← Quay lại trang sách

Chương 329 Kẻ chủ mưu đằng sau 4

Lời ông chủ nói có chút thú vị.

Lục Minh suy nghĩ về ý nghĩa sâu xa trong cuộc đối thoại này, nhưng chỉ thấy đầu óc hỗn loạn không thể sắp xếp suy nghĩ.

Cho đến khi giọng ông chủ lại vang lên.

"Vậy khách hàng, lần này ngài đến chỗ tôi, là muốn mua gì sao?”

Lục Minh suy nghĩ một lúc, lắc đầu nhẹ.

"Tôi chỉ đến xem thôi."

"Tiện thể hoàn thành nhiệm vụ?"

Ông chủ tiếp lời, ông cười nhìn Lục Minh, thấy Lục Minh gật đầu.

"Thật sự không có chuyện gì khác sao?"

Giọng ông chủ không thay đổi, nhưng Lục Minh lại nghe ra được chút kỳ lạ.

Nghĩ đến việc ông chủ này dường như biết mọi chuyện, Lục Minh hít một hơi thật sâu.

"Không còn gì nữa."

"Ồ."

Ông chủ cười lắc đầu: "Tôi còn tưởng ngài sẽ đi gặp ngài ấy chứ. Xét đến việc cả hai đều là khách hàng của Căn phòng giao dịch, ngài lại còn có cả ký ức của Cổ Sở, tôi cứ tưởng ngài sẽ tò mò với những chuyện xảy ra ở thế giới này.”

Lục Minh có thể xác định, “ngài ấy” trong lời Ông chủ chính là người đứng sau Cổ Sở, nguồn gốc của hiện tượng quái đàm biến thành sự thật. Nhưng mà “ngài ấy” này là nam hay nữ thì hắn không xác định được.

Nhưng xét đến việc nước trong này quá sâu, Lục Minh thực sự không muốn nhúng tay vào.

Đáng tiếc...

"Tôi thấy ngài nên đi một chuyến thì hơn, đây là lời khuyên miễn phí của tôi dành cho hội viên đấy.”

Lục Minh hơi nhíu mày.

Ông chủ tiếp tục nói: "Đầu tiên, đối với ngài ấy, Cổ Sở có ý nghĩa tồn tại, bây giờ ngài giết Cố Sở tương đương với việc phá vỡ kế hoạch của ngài ấy. Xét đến thực lực của... hơi yếu. Ngài ấy nếu như muốn ra tay với ngài, vậy thì chuyện sống sót mười lăm ngày của ngài... thực sự rất khó khăn.

Lục Minh nhíu mày sâu hơn: "Ý ông là... tôi đích thân xin lỗi?”

Điều này không có gì không được.

Yếu thì phải có ý thức của kẻ yếu.

Lục Minh có thể ra vẻ trước mặt Cổ Sở, còn có thể thu phục Cổ Sở, nhưng đối với người mạnh hơn hắn thì không thể.

Nhưng ông chủ lại lắc đầu: "Không cần xin lỗi, ngài ấy là người không câu nệ tiểu tiết... Cổ Sở chết thì chết, không sao cả. Nhưng Cổ Sở chết, quả thực cũng sẽ gây ra một chút phiền phức cho Ngài ấy.

Ngài ấy muốn tôi giúp Ngài ấy chọn thêm một người, tôi thấy ngài rất phù hợp.”

"Phù hợp?"

Ông chủ cười nói: "Đúng vậy, phù hợp. Thân phận của ngài, thực lực của ngài, đều rất phù hợp!"

hưa đợi Lục Minh hỏi, ông chủ tiếp tục nói: “Thứ hai, giao dịch có thể giúp các thành viên kết nối với nhau… Điều này hoàn toàn an toàn.

Vì vậy, hãy yên tâm, nếu ngài muốn gặp ngài ấy, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho ngài.”

Điều này đúng là hợp ý Lục Minh.

Còn về việc Lục Minh có tin hay không… Ừm, thực ra hắn tin.

“Cuối cùng, nếu ngài có thể xây dựng được mối quan hệ tốt với ngài ấy thì ngài sẽ nhận được rất nhiều lợi ích. Biết đâu ngài ấy cung cấp cho ngài một số thứ có thể đổi được đồ trong Căn phòng giao dịch thì sao?”

Nói xong, ông chủ lại nói thêm: “Hơn nữa, ngài cần sức mạnh... Cần rất nhiều sức mạnh.”

Lục Minh không hiểu ý câu này của Ông chủ cho lắm.

Sức mạnh thì ai mà chả cần?

Sau khi tổng hợp lại, Lục Minh gật đầu.

“Vậy thì gặp mặt thôi.”

Bởi vì, nếu không gặp mặt thì có thể bị kẻ kia nhắm tới, nguy hiểm sẽ tăng lên rất nhiều.

Còn nếu gặp mặt, dù hai bên có đạt được sự đồng thuận hay không thì tình hình cũng không thể tệ hơn được bao nhiêu.

Hơn nữa, sự an toàn của cuộc gặp mặt còn được đảm bảo…

Ông chủ cười nói: “Vậy quý khách, mời ngài theo tôi.”

⚝ ✽ ⚝

Hai người qua cửa hàng cổ kính, đi về phía sau cửa hàng.

Phía sau cửa hàng có một cánh cửa nhỏ.

Ông chủ đẩy cánh cửa nhỏ ra, đứng ở cửa ra hiệu mời Lục Minh vào, Lục Minh thấy vậy khẽ gật đầu, đi vào trước.

Đầu óc hắn lập tức choáng váng, ý thức mơ hồ phiêu diêu, nhưng trong thời gian cực ngắn đã tỉnh táo trở lại.

Khi Lục Minh mở mắt ra lần nữa, hắn nhìn thấy một căn phòng lớn phát ra ánh sáng rực rỡ.

Căn phòng dường như không có ranh giới, ở góc phòng là bầu trời đầy sao mênh mông vô tận, chỉ có chính giữa phòng là bốn chiếc ghế sofa và một chiếc bàn trà.

Phía sau truyền đến giọng nói của ông chủ.

“Quý khách cứ ngồi nghỉ một lát, ngài ấy đang bận chút.”

Lục Minh gật đầu, tùy ý tìm một chiếc ghế ngồi xuống.

Ông chủ không rời đi, chỉ ở lại đây bầu bạn với Lục Minh, Lục Minh nghĩ mãi cũng không nghĩ ra chủ đề gì, hắn nhìn vẻ mặt của ông chủ, ngoài nụ cười ra cũng không có ý định mở lời giao tiếp.

Không còn cách nào khác, Lục Minh cũng im lặng, chỉ cầm cốc trà đột nhiên xuất hiện bên cạnh, lặng lẽ thưởng thức.

Đợi khoảng năm phút, cuối cùng ông chủ cũng lên tiếng.

“Đến rồi.”

Giọng nói vừa dứt, ánh sáng lại thay đổi.

Ánh sáng mờ ảo nhanh chóng ngưng tụ, tạo thành một thực thể.

Lục Minh nheo mắt nhìn, có thể thấy một bóng hình yểu điệu dần dần hiện ra trong phòng.

Cuối cùng, ánh sáng ngưng tụ thành một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

Mặc dù Lục Minh không phải là người háo sắc…

Nhưng lúc này trong đầu hắn cũng chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

“Đẹp quá...”