← Quay lại trang sách

Chương 346 Khi ta là hủy diệt (Năm) 1

Bên trong phó bản Quái đàm đô thị.

Sáng sớm.

Quán ăn sáng bận rộn, mùi thơm của đậu nành, quẩy, bánh bao hấp dẫn xộc thẳng vào mũi.

"Ọc ọc."

Tiếng nhai nuốt vang lên, một người ở bàn ăn góc nhà đặt bát cháo xuống, để lộ khuôn mặt trẻ trung.

Đây chính là Đoàn Vân của cục An ninh.

Bên tai anh ta truyền đến giọng nói dịu dàng.

"Đoàn Vân, tướng ăn của cậu không hợp với vẻ ngoài của cậu đâu, cẩn thận sau này không tìm được bạn gái...”

Đoàn Vân quay đầu nhìn Lâm Yến Chi, miễn cưỡng nhếch miệng cười một cái.

Dưới bàn ăn, Lương Khê lén đá Lâm Yến Chi một cái, lúc này Lâm Yến Chi mới nhận ra mình đã lỡ lời.

Trước kia, Đoàn Vân và bạn gái đã cùng nhau vào phó bản.

Kết cục thế nào thì mọi người đều biết cả rồi.

Vương Thái ăn uống thoải mái, anh ta không biết chuyện của Đoàn Vân, Đồng Dương thấy vậy châm một điếu thuốc, chủ động chuyển chủ đề.

"Ý của Tử Thần tiên sinh là chúng ta cứ tùy tiện đi dạo à?”

Lương Khê nói: "Nghe có vẻ như vậy."

Lâm Yến Chi: "Cứ coi như là nghỉ phép, dù sao Tử Thần tiên sinh cũng nói rồi, anh ta có thể đảm bảo an toàn cho chúng ta."

"Tôi muốn đi dạo một chút."

Đoàn Vân đột nhiên lên tiếng, chen ngang vào.

Đồng Dương nhả khói: "Đi đâu?"

"Đi đâu cũng được, cứ đi thôi."

Đồng Dương gật đầu.

Dù sao cũng không có mục tiêu nhiệm vụ gì, đi dạo tùy ý cũng không sao.

⚝ ✽ ⚝

Đường phố buổi sáng có phần đông đúc, những người đi làm vội vã, xe cộ qua lại nườm nượp.

Hơi thở của cuộc sống, nhịp sống nhanh của thành phố lớn hòa quyện hoàn hảo với nhau.

Đoàn Vân xin Đồng Dương một điếu thuốc, châm lửa rồi ngồi trên lề đường, nheo mắt quan sát mọi thứ xung quanh.

Trong làn khói lượn lờ, Đoàn Vân giống như một khán giả dưới sân khấu, có chút cảm giác mọi người đều say chỉ mình tôi tỉnh.

Lâm Yến Chi chủ động ngồi xuống bên cạnh Đoàn Vân, một cô gái xinh đẹp như cô ấy mà không hề sợ bẩn quần áo, cứ thế ngồi xuống đường, thậm chí còn lấy trong túi áo ra một bao thuốc dành cho phụ nữ, châm lửa, lặng lẽ hút thuốc cùng Đoàn Vân.

Cho đến khi hút hết nửa điếu thuốc, Lâm Yến Chi mới lên tiếng:”Chuyện kia... Vừa rồi tôi không cố ý đâu.”

“Tôi biết.”

Đoàn Vân cười cười, không nói gì thêm. Lâm Yến Chi biết Đoàn Vân không phải người hẹp hòi, chắc chắn sẽ không để chuyện này trong lòng. Cô nhìn gương mặt sạch sẽ điển trai của Đoàn Vân, không khỏi cười nói: “Cậu nghĩ gì mà chăm chú thế? Tôi nói thật nhé, ánh mắt lúc cậu nghiêm túc suy nghĩ... Nhìn rất đẹp.”

Nói xong, Lâm Yến Chi dường như cảm thấy lời mình nói có phần không ổn, vội vàng cúi đầu xuống, khẽ nở nụ cười.

