Chương 283 Năng lực hệ thống 3
Hắn nhìn thấy dòng chữ ghi trên tiêu đề: “Xin hãy nhớ, Thuật sĩ cảm xúc là chủ nhân của cảm xúc, không bị cảm xúc lung lay.”
Trong quá trình tu luyện năng lực Thất Tình, Thuật sĩ cảm xúc sẽ nuốt rất nhiều cảm xúc- cả tốt lẫn xấu.
Mà thuật sĩ cảm xúc dành cho những người có năng lực Cộng tình phong phú- những người này thường tích lũy không ít tình cảm cảm xúc, một khi bị Thuật sĩ cảm xúc nuốt mất tình cảm thì rất có khả năng gặp phải tình trạng phản phệ- giống như bị tẩu hỏa nhập ma.
Ưu điểm của Lục Minh là cảm xúc của hắn bị Ảnh Tử hấp thu, thế nên không cần lo đến chuyện bị phản phệ.
Hắn chậm rãi xòe tay ra, một luồng ánh sáng màu đen chậm rãi lóe lên.
Đây cũng chính là năng lực Sợ hãi!
Tuy nhiên... ánh sáng này quá yếu, quá nhỏ bé, cho dù có chiếu vào kẻ thù thì cùng lắm cũng chỉ có thể khiến đối phương cảm thấy hơi “sợ hãi” một chút, giống như đàn ông nhìn thấy chuột mà thôi... Đây có thể gọi là sợ hãi sao?
Cái này không phải chỉ vì cấp độ của kỹ năng quá thấp.
Chủ yếu là vì xung quanh không có người, Lục Minh không có tình cảm, xung quanh thiếu mất loại cảm giác sợ hãi, thế nên năng lực Sợ hãi LV1 mới yếu như ruồi thế.
Còn hiệu suất chiến đấu cụ thể của Thuật sĩ cảm xúc...
Lục Minh nghĩ ngợi một lát, sau đó lấy điện thoại ra, gọi cho Nghị Hiệp.
"Tìm cho tôi một siêu tội phạm."
Nếu không có sự xâm lược của người ngoài hành tinh, phó bản này sẽ là một bộ phim siêu anh hùng đơn giản.
Siêu anh hùng, siêu tội phạm, bất cứ thứ gì.
Dưới thành phố ngăn nắp là tội ác đang sinh sôi.
Nhưng vẫn có những anh hùng đối kháng tà ác, bảo vệ quần chúng.
Bản thân Lục Minh không nhạy cảm với những thứ như Nghĩa cảnh... nhưng trong tay hắn còn nhiệm vụ chi nhánh, cộng thêm chuyện cần phải thí nghiệm năng lực mới, Lục Minh cần phải đi một chuyến.
Còn về chuyện siêu tội phạm đang ở đâu...
Chuyện này rất đơn giản.
Hệ thống mạng nội bộ của Hội liên hợp siêu anh hùng có không ít tư liệu về siêu tội phạm. Bây giờ chiến tranh đã qua đi, Hội liên hợp siêu anh hùng mất đi Tiến Sĩ và Trấn Thủ Giả, điều này khiến cho đám siêu tội phạm hoạt động tích cực hơn không ít.
Đại đô thị.
Trong bóng đêm chợt có tiếng nổ đùng đoàng vang lên.
Những cột lửa bay lên trời, đốt cháy bóng tối.
Lối vào chính của Ngân hàng Hoa Kiều.
Người đàn ông rực lửa cười điên cuồng, thổi ra những quả cầu lửa, đập chúng vào cửa ngân hàng!
Tiếng còi cảnh sát, tiếng la hét sợ hãi của người dân và tiếng cười hoang dã của những tên tội phạm cấp thấp được gọi là kẻ đốt phá, tất cả cùng nhau làm xáo trộn đô thị đã mất đi sự bảo vệ của Trấn Thủ Giả.
"Trấn Thủ Giả đâu? Đi ra! Cút ra đây! Ông đây ở chỗ này! Không phải các người muốn bắt ông đây sao!? Ra đây mà bắt!”
“À! Chết rồi đúng không? Chết hay lắm! Đáng chết!”
