Chương 285 Trở về 2
“Ngài có ý gì?”
Nghị Hiệp lắc đầu không nói.
Vệ Sĩ hồi tưởng lại những thứ mình nhìn thấy trong khoảng thời gian này, không nhịn được mà hít một hơi lạnh.
“Những thứ ngài chế tạo thời gian qua... Là phi thuyền của người ngoài hành tinh đúng không? Ngài lấy được bản thiết kế đó từ đâu?”
“Còn nữa, ngài chế tạo thứ này làm gì?”
Nghị Hiệp chỉ là trầm mặc.
Vệ Sĩ đột nhiên thở dài, anh ta chân thành nói: “Có thể không đi không?”
Nghị Hiệp lắc đầu.
“Tôi không có lý do gì để không đi cả.”
Nói xong, Nghị Hiệp đứng dậy, đi tới bên cạnh Vệ Sĩ, vỗ vỗ bả vai anh ta, bình tĩnh nói: “Tin tưởng tôi, tôi thực sự không có lý do gì để không đi. Nhưng tôi không yên lòng mọi người và tập đoàn Willy, thế nên, Vệ Sĩ, anh lại giúp tôi một việc.”
“Coi như lúc tôi trở lại lần nữa, giữ cho tôi cái nhà, để tôi có một nơi để ở, được không?”
Vệ Sĩ trầm mặc đưa mắt nhìn Nghị Hiệp đi xa.
Cho đến khi Nghị Hiệp đi ra khỏi nhà ăn, thiết bị trên tay Nghị Hiệp đột nhiên vang lên một giọng nói máy móc yếu ớt.
“Ngươi phải hiểu một chuyện, chuyến này ngươi đi là không thể trở về được nữa.”
“Ta hiểu.”
“Thực ra, nếu như ngươi không đồng ý... Ta cũng không bắt ép gì ngươi cả, ta cũng sẽ không báo cáo tọa độ của tinh cầu của các ngươi cho Đế quốc...”
"Không... Ta đồng ý."
Sự dứt khoát của Nghị Hiệp khiến Tinh Vân hơi dừng lại một chút.
“Tại sao?”
Nghị Hiệp nhếch miệng cười một tiếng.
"Ngươi giúp ta bảo vệ tinh cầu của ta, vậy thì ta cũng giúp ngươi. Đơn giản như vậy thôi.”
"Huống chi..."
"Huống chi cái gì?"
Nghị Hiệp hơi quay lưng lại, âm thanh đè nén từ trong miệng ông ta truyền ra.
“Huống chi, ta cũng rất muốn gặp, kẻ luôn miệng nói chính nghĩa tuyệt đối kia, rốt cuộc là thứ gì.”
"Tinh Vân?"
“Ta đây.”
“Phiền ngươi truyền bản đồ Đế quốc, chữ viết Đế quốc, phong tục tập quán của Đế quốc... cho ta.”
⚝ ✽ ⚝
Nơi ẩn náu thứ tư của Nghị Hiệp.
Trong phòng thí nghiệm.
Học Giả với hai quầng mắt còn thâm hơn cả Nghị Hiệp, lúc này đang điên cuồng cười lớn.
Cô gái nhéo eo mình, cười ha hả giống như mấy gã đàn ông. Hi Vọng nằm dưới chân cô, sắp không chịu được mà muốn rời xa cô gái quái nhân khoa học này rồi.
Nếu như nói Chiến Sĩ trên chiến trường giống như kẻ điên, vậy thì Học Giả trong phòng thí nghiệm cũng điên không kém!
Học Giả mãnh liệt xoay người, dọa Hi Vọng kêu to một tiếng.
Giọng nói non nớt vang lên: “Chị... Chị làm gì thế? Em phải nói trước, em không làm vật thí nghiệm của chị đâu.”
"Yên nào yên nào, chị đối xử tốt với em thế nào, chẳng lẽ em không biết à? Nhưng mà bây giờ không phải chị muốn nói những chuyện kia, mà là muốn nói chuyện này! Nhìn, mau nhìn cái này!”
Học Giả xòe tay ra, để lộ món đồ trên tay.
Trong tay Học Giả là một món đồ giống như bộ đàm.
Bộ dáng đen thui, nhìn qua không thấy có gì nổi bật. Nhưng mà, những xuất phẩm của Học Giả đều không phải hàng tầm thường, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Hi Vọng lập tức tò mò: “Đây là gì thế?”
"Máy phát tín hiệu!"
Khi nói đến sản phẩm của mình, Học Giả vô cùng hào hứng.
Cô chỉ vào đầu mình.
“Lúc trước chị ngất xỉu, em chẳng thèm kể cho chị sau đó đã xảy ra những chuyện gì... nhưng mà cái này không quan trọng, quan trọng là, sau khi chị tỉnh lại thì phát hiện ra trong đầu mình có thêm không ít đồ tốt.”
"Có công nghệ tường lửa của Đế quốc, công nghệ xây cầu thời không, công nghệ gấp không gian..."
"Chờ một chút, công nghệ xây dựng cầu không-thời gian!"
Học Giả cười ha ha mấy tiếng: “Đúng vậy! Mà thành quả cũng là căn cứ vào thứ này mà ra đấy.”
Hi Vọng tru lên một tiếng: “Em không có ý đó, ý của em là... Những kỹ thuật mà chị học được... Có thực sự là tốt không?”
Học Giả hoàn toàn không để ý đến sự lo lắng của Hi Vọng, cô chỉ vào bộ đàm trong tay mình rồi nói.
“Em nghĩ mà xem, cầu thời không có thể thu hút hạm đội của Đế quốc. Chị đang nghĩ, liệu chúng ta có thể lợi dụng được thứ này hay không.”
“Em đoán xem kết quả thế nào?”
“Chị thực sự đã làm được rồi!”
"Hahahaha! Chị đúng là thiên tài!!"
Nụ cười của Học Giả khiến Hi Vọng ớn lạnh.
Nó lập tức hiểu ra một điều, xét về khả năng hủy diệt thế giới thì Học Giả có khi còn vượt qua cả Chiến Sĩ và Lục Minh...
Học Giả cười xong thì lại nói tiếp.
"Vật này..."
“Nó giống như một phiên bản rút gọn của cầu không gian... Một khi chị ấn nút khởi động, hạm đội Đế quốc có thể xuất hiện trước mắt chị chỉ trong vòng mười phút! Thế nào? Trâu bò không?”
Hi Vọng nhìn Học Giả bởi vì quá phấn khích mà ngón tay bắt đầu run rẩy, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt...
“Chị... Chị cẩn thận chút...”
“Còn nữa... Chị gọi hạm đội Đế quốc tới...”
Học Giả chớp mắt.
"Chó cắn chó!"
“Ôi, xin lỗi Hi Vọng, chị không có ý mắng em. Ý của chị là... một khi chúng ta gặp phải một vài phó bản khó giải quyết, thứ này có thể giúp chúng ta đục nước béo cò.”
“Dù sao cũng là hủy diệt thế giới, thế thì nhiều thêm một hạm đội ngoài hành tinh cũng không thành vấn đề, đúng không?”
Hi Vọng hít vào một ngụm khí lạnh.
“Ý tưởng này của chị... Thật độc đáo...”
“Đúng rồi, thứ này cũng có thể ứng dụng vào trong thế giới thực không?”
Học Giả nhún vai: “Ai mà biết được? Không thì chờ quay về rồi chúng ta thử xem?”
Hi Vọng cảm thấy mình cần phải tâm sự với Thế Giới một chút rồi.
⚝ ✽ ⚝