← Quay lại trang sách

Chương 416 Phẫn nộ 1

Nền tảng của sự sống là gen.

Mà bản chất của gen là ích kỷ.

Ngay cả cấp Thiên Tai bậc cao cũng không thoát khỏi khái niệm "sinh vật."

Thế giới thực, cục An Ninh đã sớm tiến hành thăm dò hệ thống Siêu Phàm.

Họ phát hiện ra rằng, hệ thống Siêu Phàm cũng không thoát khỏi khái niệm cơ bản của thuyết tiến hóa Darwin.

Cấp Phổ thông - Cấp Thức Tỉnh - Cấp Siêu phàm - Cấp Thiên Tai...

Theo ý tưởng, bốn cấp độ chỉ là một loại phân chia sức mạnh, là một loại phân cấp thô bạo biểu thị chênh lệch mạnh yếu.

Nhưng về bản chất, đây là một loại biến đổi bản chất sự sống - đặc biệt là từ cấp Siêu phàm đến cấp Thiên Tai.

Học Giả đã từng tiến hành xét nghiệm gen với Chiến Sĩ, phát hiện ra trình tự gen của Chiến Sĩ đã hoàn toàn khác biệt so với nhân loại bình thường - đây chính là một loại tiến hóa, một loại cường hóa và biến dị lành tính ở cấp độ gen.

Vậy thì, điều này dẫn đến một vấn đề.

Liệu sự cường hóa này có tạo ra một loại cấp Thiên Tai chỉ có chức năng hỗ trợ, nhưng không có khả năng tự bảo vệ mình hay không?

Câu trả lời là không...

Tính ích kỷ của gen sẽ đảm bảo rằng các sinh vật cấp Thiên Tai có khả năng chiến đấu mạnh mẽ, thể chất mạnh mẽ và khả năng bảo vệ mạng sống mạnh mẽ - đây là bản năng của gen.

Kéo dài sự tồn tại của chính mình luôn là nhiệm vụ hàng đầu của chúng.

Vậy thì lại nảy sinh vấn đề.

Trong vô số phó bản, thực sự sẽ không xuất hiện một sinh vật cấp Thiên Tai chỉ có chức năng hỗ trợ, không có khả năng tự bảo vệ nào sao?

Câu trả lời là có!

Dưới sự can thiệp của ngoại lực bên ngoài, kìm hãm bản năng của sinh mệnh, điều chỉnh hướng tiến hóa của sinh mệnh.

Cách làm thì rất nhiều.

Thực ra trong phó bản này đã có một ví dụ điển hình.

Một Thiên Tai bậc cao tên Thụ chúa.

⚝ ✽ ⚝

Bên trong Thụ chúa.

Trong một "hốc cây" bị đục rỗng.

Người phụ nữ tên Di Mông khép cuốn sách lại, ngồi trên ghế mây, ngước nhìn trần nhà trên đầu.

Cô ta có mái tóc dài màu hạt dẻ, rõ ràng đã gần 60 tuổi, nhưng lại có khuôn mặt xinh đẹp, không một nếp nhăn.

Thân hình yểu điệu, cử chỉ toát lên một phong thái kỳ lạ - không giống như sáu mươi, mà như mới ba mươi.

Rõ ràng đây không phải là điều có thể hình dung bằng cách dùng thuật trú nhan, nhưng xét đến việc bản thân Di Mông có thực lực cấp Thiên Tai, chuyện cô ta có dung nhan như này cũng không kỳ lạ.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Di Mông chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy tiếng cửa mở, nữ nghị viên vừa đi cùng Lục Minh bước vào phòng từ ngoài cửa, nhìn Di Mông, trong mắt thoáng hiện lên một tia sợ hãi bị kìm nén.

"Mẹ."

Cô ta nói như vậy.

"Ừm."

Di Mông chỉ khẽ ừ một tiếng, đã nghe thấy nữ nghị viên nhanh chóng mở lời.

"Hôm nay bắt thêm được ba người đàn ông.

Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"

Di Mông nhẹ gật đầu như vẫn đang mơ màng: "Số lượng đã bao nhiêu rồi?"

"Mới hơn hai trăm..."

