Chương 284 Trở về 1
Lục Minh không biết kẻ đốt phá đã “nhìn thấy gì”, nhưng hắn có thể cảm nhận được kẻ đốt phá đang không ngừng tiêu hóa nỗi sợ hãi trong lòng mình. Nói không chừng, có lẽ không mất đến năm phút để kẻ đốt phá thoát khỏi nỗi sợ hãi to lớn và lấy lại tỉnh táo.
Nhưng mà...
Lục Minh cũng có thể nhìn thấy sức mạnh cảm xúc đen tối dâng lên trên đầu kẻ đốt phá, tượng trưng cho sự sợ hãi, dưới sự điều khiển của Lục Minh, sức mạnh này lại dung nhập vào lòng bàn tay Lục Minh.
Những người bị nỗi sợ hãi tấn công sẽ tự nhiên phát triển nỗi sợ hãi, và nỗi sợ hãi mới sẽ trở thành vũ khí của Thuật sĩ cảm xúc.
"Động cơ vĩnh cửu?"
Quang cầu lần nữa rủ xuống, rơi lên người kẻ đốt phá.
Lục Minh giơ tay chỉ.
"Nỗi sợ hãi ngày càng sâu sắc!"
Kẻ đột phá lập tức khống chế ngọn lửa, co ro trong góc, hai tay ôm đầu, run rẩy không ngừng, thế là càng nhiều nỗi sợ hãi lại tập trung vào tay Lục Minh.
Nó thực sự là một động cơ vĩnh cửu...
Sau khi cẩn thận cảm nhận, Lục Minh lắc đầu: “Không phải động cơ vĩnh cửu. Việc khống chế nỗi sợ hãi đòi hỏi phải tiêu hao sức mạnh tinh thần của mình... Mà đẳng cấp của năng lực Sợ hãi lúc này quá thấp, tiêu hao rất nhiều.”
Ánh mắt của hắn như xuyên qua sàn nhà, Lục Minh mơ hồ nhìn thấy kẻ đốt phá đang run rẩy, cả người đẫm mồ hôi.
Hắn không khỏi nhớ tới phó bản Tử Tịch Thành bị Lãnh Chủ đánh hạ.
Hạt nhân sợ hãi là nguồn gốc của thảm họa phó bản Tử Tịch Thành, thể hiện đầy đủ sức mạnh của sự sợ hãi - nỗi sợ hãi được thêm vào đó, đầu tiên là rụt rè và sợ hãi, sau đó là hành vi bạo lực điên cuồng bắt nguồn từ nỗi sợ hãi tột độ, và khi nỗi sợ hãi trở nên sâu sắc hơn., sẽ trở lại hình thái rụt rè sợ gặp rắc rối, cuối cùng dưới ảnh hưởng của nỗi sợ hãi tột độ, có người sẽ tự sát, có người vô lương tâm tiêu hao sức lực của mình, tấn công tất cả những thứ xuất hiện dưới tầm mắt của mình.
Cuối cùng, họ sẽ bị nỗi sợ hãi nuốt chửng, lựa chọn duy nhất là cạn kiệt linh lực và chết.
Lục Minh lại giơ tay lên.
“Bùng nổ Sợ hãi!”
Chỉ có Lục Minh có thể nhìn thấy, một lượng lớn ánh sáng đen tối trú ngụ trong hộp sọ của kẻ đốt phá trong nháy mắt phát nổ!
Vụ nổ này không gây ra bất kỳ thiệt hại vật chất nào mà ảnh hưởng trực tiếp đến tinh thần và linh hồn của kẻ đốt phá!
Kẻ đốt phá nằm xuống không nói một lời, cơ thể thoáng co giật, dường như đã ngất đi vì sợ hãi quá lớn - nhưng Lục Minh biết rằng kẻ đốt phá sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.
Lục Minh cũng không lộ mặt, không công khai sự hiện diện của mình trước đám đông. Hắn chỉ ngồi trên nóc tòa nhà, cẩn thận đánh giá cường độ năng lực của Thuật sĩ cảm xúc.
