Chương 279 Xin lỗi, cảm ơn 2
Chiến Sĩ nghĩ ngợi một chút, sau đó lấy máy quét cầm tay trong đột đạo cụ ra, chuẩn bị biến phi thuyền này thành bản vẽ, xem có thu hoạch được gì không.
Lục Minh không để ý đến động tác nhỏ của Chiến Sĩ, chỉ nói chuyện với Tinh Vân rồi nhìn khung cảnh chiến trường ảo trước mặt.
Trên hình vẫn không có bóng dáng của Vĩnh Hằng, Chính Nghĩa hay Ảnh Tử, Lục Minh chỉ có thể nhìn thấy quả cầu ánh sáng lớn dần dần chuyển sang màu đen, cuối cùng sụp đổ hoàn toàn, lộ ra bóng dáng của Học Giả và Nghị Hiệp.
Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên ầm ĩ bên tai Lục Minh.
Tuy nhiên, giọng nói của Tinh Vân cũng như có như không mà truyền vào tai hắn.
“Tà Thần không thể xuất hiện trên chiến trường ảo…hay nói cách khác, không có thứ gì có thể hiển thị được hình ảnh của Tà Thần.”
Lục Minh không quá thông minh, nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc bị người ta dắt mũi. Hắn khẽ gật đầu, sau đó nghe thấy Tinh Vân nói tiếp.
“Hãy đến tìm ta.”
Lục Minh lại gật đầu, trí tuệ nhân tạo mang tên Tinh Vân nhanh chóng im lặng.
Lúc này Lục Minh mới chú ý tới lời nhắc của hệ thống vừa vang lên.
⚝ ✽ ⚝
[Xin chúc mừng người chơi, bạn và đồng đội đã thành công đóng lại khởi nguồn của tai nạn trong phó bản Dị vực xâm lấn- cầu thời không!]
[Phó bản này đã qua cửa hoàn mỹ!]
[Sau khi bạn rời khỏi phó bản này, lối vào phó bản sẽ đóng lại vĩnh viễn.]
[Để chúc mừng bạn đã qua cửa hoàn mỹ phó bản này, bạn sẽ nhận được phần thưởng như sau:]
[Phần thưởng 1: Điểm kinh nghiệm + 5000.]
[Phần thưởng 2: Du hí tệ + 5000.]
[Phần thưởng 3: Điểm thuộc tính*5.]
[Phần thưởng 4: Điểm kỹ năng*5.]
[Phần thưởng 5: Điểm thuộc tính vàng*2.]
[Phần thưởng 6: Điểm kỹ năng vàng*2.]
[Phần thưởng 7: Đạo cụ: Một đạo cụ màu đỏ ngẫu nhiên (???).]
[Lưu ý: Có hai lựa chọn cho phần thưởng 7.]
[Đầu tiên, khi bạn chọn nhận phần thưởng trực tiếp, bạn sẽ nhận được một vật phẩm màu đỏ ngẫu nhiên. 】
[Thứ hai, bạn cũng có thể lựa chọn hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh: Truy đuổi Vĩnh Hằng. Khi nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc, phần thưởng bảy sẽ được nâng cấp.]
[Xin chú ý kiểm tra và nhận!]
Có rất nhiều phần thưởng cơ bản, Lục Minh rất hài lòng.
Biến số là ở phần thưởng bảy.
Nhìn ghi chú hệ thống đưa ra, Lục Minh suy nghĩ một chút, cũng không trực tiếp lựa chọn nhận phần thưởng.
Chờ đến khi Ảnh Tử lại một lần nữa xuất hiện dưới chân hắn, Lục Minh ngẫm nghĩ rồi xoay người rời khỏi phòng điều khiển chính, tìm một nơi yên tĩnh.
Hắn nói.
“Tử Vong?”
Ảnh Tử “Ừ” một tiếng.
Lục Minh giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa thái dương của mình.
“Anh là linh hồn cộng sinh của tôi thật à?”
Ảnh Tử thành thật trả lời: “Đúng thế...”
“Vậy tôi... cũng là Tử Vong?”
“Không... Anh không phải...”
Chẳng biết tại sao, khóe miệng Lục Minh lại lộ ra một ý cười đắng chát.
“Vậy tôi là gì?”
Ảnh Tử không đáp.
