Chương 351 Khi ta là hủy diệt (Sáu) 2
Double Kill,
Triple kill,
Quadrakill,
Pentakill!"
Một căn phòng rộng rãi, một chiếc máy tính cao cấp.
Loa máy tính phát ra một loạt âm thanh, trước máy tính, một người đàn ông đeo kính đen, thân hình gầy gò đang tập trung cao độ, giết chóc điên cuồng!
Cho đến khi căn cứ đối phương phát nổ "ầm" một tiếng, người đàn ông mới thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy lon coca bên cạnh uống ừng ực, rồi lại ợ một cái.
Người đàn ông da trắng trông như một thiếu niên nghiện mạng này vừa định chơi thêm ván game nữa thì điện thoại trên bàn đột nhiên đổ chuông.
Liếc nhìn màn hình điện thoại hiển thị số người gọi đến, người đàn ông giật mình, luống cuống cầm điện thoại lên, nghe máy.
“Thế Giới tiên sinh?”
"Là tôi... Lãnh Chủ, cậu lại chơi game à?"
"Ừm ừm..."
Số hai: Lãnh Chủ ngượng ngùng gãi đầu. Anh ta nhìn màn hình máy tính một chút rồi luyến tiếc tắt trò chơi đi, cảm giác cứ như học sinh lớp mười hai đang chơi game thì bị cha mẹ bắt quả tang vậy.
"Anh gọi cho tôi là vì...”
“À, tôi tới thăm cậu một chút. Đúng rồi, bây giờ cậu nhìn ra ngoài cửa sổ đi.”
Thế Giới vừa dứt lời, Lãnh Chủ vội đứng dậy đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức thấy được Thế Giới đang đứng dưới lầu, mỉm cười vẫy tay với mình.
Giọng nói trầm thấp của Thế Giới vang lên.
"Xuống đây, ở nhà mãi không tốt cho sức khỏe đâu. Xuống đây, tôi đưa cậu đi dạo.”
⚝ ✽ ⚝
Trên con đường nhỏ, Thế Giới và Lãnh Chủ kề vai mà đi.
Lãnh Chủ bước đi hơi khập khiễng, rõ ràng là không quen đi dạo.
Thế Giới thì ngược lại, hiếm khi có thời gian rảnh như thế này, anh ta vừa đi vừa ngắm nhìn xung quanh, giống như muốn ngắm nhiều cảnh đẹp hơn, tận hưởng khoảng thời gian thư giãn hiếm có.
Nhưng thực ra, cảnh vật xung quanh chẳng có gì đẹp.
Công trường, công trường và công trường.
Hoang vu, hoang vu và hoang vu.
Nơi này, ngoài tòa nhà chung cư mà Lãnh Chủ ở ra thì những nơi khác đều không có sức sống- đều là những vùng đất đơn sơ.
Còn cách đó không xa, vô số máy móc thi công điên cuồng làm việc, xây dựng cơ sở hạ tầng.
"Đang xây móng, sau này sẽ xây một tòa nhà thành phố phức hợp ở đó. Một tòa nhà chính là một thành phố. Theo bản vẽ của Học Giả, quy mô của tòa nhà sẽ rất đáng kinh ngạc đấy.”
"Tích hợp thương mại, văn phòng, nhà ở, dài... dài bao nhiêu nhỉ?"
Thuật nghiệp có chuyên môn, Lãnh Chủ chơi game rất giỏi, nhưng khi nói đến cơ sở hạ tầng, bản vẽ, anh ta lập tức bối rối - anh ta cũng không hứng thú với những thứ này. Cho dù bây giờ đang đối mặt với Thế Giới thì anh ta cũng không muốn nói nhiều.
Thế Giới chỉ cười, anh ta hiểu rõ tính cách và tính khí của Lãnh Chủ, đồng thời cũng càng hiểu cách giao tiếp với Lĩnh Chủ.
“Đi dạo là đi dạo, tôi đến đây không phải để thị sát công việc, chỉ là tiện ngang qua thì tới thăm cậu, nhân tiện tìm cậu trò chuyện chút thôi.”
Trong lúc vô thức, hai người đã đến một nơi nào đó.
Hai người ngẩng đầu nhìn về phía trước, phía trước không xa, một cơn lốc xoáy đen đang xoay tròn, vặn vẹo, thông giữa hai thế giới.
Thế Giới lại lên tiếng.
"Dù sao thì, nơi này của cậu chính là phòng tuyến cuối cùng của chúng ta.”
Đúng lúc đó, hố đen rung chuyển một chút.
Một chiếc xe kéo chạy ra khỏi hố đen - đầu tiên là đầu xe, sau đó là thân xe, rõ ràng chỉ là một hố đen cao nửa người, nhưng lại có thể nuốt chửng một vật khổng lồ như vậy.