“Năng lực Thất Tình và năng lực Sợ hãi LV1 đã giúp mình bước vào hàng ngủ cấp Siêu phàm. Chắc là cấp Siêu phàm cấp thấp nhỉ?”
“Mình có thể dễ dàng hạ gục được kẻ đốt phá cấp Siêu phàm cấp thấp là vì mình chiếm được thiên thời địa lợi- nếu không có được nỗi sợ hãi của những cảnh sát kia thì mình không có vũ khí rồi.”
"Tổng hợp lại, hệ thống Thuật sĩ cảm xúc này có lực sát thương không nhỏ- mặc dù thiếu khuyết thủ đoạn trực tiếp sát thương, nhưng càng quỷ dị càng khó chơi.”
"Trừ cái đó ra, hệ thống Thuật sĩ cảm xúc cũng không tăng cường thể lực của mình được.”
“Mà Thuật sĩ cảm xúc còn có yêu cầu về hoàn cảnh chiến đấu rất cao...”
Nhìn cảnh sát đã bắt đầu xông vào ngân hàng, Lục Minh lại nói: “Đáng tiếc, tâm lý của kẻ đốt phá khá kém, lại bị chấn thương tâm lý nặng nề… Thế nên mới dễ dàng bị hạ gục. Nếu như đổi lại thành một đối thủ có tâm lý vững vàng thì chưa chắc đã dễ dàng như thế này...”
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, Lục Minh cũng cảm thấy hệ thống Thuật sĩ cảm xúc này không tệ.
"Quan trọng hơn là, Cộng Linh có thể khống chế quỷ vật, Thuật sĩ cảm xúc có thể khống chế cảm xúc..."
“Còn cả Hạt nhân sợ hãi mà trước kia mình thu hoạch được, cũng có thể khiến cho hệ thống Thuật sĩ của mình trưởng thành mạnh mẽ.”
Nói xong, Lục Minh cúi đầu, liếc nhìn Ảnh Tử dưới chân mình.
“Năng lực này là món quà ai tặng cho tôi?”
“Anh... Đoán...”
“Vĩnh Hằng?”
Ảnh Tử không nói nữa, Lục Minh cũng không truy hỏi đến cùng. Hắn mặc kệ thông báo của hệ thống nhắc nhở Nhiệm vụ chi nhánh đã hoàn thành, lấy điện thoại ra, bấm số của Vệ Sĩ.
“Tìm cho tôi một siêu tội phạm nữa, năng lực mạnh một chút, tố chất tâm lý tốt một chút.”
“Tử Vong Đồ Sát- Một siêu tội phạm cấp trung, đây có thể là nơi ẩn náu của Tử Vong Đồ Sát.”
Ở thành phố Ca Đường, Vệ Sĩ vừa gõ chữ vừa quay đầu nhìn sang một bên.
Một bên đó chính là phòng thí nghiệm. Lúc này, Nghị Hiệp đang ở trong phòng thí nghiệm, Vệ Sĩ có thể nhìn thấy Nghị Hiệp hai tay như gió, giống như đang biên soạn một đoạn mã chương trình nào đó.
Thị lực mạnh mẽ của Vệ Sĩ khiến anh ta nhìn rõ quầng thâm trên mắt Nghị Hiệp. Nghĩ đến những ngày qua Nghị Hiệp mất ăn mất ngủ, Vệ Sĩ không khỏi thở dài một tiếng.
“Rốt cuộc ngài muốn làm gì thế?”
Mối nghi ngờ này của Vệ Sĩ đến tối là đã được giải đáp.
“Phụt!”
Vệ Sĩ phun miếng cơm trong miệng ra, há hốc miệng, chăm chú nhìn Nghị Hiệp.
“Ngài mới nói cái gì?”
Nghị Hiệp ngồi đối diện Vệ Sĩ trên bàn ăn, bình tĩnh nói: “Tôi nói, anh có muốn kế thừa tập đoàn Willy không?”
Vệ Sĩ không phải vì có thể đạt được tài phú to lớn mà vui sướng, anh ta chỉ nhìn chằm chằm Nghị Hiệp, sau đó sắc mặt càng thêm tái nhợt.