Chương 350 Khi ta là hủy diệt (Sáu) 1
Ông ta thở dài, muốn nói gì đó nhưng thực sự không mở miệng được, cho đến khi Hi Vọng ở bên cạnh Cao Nghĩa Thịnh lại di chuyển bàn chân chó, lộ ra một tờ giấy nữa.
"Xem cái này nữa."
Tiểu Cao cứng đờ không nhúc nhích, vẫn là Nha Nha bước những bước chân ngắn ngủn, lấy tờ giấy từ dưới chân Hi Vọng, đưa đến trước mặt Cao Nghĩa Thịnh.
Tiểu Cao không đưa tay ra.
Nha Nha dùng đôi mắt đen láy nhìn Tiểu Cao một cách ngơ ngác, rồi lại quay đầu nhìn Hi Vọng.
Hi Vọng bình tĩnh lên tiếng.
“Nâng lên trước mắt anh ta, để anh ta xem.”
Nha Nha nghe lời làm việc, hai bàn tay nhỏ giơ cao.
Thế là, câu chuyện bà nội vì lên cơn đau tim mà chết, cha vì phẫu thuật gặp sự cố mà chết, con gái bị quái đàm hại chết cứ thế xuất hiện trước mắt Tiểu Cao.
Câu chuyện rất giản dị, cũng rất đơn giản.
Vì thời gian có hạn nên Nha Tử cũng không tê vẽ nhiều, gần như tóm gọn hết mức, nhưng Tiểu Cao vẫn nhắm chặt hai mắt lại.
"Con hơi khó chịu."
Đúng vậy, anh ta khó chịu.
Giống như sự khó chịu của Đoàn Vân.
Sự khó chịu của Đồng Dương.
Sự khó chịu của Vương Thái.
Cho nên, anh ta trốn tránh, anh ta không muốn nhìn bốn quỷ vật mới được đưa tới kia, càng không muốn tự mình ra tay, chế biến bốn bọn họ thành món ăn.
"Vậy thì bây giờ, hãy nhớ sự khó chịu của mình. Sau đó nghĩ đến cảm nhận của lão đại tôi."
Tiểu Cao mở mắt, hơi sửng sốt.
Anh ta ngẩn người nhìn Hi Vọng, lập tức phát hiện ra ánh mắt của Hi Vọng bình tĩnh như nước giếng cổ, đôi mắt bình lặng, có bảy tám phần giống Lục Minh.
“Anh có thể cảm nhận được không?"
Tiểu Cao há miệng, lại nghe thấy giọng nói trẻ con của Hi Vọng tiếp tục vang lên.
“Chắc là không cảm nhận được đâu nhỉ...”
"Dù sao thì, Tử Thần mà... Trong suy nghĩ của mọi người, Tử Thần chính là sát thủ máu lạnh... Sẽ không vui vẻ hạnh phúc vì làm việc tốt, cũng sẽ không tự trách buồn bã vì làm việc ác."
“Anh ấy cho rằng mình thiếu hụt tình cảm. Các người cũng cho rằng anh ấy thiết hụt tình cảm... Bởi vì thiếu hụt tình cảm, nên người khác không cần quan tâm đến cảm nhận của anh ấy. Bởi vì thiếu hụt tình cảm, nêu tất cả mọi người đều coi anh ấy là con dao, là công cụ...”
“Anh nói xem, anh chỉ xem một số câu chuyện mà đã khó chịu đến mức này rồi. Còn lão đại Lục Minh nhà tôi, trở thành phân bón cho cánh đồng của bọn họ, trở thành đồng lõa của bọn họ, anh ấy sẽ có cảm giác như thế nào đây?”
Tiểu Cao muốn phản bác.
Nhưng lại phát hiện, những gì anh ta có thể phản bác đều đã bị Hi Vọng nhắc đến trước rồi- anh ta không phải là thiếu hụt tình cảm sao? Anh ta nên... Không quan tâm đến những điều này chứ...
Tiểu Cao không nói như vậy, Hi Vọng cũng không lên tiếng, nó chỉ âm thầm bổ sung một câu trong lòng.
Nhưng các người không biết, anh ấy là người tốt nhất, lương thiện nhất mà tôi từng gặp...
Đầu Bếp lặng lẽ đến bên Tiểu Cao.
Ông ta nhìn người học trò nhỏ của mình, đưa tay ra, vỗ vai Tiểu Cao.
"Đi, xử lý nguyên liệu."
Tiểu Cao im lặng không nhúc nhích.
Cho đến khi Đầu Bếp lên tiếng lần nữa.
“Tôi hỏi cậu một vấn đề."
“Cậu nói xem, tập hợp toàn bộ lực lượng của Cục an ninh, có đánh bại được Cận tà thần không?"
Tiểu Cao lắc đầu.
Có lẽ là không thể, ít nhất là bây giờ không được.
"Vậy thì tôi lại hỏi thêm một câu nữa.”
