Chương 417 Phẫn nộ 2
Lục Minh không biết cảm xúc phẫn nộ này bắt nguồn từ đâu.
Nhưng hắn có thể cảm nhận được nguồn gốc của cảm xúc phẫn nộ.
Cảm xúc phẫn nộ xuất phát từ Thụ chúa.
Nhưng điều này thật kỳ lạ...
Là một Thiên Tai bậc cao, nếu Thụ chúa tức giận, nó hoàn toàn có thể trút giận, phá hủy mọi thứ. Còn bây giờ, trạng thái chỉ tức giận mà không hành động này, giống như một người đàn ông bị cắm sừng, chỉ biết khóc lóc than thở, vừa đáng thương vừa buồn cười.
Ngươi trút giận đi chứ!
Ngươi làm gì cô ta đi!
Thân hình này của ngươi để làm cảnh à?
Có nhầm không vậy anh bạn? Ngươi đã trở thành Thiên Tai bậc cao rồi, đứng đầu thế giới rồi, ai chọc ngươi thì ngươi đánh lại!
Nếu như trước đây, Lục Minh còn đoán đôi chút tình hình ở đây, thì bây giờ, khi nhìn thấy cảm xúc phẫn nộ màu đỏ sẫm tràn ngập xung quanh, mọi thứ lại trở nên bí ẩn.
Lục Minh không có nhiều thời gian để suy nghĩ.
Bởi vì khi hắn đi theo nữ nghị viên vào một kiến trúc nào đó, Lục Minh lập tức bị mấy tên bảo vệ to cao lực lưỡng bắt giữ.
Nữ nghị viên chỉ để lại một câu "Sắp xếp cho anh ta một phòng riêng, đối xử tốt một chút" rồi bỏ đi, Lục Minh cũng bị còng tay, đưa xuống tầng ngầm.
⚝ ✽ ⚝
Tầng ngầm thứ ba của một tòa nhà nào đó.
Khi cửa thang máy mở ra, mọi thứ bên trong đập vào mắt Lục Minh.
Sàn nhà được lát bằng xi măng, đèn đóm lờ mờ, đi về phía trước, từng phòng giam lần lượt hiện ra trước mắt Lục Minh.
Đây là một nhà tù ngầm.
Phòng giam được tạo thành từ song sắt, diện tích phòng giam lớn nhất là 10 mét vuông, nhưng lại nhét đến sáu người.
Những người đàn ông…
Những người đàn ông đầu tóc bù xù, vẻ mặt đờ đẫn.
Trong không khí tràn ngập mùi nước tiểu tanh tưởi, mùi phân hôi thối, những người đàn ông quần áo rách rưới, phần lớn người khi thấy Lục Minh và bảo vệ đi vào, chỉ ngẩng đầu lên nhìn, không có biều cảm gì hớn.
Một số ít người, khi nhìn thấy thân hình bảo vệ, lập tức lao đến song sắt, miệng kêu "Thả tôi ra": "Tôi không phạm tội" các kiểu, nhưng bảo vệ chỉ đứng nhìn như xem khỉ.
Điều này phụ thuộc vào thời gian bị giam giữ dài hay ngắn.
Cho đến khi họ đưa Lục Minh đến tận cùng nhà tù.
Hoàn cảnh ở chỗ tận cùng tốt hơn bên ngoài rất nhiều, mùi hôi ít hơn, không phải là phòng giam tập thể, mà là phòng riêng biệt độc lập - phòng vip trong nhà tù.
Chiến bào đào sắc lại lập công.
Mở cửa phòng giam, bảo vệ đẩy Lục Minh vào trong.
Song sắt "ầm" một tiếng đóng sầm lại.
Bảo vệ rời đi, toàn bộ nhà tù lại chìm vào im lặng.
Cho đến khi tiếng gõ cửa lanh lảnh vang lên từ bên cạnh.
