Chương 415 Như cá gặp nước 3
Mà là một người phụ nữ mặc áo choàng dài màu đen, khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, diện mạo khá xinh đẹp.
Hai người nhìn nhau, trong mắt Lục Minh cố ý lóe lên vẻ kinh diễm, ánh mắt người phụ nữ cũng lóe lên, biểu cảm trên khuôn đã thể hiện rõ suy nghĩ của người phụ nữ lúc này - cô ta khẽ liếm môi...
Trái tim Lục Minh không khỏi run lên.
Hắn lại đánh giá thấp khả năng của chiến bào đào sắc một lần nữa...
Rõ ràng, người ta rất hứng thú với Lục Minh.
Trong tai vang lên giọng nói của La Chí: "Người này không tệ, lão đại chúng ta thực sự không bị thiệt."
‘Cậu câm miệng cho tôi.'
Những người khác không thể biết được cuộc đối thoại giữa Lục Minh và La Chí.
Sau khi quan sát Lục Minh một cách đơn giản, người phụ nữ mở lời với nữ cảnh sát: "Đây là người đàn ông bị bắt hôm nay sao?"
Lục Minh thuận miệng chen vào: "Tôi không phạm pháp, em gái à, dùng từ bắt, không thích hợp lắm đâu..."
Người phụ nữ chỉ mỉm cười với miệng lưỡi ngọt xớt của Lục Minh, không tiếp lời.
Nữ cảnh sát nói: "Vâng, nghị viên các hạ."
Nghị viên...
Lục Minh không xa lạ với cách xưng hô này.
Bởi vì đây chính là chế độ của Nữ Nhi quốc này.
Thánh nữ Di Mông không chỉ là Thánh nữ thần thụ, mà còn là chủ tịch quốc hội nghị hội tối cao của Nữ Nhi quốc, dưới quyền có 88 nghị viên, rõ ràng, người phụ nữ này là một trong số đó.
Sau khi nghe lời của nữ cảnh sát, nữ nghị viên đứng dậy, đi đến bên cạnh Lục Minh.
Cô ta vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve quần áo của Lục Minh, một lúc sau, cô ta cười mở miệng, liếc mắt đưa tình như giữa hai người tình với nhau.
"Đưa anh ta đi tắm trước, anh ta hôi quá..."
Cô có chắc là muốn đưa tôi ra pháp trường, mà không phải lên giường sao?
Từ lúc chiến bào đào sắc khởi động, Lục Minh đã gặp phải quá nhiều chuyện xúi quẩy, nhiều đến mức hắn lười than vãn.
Đi theo nữ cảnh sát đến phòng tắm, vừa mở vòi sen, Lục Minh vừa cởi quần áo tắm rửa, vừa thu lại nụ cười giả trên mặt.
"Cấp Siêu phàm bậc cao..."
Nữ nghị viên đó, tự thân cô ta đã sở hữu thực lực Siêu phàm bậc cao.
Đây cũng là "nhân loại" đầu tiên sở hữu năng lực siêu phàm mà Lục Minh gặp được trong phó bản này.
⚝ ✽ ⚝
Hai mươi phút sau, Lục Minh thơm tho ngào ngạt ra khỏi lò.
Nhìn Lục Minh, cuối cùng nữ nghị viên cũng gật đầu hài lòng.
"Lần này thì giống người hơn rồi đấy."
"Đi theo tôi.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Nói xong, nữ nghị viên quay đầu trước, đi xuống tầng dưới, nữ cảnh sát huých vào eo Lục Minh.
"Đi theo cô ấy."
Lục Minh đi theo nữ nghị viên xuống tầng, lên một chiếc xe nhỏ giống xe bọ cánh cứng, ghế lái và ghế phụ đều có người ngồi, có vẻ là tài xế và bí thư.
Lục Minh và nữ nghị viên ngồi ở ghế sau xe.
Tất cả mọi người lên xe, chiếc xe nổ máy lao ra khỏi thành phố, đi thẳng đến nơi của Thụ chúa.
Lục Minh ngồi ở ghế sau muốn tìm chủ đề trò chuyện - chủ yếu là muốn phát huy tối đa sức mạnh của chiến bào đào sắc.
Nhưng hắn vừa mới nói một chữ, nữ nghị viên liền lập tức mở miệng nói câu im lặng, Lục Minh cũng chỉ có thể nghe lời tuân theo.
Cứ như vậy, lái xe khoảng tám tiếng, cuối cùng chiếc xe dừng lại dưới bộ rễ của Thụ chúa.
⚝ ✽ ⚝
Cho đến khi đến chân Thụ chúa, Lục Minh mới phát hiện, chính mình vẫn đánh giá thấp sự đồ sộ của Thụ chúa.
Thân cây khổng lồ, cao ngất trời, như bức tường thành vô tận, những cành cây vươn ra che khuất bầu trời, còn có thêm những vật thể phát sáng lốm đốm điểm xuyết trên cành cây, khiến nơi này sáng như ban ngày.
Và ngay dưới chân Thụ chúa, những công trình kiến trúc liên tiếp mọc lên, có những ngôi nhà được xây dựng trên mặt đất ngay phía dưới Thụ chúa, có những căn phòng được xây dựng trên những cành cây rộng lớn của Thụ chúa, giống như ngôi nhà trên cây,.
Một thành phố lập thể xen lẫn với Thụ chúa, đây chính là trung tâm chính trị của Nữ Nhi quốc này, cũng là nguồn gốc của mọi bí mật.
Ngẩng đầu nhìn lên Thụ chúa, Lục Minh chìm vào im lặng rất lâu.
Cho đến khi bên tai vang lên giọng nói dễ nghe của một người phụ nữ.
"Đồ sộ không?"
Lục Minh mới hoàn hồn.
Hắn nhìn về phía nữ nghị viên, một lúc sau, gật đầu.
"Rất đồ sộ."
Nữ nghị viên cười nói: "Muốn xem thì có thể xem thêm, dù sao ai đến đây cũng sẽ bị chấn động trước sự hùng vĩ và tráng lệ của Thụ chúa."
"Hơn nữa, thời gian của anh cũng không còn nhiều."
Hiếm khi, Lục Minh lúc này lại không cố chấp diễn kịch, hắn chỉ im lặng, lặng lẽ đi theo sau nữ nghị viên.
Ngẩng đầu nhìn lại, quan sát xung quanh.
Bên cạnh,
Xung quanh,
Đằng xa.
Trong mắt Lục Minh, trong phạm vi Thụ chúa bao phủ đều hiện ra một cảnh tượng hoàn toàn khác biệt.
Vô số năng lượng cảm xúc màu đỏ thẫm tràn lan khắp nơi như sóng biển dữ dội.
Đó là phẫn nộ.
Sự phẫn nộ xuất phát từ chính Thụ chúa!