Ảnh Tử giống như muốn nói với Lục Minh rằng, có nhiều thứ Lục Minh không cần phải biết.
.. Hoặc là... Không cần biết sớm như thế.
Trong căn phòng trống, tiếng lẩm bẩm của Lục Minh lần lượt vang lên.
“Tôi biết anh rất đặc biệt.”
“Tôi cũng biết Hi Vọng rất đặc biệt.”
“Còn tôi có đặc biệt hay không... Tôi không biết. Cảm xúc của tôi có thể coi là đặc biệt, nhưng mà sự đặc biệt đó xuất phát từ anh.”
“Thứ đặc biệt thuộc về riêng tôi... Chắc chỉ là khoảng ký ức trước lúc mười tuổi mà tôi vô cớ quên mất.”
“Ảnh Tử... nói cho tôi biết, trước khi tôi mười tuổi đã xảy ra chuyện gì? Anh có biết tên cha mẹ tôi không?”
“Anh có biết năng lực Cộng Linh của tôi đến như thế nào không?”
Ảnh Tử hình như biết... Không, anh ta chắc chắn biết.
Ảnh Tử co rúm lại, sau đó chậm rãi đứng lên sau lưng Lục Minh.
Anh ta nhìn thiếu niên to lớn trước mặt với vẻ mặt điềm tĩnh nhưng dáng người hơi khom lưng, đôi mắt đỏ tươi từ từ nở ra ánh sáng dịu dàng.
Sau đó, Ảnh Tử dang rộng vòng tay, nhẹ nhàng ôm lấy Lục Minh.
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ trong lòng Lục Minh.
"Xin lỗi..."
Lục Minh im lặng một lúc, khóe miệng hiện lên một nụ cười cứng ngắc.
"Không cần xin lỗi.”
Chỉ bằng một cái ôm đơn giản, nỗi u ám trong lòng Lục Minh đã biến mất.
Hắn đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Thế Giới cũng biết những chuyện này, phải không?”
Ảnh Tử gật đầu, rồi lại lắc đầu.
“Nói đúng ra là biết một ít, nhưng không nhiều lắm.”
Những nghi ngờ trong lòng Lục Minh đã được giải tỏa đôi chút.
Mà bản thân Lục Minh cũng không phải là người bất mãn.
Nghĩ đến đây, hắn nhanh chân bước ra khỏi phi thuyền, không biết đi đâu.
⚝ ✽ ⚝
Nghị Hiệp từ trong ảo giác tỉnh lại, ông ta mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là bầu trời trong xanh.
Ông ta quay đầu lại nhìn về phía sau, cầu thời không lấy phi thuyền làm trung tâm đang dần dần sụp đổ, nhưng trên mặt Nghị Hiệp lại không hề có chút tươi cười nào.
Thiết bị cá nhân trên tay tự động bật lên, ông ta cúi đầu nhìn thấy một loạt chữ hiện lên trong mắt.
“Xin chào, ta là Tinh Vân.”
"Xin hãy nhớ những gì ta sắp nói.”
⚝ ✽ ⚝
Học Giả được Ảnh Tử đưa ra khỏi chiến trường ảo, lúc này cũng đang dần dần khôi phục sau cơn choáng váng.
Học Giả ngồi trong đống đổ nát bụi bặm, khẽ gõ vào đầu mình mấy cái, lại chỉ cảm thấy đại não hỗn loạn, không còn thanh tỉnh.
Chút ký ức còn sót lại cuối cùng chính là một lượng lớn số liệu ùa vào trong đầu, khiến Học Giả bất tỉnh tại chỗ.
“Rốt cuộc... Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cầu thời không sụp đổ rồi, mà trong cả quá trình, Học Giả cũng không phát huy được bất cứ vai trò nào.
Trong lúc cô đang thở dài, một con chó lông vàng to lớn lặng lẽ nằm bên cạnh cô. Học Giả vươn tay xoa đầu Hi Vọng, nhanh chóng ổn định mở hỗn độn trong đầu.
Khi bộ não dần dần tỉnh táo, đôi mắt của Học Giả ngày càng sáng hơn.
Phải đến khoảng nửa giờ sau, Học Giả mới có thể sắp xếp được tất cả những kiến thức mới được đưa vào trong đầu mình.
“Thu hoạch lớn rồi!”