Tiếng cười man dại của kẻ đốt phá càng khiến cảnh sát thêm sợ hãi, đồng thời liên tục vang lên những lời nói vô nghĩa như “bỏ vũ khí xuống”, “giơ tay đầu hàng”.
“Bùm!”
Quả cầu lửa lại nổ, cửa ngân hàng bị nổ tung, siêu tội phạm tên là kẻ đốt phá thậm chí không thèm nhìn đám cảnh sát phía sau mà chỉ nhìn kho báu phía trước, trong mắt lóe lên tia tham lam.
Một đô thị đã không còn Trấn Thủ Giả, trong mắt đám siêu tội phạm không khác gì một bàn đồ ăn thịnh soạn.
Nhưng anh ta lại không thể thấy rằng có một luồng ánh sáng đen tối đang bao trùm trên tầng cao nhất của ngân hàng.
"Thật sự là... trơn tru đến không ngờ."
Người đàn ông có danh hiệu Tử Thần chuẩn bị đóng vai siêu anh hùng, hắn thấp giọng lẩm bẩm, không để người khác biết, cũng không để ý đến cảnh đẹp ở tầng dưới, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào quả cầu ánh sáng tối tăm trong tay mà không chớp mắt...
Có thể thấy, quả cầu ánh sáng tiếp tục lớn lên dưới sự điều khiển của năng lực Sợ hãi LV1, màu đen ngày càng đậm hơn, kích thước không ngừng tăng lên.
Lục Minh cũng có thể nhìn ra, phần lớn chất dinh dưỡng cho quả cầu ánh sáng phát triển đều đến từ đám cảnh sát đang bao vây những kẻ phóng hỏa ở tầng dưới, tuy những cảnh sát đó rất trung thành với nhiệm vụ của mình nhưng nỗi sợ hãi khi đối mặt với siêu năng lực là điều không thể tránh khỏi, thậm chí có vài cảnh sát đã tè ra quần.
Một lượng lớn cảm xúc sợ hãi đã hòa vào quả cầu ánh sáng trong tay Lục Minh, nếu như có người nào tu luyện Thuật sĩ cảm xúc ở đây thì chắc chắn có thể nhìn thấy những sợi tơ màu đen trên quả cầu ánh sáng đang nối với những người cảnh sát kia.
Khi kẻ đốt phá tiến vào cổng ngân hàng, Lục Minh mặc dù vẫn không hề động lòng, nhưng hắn cũng hiểu thêm nhiều về hệ thống Thuật sĩ cảm xúc.
"Cái tổng hợp cảm xúc này là chất dinh dưỡng cho sự phát triển của Thuật sĩ Cảm xúc, đồng thời nó cũng là phương tiện chiến đấu với kẻ thù của Thuật sĩ Cảm xúc."
Lục Minh có thể ăn quả cầu ánh sáng để rèn luyện sức mạnh của năng lực Thất Tình và năng lực Sợ hãi, Lục Minh cũng có thể kích hoạt sức mạnh của năng lực Sợ hãi để tạo thành những thủ đoạn khó lường làm tổn thương kẻ thù.
Nghĩ đến thứ gì đó còn sót lại trong kho báu bí mật, Lục Minh phất tay, ném quả cầu ánh sáng xuống.
Quả cầu ánh sáng rơi xuống đất thì xuyên thấu trần nhà, cứ thế tan biến vào trong thân thể của kẻ đốt phá.
Một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên!
Kẻ đốt phá lập tức tràn ngập sợ hãi, ôm đầu như phát điên, nỗi sợ hãi to lớn tự phát sinh ra, đôi mắt anh ta trợn trừng, nước mắt rơi lã chã.
"Không... cha... đừng đốt con... đừng đốt con!"
Sức mạnh của năng lực Sợ hãi là đánh thức nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng kẻ đốt phá.
Nỗi sợ hãi tụ tập từ hàng chục người cứ thế lan rộng ra, chỉ trong vòng mười phút đã phá vỡ tâm lý phòng thủ của kẻ đốt phá!
Anh ta đối mặt với cửa kho khố trống rỗng, cứ thế gầm lên như phát điên!
“Không phải mày đã chết rồi sao? Không phải mày đã chết rồi sao!!!”
“Chưa chết?!” Vậy tao sẽ thiêu chết mày một lần nữa!”