“Tình hình hiện tại như thế này, cậu cảm thấy không làm gì thì tốt hơn, hay là phản kháng với cận Tà thần rồi chết oan chết uổng thì tốt hơn? Hay là biến thế giới bi kịch định mệnh này thành củi lửa, biến thành sức mạnh của mình, để thế giới thực có thêm một phần hi vọng tốt hơn?”
Tiểu Cao há miệng, anh ta đã hiểu Đầu Bếp muốn nói gì.
Giọng nói trầm thấp của Đầu Bếp vang vọng khắp nhà hàng Minh Ký.
"Không làm gì cả là kẻ hèn nhát, đối đầu trực diện với tà thần là kẻ ngốc, chỉ có người gánh vác tiến về phía trước, mới là anh hùng thực sự."
“Lục Minh đã nghĩ đến những điều này, các người chỉ nghĩ cậu ta là một kẻ lập dị chỉ biết tiền không biết người, nhưng mà chúng tôi, bao gồm chúng tôi, tôi, Ảnh Tử, Hi Vọng, Nha Nha, Lưu Giang, thậm chí là Nha Tử, đều biết, Lục Minh không phải là người như vậy."
“Cậu ta chỉ ở sai địa điểm, sai thời điểm, nhưng làm đúng việc."
"Tôi khâm phục cậu ta.”
“Tôi càng thương xót cậu ta.”
"Còn cậu..."
Nói đến đây, giọng Đầu Bếp khựng lại, bàn tay đặt trên vai Tiểu Cao, vô thức tăng thêm lực.
"Nếu cậu làm kẻ ngốc, tôi khâm phục cậu, vì bản thân tôi cũng là một kẻ ngốc, đồng đội và học trò cũ của tôi cũng là những kẻ ngốc."
"Nếu cậu làm anh hùng, tôi càng khâm phục cậu, vì nhẫn nhịn là phẩm chất mà tôi từng thiếu, con đường này, định sẵn sẽ khó đi hơn làm kẻ ngốc."
"Nhưng nếu cậu chọn làm kẻ hèn nhát... thì sẽ khiến tôi quá thất vọng."
Đầu Bếp thu tay lại, quay đầu nhìn bốn quỷ vật kia.
Dao bếp ra khỏi vỏ, Đầu Bếp chuẩn bị làm việc.
Nhưng Tiểu Cao lại kéo Đầu Bếp lại.
Đầu Bếp quay đầu nhìn Tiểu Cao nước mắt lưng tròng, khẽ mỉm cười.
Bởi vì ông ta nhìn thấy trên mặt Tiểu Cao nở một nụ cười khó coi.
"Sư phụ, để con!"
"Đây là cơ hội luyện tập tốt như vậy..."
Tiểu Cao đứng dậy, cầm lấy dao bếp của mình, kéo bốn quỷ vật đi về phía sau bếp.
Ở tiền sảnh, ba quỷ vật Đầu Bếp, Lưu Giang, Nha Nha và một chó Hi Vọng cứ thế nhìn nhau.
Lưu Giang hạ giọng, lên tiếng.
"Không làm kẻ hèn nhát là để không khiến Đầu Bếp và Lục Minh thất vọng."
"Không làm kẻ ngốc là vì sợ chết."
"Cậu ta không phải không hiểu thấu đạo lý của ông, chỉ là không có lựa chọn."
Nói xong, Lưu Giang lắc đầu.
"Tính cách của đứa trẻ này, thật không thích hợp làm người chơi."
Chỉ có Đầu Bếp nhìn về phía bếp sau, một lát sau, hơi lắc đầu.
"Không."
Nói rồi, ông ta nhìn Lưu Giang, cười nói: “"Đây là học trò do tôi chọn, cậu có thể coi thường cậu ta, nhưng đừng coi thường mắt nhìn người của tôi chứ.”
⚝ ✽ ⚝
Ở phía sau bếp, Tiểu Cao vung dao bếp, điều động quỷ khí, lần lượt chế biến bốn quỷ vật thành những nguyên liệu nấu ăn.
Động tác của anh ta không chậm, thậm chí có thể nói là nhanh nhẹn.
Cho đến khi chế biến xong, Tiểu Cao lau sạch vết bẩn trên mặt, khẽ nở nụ cười ôn hòa, giống như một tấm mặt nạ.
Anh ta lẩm bẩm: "Tối nay ăn gì đây nhỉ?"
⚝ ✽ ⚝
Bên bờ sông Vong Xuyên.
Trước Hạt nhân sợ hãi.
Lục Minh ngồi trấn giữ nơi này, mặt không biểu cảm.
Một lát sau, hắn cúi đầu, nhìn tờ giấy trong tay.
“Thôi Ái Quốc...”
Xem xong, Lục Minh đặt tờ giấy sang một bên.
Những tờ ghi chép ở đó, đã chất thành một chồng dày, cao hơn cả người.
⚝ ✽ ⚝