Nghe thấy con số này, Di Mông mở mắt.

Cô ta nghiêng đầu, nhìn về phía con gái mình, trầm ngâm một lát, Di Mông nói.

"Số lượng này không đạt tiêu chuẩn để hiến tế."

Nghe thấy câu này, nữ nghị viên rất căng thẳng, cô ta lắp bắp mở miệng: "Đã... đã không tìm thêm được người đàn ông nào nữa..."

Bốn mắt nhìn nhau, căn phòng tràn ngập cảm giác áp lực nặng nề.

Cho đến khi Di Mông mỉm cười nhẹ, cảm giác áp lực mới tan biến.

"Ofelia, con gái của mẹ, tất nhiên mẹ biết đây không phải lỗi của con, dù sao thì những gã đàn ông thối tha kia cũng đáng chết..."

"Số lượng vật hiến tế không đủ, thì có cách của số lượng vật hiến tế không đủ. Ta nghĩ, nữ thần Phồn Dục vĩ đại sẽ không trách cứ tín đồ sùng đạo nhất của ngài."

"Tóm lại, cứ chuẩn bị mọi thứ trước đã."

Nói xong, Di Mông đứng dậy, đi đến bên cạnh Ofelia.

Nhìn khuôn mặt giống mình đến năm phần, Di Mông từ từ đưa tay, vuốt ve khuôn mặt đó.

"Ofelia, đây là lần hiến tế cuối cùng... Một khi thành công, Thú vương, Trùng mẫu, tất cả sẽ trở thành kẻ bại trận dưới tay chúng ta."

"Đến lúc đó, toàn bộ thế giới sẽ đắm chìm trong vinh quang của nữ thần Phồn Dục, còn chúng ta, chính là đại hành giả của thần linh trên nhân gian!"

"Con sẽ trở thành người thừa kế đầu tiên của mẹ... Con có vui không?"

Ofelia vội vàng gật đầu, trên mặt nở nụ cười tươi như hoa.

Di Mông lại nói: "Mà hiến tế cần có nghi thức. Vậy nên con biết phải làm gì rồi chứ?"

Ofelia mở miệng: "Con biết thưa mẹ, một đám cưới long trọng... Còn mẹ, mẹ sẽ mặc váy cưới, trở thành tâm điểm của toàn trường."

"Đúng rồi mẹ, những người bên dưới đã thiết kế cho mẹ mấy bộ váy cưới, mẹ có muốn xem thử không?"

Di Mông mỉm cười dịu dàng: "Con chọn giúp mẹ đi, mẹ tin vào mắt nhìn của con gái mẹ."

⚝ ✽ ⚝

Ofelia rời đi, đóng cửa lại.

Trong phòng, Di Mông lại nằm xuống ghế mây.

Trong phòng, có gió nhẹ thổi qua, dường như cơn gió còn cuốn theo một âm điệu khác

"Ta... nguyền rủa ngươi..."

"Ta nguyền rủa ngươi!!"

Giọng nói già nua, trầm đục, như thể phát ra từ khắp mọi nơi.

Di Mông chỉ mỉm cười nhẹ đáp lại lời này, cô ta tùy ý búng tay, tiếng nổ vang lên bắn về phía nóc. Dễ thấy cú đánh tùy ý này đã trúng nóc nhà, tạo một vết thương cực sâu trên cơ thể của Thụ chúa.

Giọng nói trầm đục hơi khựng lại, dường như cảm thấy đau đớn.

Nghe xong, Di Mông lại cười.

"Tiếng sủa vô năng của kẻ bại trận... Thụ chúa các hạ, ngươi nên nhớ kỹ. Ta đã dựng dục ngươi, ta đã giúp ngươi trưởng thành, vậy nên chuyện ta đòi hỏi ngươi, là lẽ đương nhiên."

“Nhân lúc còn cơ hội thì mau tức giận nhanh lên, tức giận thêm nữa đi, bởi vì chỉ hai ngày nữa thôi, ngươi sẽ không còn cơ hội để tức giận nữa đâu!"

Vì vậy, cảm xúc màu đỏ tươi đậm đặc hơn trào ra.

⚝ ✽ ⚝