Trong phòng giam bên cạnh, một người đàn ông tướng mạo đoan chính, tóc vàng mắt xanh, khoảng ba mươi tuổi, cười nhìn Lục Minh.
"Hi, anh cũng là... tình nhân của một vị nghị viên các hạ nào đó sao?"
⚝ ✽ ⚝
Rooney nhìn người đàn ông trong phòng giam bên cạnh.
Một khuôn mặt phổ thông, trên mặt còn đeo một chiếc kính râm có vẻ dùng để "làm màu", tuy rằng quần áo trên người sạch sẽ chỉnh tề, nhưng vẫn không thể che giấu được sự "bình thường" của người này.
Đúng vậy, chính là bình thường...
Rooney không thể biết được, tiềm lực trở thành "tình nhân" của người đàn ông này... nhưng đãi ngộ phòng giam riêng biệt là sự thật không thể chối cãi.
Là một chàng trai bán thân, đương nhiên Rooney hiểu được đạo lý gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, anh ta vừa chào hỏi, vừa nở nụ cười thân thiện.
Lục Minh cũng mỉm cười nhẹ.
"Tôi không phải là tình nhân gì cả... Tôi chỉ là một người vô tội mới bị bắt vào đây thôi... Thực tế là bây giờ tôi vẫn chưa hiểu, tại sao tôi lại bị nhốt ở đây."
Lục Minh nói xong, Rooney ngẩn người trong chốc lát, sau đó sắc mặt trở nên kỳ quái.
"Anh đến từ bên ngoài à?"
Lục Minh gật đầu, giả vờ nghi hoặc hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
Rooney trầm ngâm hồi lâu, vẫn do dự mở lời: "Anh bạn không phát hiện ra một vấn đề sao?"
"Vấn đề gì?"
"Nơi này chỉ có phụ nữ, không có đàn ông..."
Lục Minh tự nghĩ lại, tỏ vẻ bừng tỉnh: "Anh bạn nói vậy, tôi mới phát hiện ra một chỗ không ổn... Đàn ông ở nơi này..."
Rooney quay đầu chỉ vào toàn bộ phòng giam.
"Tất cả đàn ông ở nơi này đều tập trung tại đây."
⚝ ✽ ⚝
Ngồi tù, là một việc rất nhàm chán.
Ăn, ngủ, đi vệ sinh.
Hết rồi.
Không có bài tú lơ khơ, đừng nói đến điện thoại di động, muốn giết thời gian buồn chán, chỉ có thể trò chuyện, tán gẫu...
Mặc dù Rooney không nhìn thấy điểm đặc biệt của Lục Minh, nhưng anh ta lại nói nhiều, thích trò chuyện, căn bản không quản lý được cái miệng rộng của mình.
"Nghị viên Alice, biết không? À à à, anh mới đến, đương nhiên không biết rồi."
"Đó là một, ừm, người phụ nữ đáng yêu, mặc dù đã năm mươi hai tuổi rồi, nhưng vẫn bảo dưỡng khá tốt."
"Tôi nhớ trước đây, nữ sĩ Alice là khách quen của tiệm nhà tôi, là một người theo chủ nghĩa nữ quyền, ham muốn của nữ sĩ Alice…Chậc chậc, mạnh hơn người thường nhiều lắm."
Lục Minh cũng vui vẻ nghe ngóng tin tức từ miệng Rooney.
"Anh là tình nhân của cô ta à?"
Rooney mỉm cười, anh ta cười rộ thực sự rất đẹp trai.
"Không chỉ vậy... Ngoài nữ sĩ Alice, còn có nữ sĩ Ida, nữ sĩ Arce, nữ sĩ Alaya... tóm lại, người thích tôi nhiều lắm... Anh bạn không biết đâu, nam hoan nữ ái là chuyện bình thường, ai cũng có nhu cầu. Dưa chuột cà tím sao có thể thích thú bằng chúng ta."
Tên dê xồm này... quả thực có thể sánh ngang với La Chí.