"Hệ thống phó bản toàn cầu, thật kỳ diệu."
Thế Giới cảm thán như vậy, rồi lại cười với Lãnh Chủ.
"Tất nhiên, điều kỳ diệu hơn nữa, chính là năng lực của cậu.”
Nếu ánh mắt có thể xuyên thấu hố đen, thì có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài, thực tại, thành phố Phượng Hoàng, đoàn xe kéo nối đuôi nhau không ngừng từ xa chạy đến, xếp hàng chui vào hố đen, đến vùng đất mà Thế Giới và Lãnh Chủ đang đứng kia.
Nơi này, tên cũ là Tử Tịch Thành.
Tên hiện tại là: Phòng tuyến cuối cùng.
Thế Giới đưa Lãnh Chủ tránh sang một bên, nhìn cảnh tượng sôi động ở công trường gần đó, Thế Giới không khỏi vỗ vai Lãnh Chủ.
“Kế hoạch di cư đang được chuẩn bị."
Lãnh Chủ kinh ngạc: "Nhanh vậy sao?"
Thế Giới gật đầu: "Phải tăng tốc độ rồi. Đã xuất hiện một số phó bản can thiệp mạnh, cộng thêm phó bản tà thần và phó bản vô giải chắc chắn sẽ xuất hiện, không quá mười tuần, thế giới thực e là không thể ở được nữa."
"Đến lúc đó, nơi này của cậu, có thể là nơi nương tựa cuối cùng của loài người."
Là người, thì phải ăn cơm, phải uống nước, phải ngủ.
Không có đất đai, thì mọi thứ đều không thể nói đến.
Còn Phòng tuyến cuối cùng của Lãnh Chủ, thì đúng như cái tên gọi của nó, chính là quê hương cuối cùng và đáng tin cậy nhất của loài người.
Bởi vì nơi này vẫn giữ lại một số đặc điểm của phó bản, nên không bị hiện tượng can thiệp làm ảnh hưởng.
Bởi vì chỉ có một con đường thông với thế giới bên ngoài, nên dễ thủ khó công.
Hơn nữa, Lãnh Chủ còn có quyền kiểm soát tuyệt đối đối với nơi này.
Đương nhiên là Lãnh Chủ cũng hiểu rõ trách nhiệm mà mình gánh vác - trách nhiệm này quá lớn, thậm chí khiến cho Lãnh Chủ- một người nghiện game, cũng cảm thấy nặng nề, còn hơi khó thở.
Cho đến khi Thế Giới mỉm cười nói sang chuyện khác, Lãnh Chủ mới lấy lại tinh thần.
"Đúng rồi, tôi đã đưa Hạt nhân sợ hãi cho Lục Minh rồi, trước đó tôi không nói với cậu, là vì tôi cảm thấy chắc cậu cũng không quan tâm đến thứ này.”
Lãnh Chủ thực sự không quan tâm đến điều này.
Anh ta không vào được phó bản vì vấn đề năng lực, những thứ như đạo cụ rơi vào tay anh ta, chỉ là lãng phí.
Tuy nhiên...
Hạt nhân sợ hãi...
Có vẻ như nhớ lại cảnh tượng mà mình đã nhìn thấy khi tự mình vào phó bản Tử Tịch Thành, Lãnh Chủ không nhịn được mà rùng mình một cái.
Thứ đó rất nguy hiểm..."
"Tôi biết."
"Anh không sợ..."
"Tôi không sợ."
Thế Giới cười.
"Tôi tin vào khả năng của Lục Minh."
Sự an ủi của Thế Giới cũng chẳng khiến Lãnh Chủ cảm thấy dễ chịu hơn là bao.
Anh ta mấp máy môi, một lúc sau mới thở dài một hơi.
“Tôi thấy rằng, có lẽ anh vẫn đánh giá thấp sức mạnh hủy diệt của Hạt nhân sợ hãi."
⚝ ✽ ⚝
Sợ hãi đến cực độ, chính là sự hủy diệt của linh hồn, chính là sự tự hủy diệt.
Lục Minh chưa kích hoạt Hạt nhân sợ hãi đến mức cực độ.
Nhưng ngay cả khi chưa được kích hoạt đến mức cực độ, Hạt nhân sợ hãi vẫn thể hiện được sức mạnh và phong cách của mình như một nguồn gốc của sự hủy diệt.
Trong thế giới phó bản Quái đàm đô thị, khi Đoàn Vân và những người khác rời khỏi bệnh viện, trở lại đường phố, thì sự áp bức lớn hơn, nặng nề hơn, hiển nhiên xuất hiện trước mặt họ.