Theo như kịch bản thông thường, khi chị đại Lâm Yến Chi nở nụ cười như vậy. Đoàn Vân phải mỉm cười ngượng ngùng như một thư sinh bị trêu chọc mới đúng.

Nhưng lần này, Đoàn Vân lại không làm theo kịch bản.

Anh ta dập tắt tàn thuốc, bình tĩnh nói: "Chị Lâm?"

Hửm?"

"Chị có cảm giác như vậy không?"

"Cảm giác gì?"

"Chính là... tình hình trong phó bản này, giống như thế giới thực của chúng ta vậy..."

Thế giới quan bên trong phó bản, tương tự như thế giới quan ở thế giới thực.

Điều này không có gì lạ.

Lâm Yến Chi đương nhiên cũng không thấy lạ: "Thế thì sao?"

Đoàn Vân suy nghĩ một lúc, sau đó thốt ra mấy chữ: “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ...”

"Thôi đi, già mồm."

Phía sau, Đồng Dương bước tới, đứng cạnh Đoàn Vân.

"Chỉ là trải nghiệm của cậu còn ít mà thôi, chờ thích nghi xong thì sẽ ổn.”

"Mới đầu thì ai cũng vậy, vì nỗi buồn của người khác mà buồn, vì tai họa của người khác mà đau lòng. Nhưng dần dần, trái tim của cậu sẽ chai sạn, chứng kiến nhiều rồi thì sẽ không cảm thấy buồn nữa.”

Lương Khê cũng cười nói: "Giống như chơi game vậy. Sự sống chết của NPC liên quan gì đến những người chơi chúng ta đâu?

“Không giống."

Đoàn Vân đột nhiên lắc đầu, phủ nhận lời của đồng đội.

Nói rồi, anh ta chỉ vào dòng người tấp nập phía trước, rồi nói tiếp: "Chúng ta không phải chơi game, hệ thống phó bản toàn cầu cũng không phải trò chơi... Sau mười hai tuần, tai nạn ở phó bản sẽ xảy ra ở thế giới thực. Thế nên, ai có thể nói những nhân vật trong phó bản giống với NPC chứ?”

Tôi thấy là không giống..."

Nói xong, Đoàn Vân lại châm một điếu thuốc, ánh mắt trở nên mơ màng.

“Bọn họ là bóng hình của chúng ta, là hình ảnh phản chiếu của chúng ta..."

"Hôm nay của bọn họ, chính là ngày mai của chúng ta."

Đoàn Vân dứt lời, cả đội im lặng.

Cho đến khi một gợn sóng không thể nhận ra đột nhiên quét qua.

Cảm giác sợ hãi không thể kìm nén dâng lên từ tận đáy lòng.

Vương Thái cau mày: "Đây là..."

Đoàn Vân nhẹ giọng nói: "Là thủ đoạn của Lục Minh tiên sinh.”

"Cũng là khúc dạo đầu của thảm họa."

⚝ ✽ ⚝

Có sự phối hợp của Minh.

Hơn nữa, bản thân Lục Minh cũng có khả năng điều khiển nỗi sợ hãi.

Vì vậy, lần này ảnh hưởng của Hạt nhân sợ hãi hoàn toàn có thể kiểm soát được.

Nhưng sự kiểm soát hoàn toàn này không có nghĩa là không có ý nghĩa.

Bởi vì điểm xuất phát không giống nhau.

Mặc dù Lục Minh có mâu thuẫn với những gì mình đang làm hiện tại, nhưng sự mâu thuẫn đó không phải là lý do để hắn làm việc một cách tiêu cực. Bởi vì hắn hiểu, sự lựa chọn này của mình là bất khả kháng.

Do đó, lượng sức mạnh sợ hãi mà Lục Minh giải phóng là xuất phát từ góc độ tối đa hóa lợi ích.

Nếu nói toàn bộ thế giới phó bản là một mảnh đất trồng rau, Lục Minh là phân bón, vậy thì phân bón này chắc chắn không đi theo con đường phát triển bình thường.

Mà là tận diệt, vắt kiệt sức, rút sớm.

Điều này đối với cá, đối với cây non, có ý nghĩa gì, thì có thể tưởng tượng được.