn quẩn?”
“Có thể.”
“Không những... Có thể... Mà còn... Có thể làm... Hơn thế nữa.”
Lục Minh lại lên tiếng: “Đây có phải là sự thật về hệ thống phó bản toàn cầu không?”
"Chỉ là... Một... Phần thôi...”
Lục Minh há miệng, còn đang định hỏi thêm chi tiết, nhưng lời đến khóe miệng lại chuyển đề tài.
“Tà Thần đó tên là gì thế? Thời Gian? Luân Hồi?”
Ảnh Tử không trả lời, Lục Minh khẽ lắc đầu một cái, sau đó đột nhiên phát hiện, hình như hắn đã biết đáp án từ lâu rồi.
Là Vĩnh Hằng.
“Vậy anh nói xem, có phải tất cả Tà Thần đều là kẻ địch không?”
Ảnh Tử không lên tiếng, Lục Minh mới nhận ra mình vừa hỏi một câu ngu ngốc.
Ít nhất thì Tử Vong không phải kẻ địch.
Một số lượng lớn manh mối được xâu chuỗi lại với nhau.
Lục Minh nhanh chóng phát hiện ra được điểm mấu chốt.
Hắn không nhịn được mà cảm khái một câu.
“Chapman đúng là một kẻ thú vị.”
Thời gian cách một tiếng khoảng 13 phút nữa.
Thế giới thực, trước lối vào phó bản.
Chapman thu hồi chiếc nhẫn kim cương khổng lồ trong tay, đột nhiên đứng dậy, quay đầu nhìn Thế Giới.
Anh ta lật lại cột đạo cụ một lần nữa, lấy chiếc đồng hồ bỏ túi ra, ném vào tay nhân viên Cục An ninh đứng cạnh Thế Giới.
“Các người thắng rồi, đồ vật giao cho các người.”
Thế Giới không khỏi ngạc nhiên.
Nếu như nói Sargeras chỉ là tên hề.
Vậy thì Chapman, giống như là vực sâu không đáy!
Cho dù thân phận của Thế Giới đã gần tới mức Tà Thần, nhưng cũng không thể biết được người đàn ông này đang nghĩ gì, hoặc có thể rút ra những con át chủ bài nào từ cột đạo cụ đó.
Giống như phát giác được sự nghi hoặc của Thế Giới, Chapman nghĩ ngợi, sau đó tiến về phía trước hai bước.
“Vụ đánh cược này tôi có ba mục đích.”
"Đầu tiên: Liên lạc với người cấp trên của tôi, ít nhất là cũng phải thông báo được với anh ta là tôi đã thoát được khỏi phó bản, để sau này anh ta tạo điều kiện thuận lợi cho tôi. Dù sao thì... Quyền hạn cẩu... uy lực của Quyền hạn cẩu thế nào, anh có hiểu không?”
Thế Giới trầm mặc, sau đó lắc đầu cười khổ: “Thực ra tôi... Cũng không hiểu lắm.”
“Sớm muộn gì anh cũng sẽ hiểu thôi, tạm thời không cần quan tâm.”
Chapman tiếp tục: "Thứ hai...bản chất của phó bản này, thực ra là một phó bản không thể nào qua cửa hoàn mỹ được. Tất nhiên, việc không thể qua cửa hoàn mỹ chỉ là lý thuyết, còn thực tế thì không có phó bản nào là không thể qua cửa hoàn mỹ- Ví dụ như cho một vị Tà Thần cấp cao vào phó bản thì làm sao có thể không hoàn mỹ chứ?”
“Đương nhiên, các anh không có Tà Thần cấp cao, còn vị kia có khôi phục được không vẫn là một ẩn số. Vì để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi nhất định phải giúp các anh một tay.”
Nói đến đây, Chapman hừ lạnh: "Tôi không muốn để Chính Nghĩa vào phó bản quá sớm, cá nhân tôi có ấn tượng rất kém với Chính Nghĩa!”
“Tất nhiên, anh ta cũng có ấn tượng không tốt về tôi, thế nên tôi không muốn phơi bày sự tồn tại của mình trước Chính Nghĩa. Đây cũng là nguyên nhân cơ bản khiến tôi không tự mình tiến nhập phó bản này.”