Chương 420 Đám cưới đẫm máu 2
Thụ chúa im lặng một lúc rồi nói.
"Ta không thể, nhưng Di Mông kia thì có thể..."
Lục Minh không khỏi cau mày.
"Cô ta mạnh đến thế sao?"
"Rất mạnh."
Lục Minh chìm vào im lặng hồi lâu.
Một lúc sau, Lục Minh lại nói: "Hãy nói cho ta biết đi, sắp tới ta sẽ phải đối mặt với những chuyện gì."
⚝ ✽ ⚝
Nói chung, việc giao lưu với Thụ chúa cũng khá dễ chịu.
Khi Ofelia trở về từ bên trong cơ thể Thụ chúa, Lục Minh đã đeo kính râm, khóe miệng còn nở một nụ cười nhàn nhạt.
Ofelia không hề nghi ngờ gì, cô ta vẫy tay với ba người Lục Minh, ra hiệu cho họ đi theo.
Đi sang một bên, có thể thấy từ nhánh cây trên cao của Thụ chúa có một thang máy rủ xuống, mọi người bước lên thang máy, thang máy đi lên, kéo mọi người đến một cành cây cách mặt đất khoảng một trăm mét.
Ngay cả nhánh cây của Thụ chúa cũng rộng đến mức không thể nhìn thấy được rìa bên kia, xây dựng một thị trấn nhỏ trên đó là quá đủ. Theo quy định của nơi này, đây là trung tâm chính trị của Nữ Nhi quốc - Thánh nữ Di Mông và 88 thành viên quốc hội đều cư trú tại đây.
Khi đến đây, Ofelia cũng không nói gì.
Cô ta chỉ dẫn ba người đàn ông đến phòng khách của một biệt thự nào đó, quay đầu gõ cửa thư phòng.
"Thánh nữ, người đã đến rồi."
"Đây là ba người đẹp nhất."
Nghe vậy, Johnson bối rối không biết tình hình hiện tại là như thế nào, Lục Minh - người đã từng giao lưu với Thụ chúa - cũng tỏ ra nghi hoặc, chỉ có Rooney thì khác, mặt anh ta dần tái đi, anh chậm rãi cúi đầu, dường như muốn che giấu khuôn mặt đẹp trai của mình.
Cho đến khi trong thư phòng vang lên giọng nói trong trẻo của một người phụ nữ.
"Ai cũng được, con chọn giúp mẹ đi."
"Nhưng con phải nhớ, Ofelia, mẹ không muốn đám cưới của mình trở thành trò hề, hiểu chưa?"
Ofelia gật đầu, nhẹ giọng đáp: "Con đã hiểu ạ."
Nói xong, cô ta dẫn ba người Lục Minh rời khỏi biệt thự.
⚝ ✽ ⚝
"Sắp đến lễ cưới thường niên rồi."
"Cô dâu là nữ vương của chúng ta, Thánh nữ Di Mông, còn chú rể sẽ là một trong ba người các cậu..."
Rời khỏi biệt thự, đứng trên con phố rộng lớn, Ofelia nói như vậy.
Cô ta vừa dứt lời, ba người đàn ông không khỏi nhìn nhau, Rooney thậm chí còn rùng mình, hai chân không ngừng run rẩy.
Rõ ràng, ba người đều biết họ sắp phải đối mặt với điều gì.
Cái gọi là lễ cưới thường niên, trong miệng những người đàn ông còn có một cách gọi khác, chính xác hơn, đó chính là sự kiện những người đàn ông biến mất tập thể.
Rõ ràng Rooney biết nhiều hơn một chút - dù sao thì anh ta cũng có nhiều mối quan hệ tốt.
Nhìn biểu hiện của anh ta, hai người còn lại cũng chợt hiểu rõ, trở thành chú rể, đại khái không phải là chuyện tốt...
Ofelia cũng nhìn thấy sắc mặt của ba người họ, cô ta liếc nhìn Rooney một cái, nhưng cũng không mấy quan tâm đến họ - ở nơi này, ba người bình thường có thể làm được gì chứ?
Cô ta thờ ơ cất tiếng hỏi, như thể chỉ đang làm theo quy trình.
"Ba người, ai muốn làm chú rể lần này?"
Không ai lên tiếng.
Đôi mắt của Ofelia dần nheo lại, không khí xung quanh mơ hồ xuất hiện sát khí.
Tất nhiên, người bình thường không cảm nhận được sát khí này.
Johnson và Rooney hạ quyết tâm, thà chết chứ không làm chim đầu đàn - suy nghĩ này phù hợp với bản chất con người, nhưng họ không biết rằng điều này không khác gì chọn phải con đường chết.
Lục Minh tiến lên một bước, cười nói: "Nếu tôi đồng ý làm chú rể, sau khi đám cưới kết thúc, các cô có thể đưa tôi về gặp vợ tôi không?"
Nghe vậy, Ofelia sửng sốt, sau đó gật đầu nói: "Tất nhiên rồi, không thành vấn đề."
Hứa hẹn với người sắp chết sẽ chẳng mang lại bất kỳ gánh nặng tâm lý nào cả.
Lục Minh thở dài, nghiến răng nói.
"Được rồi, chú rể lần này do tôi làm... nhưng tôi còn một điều kiện nữa..."
Ofelia vẫn khá có thiện cảm với Lục Minh, lúc này cô ta nhìn Lục Minh, như nhìn một đứa trẻ tìm người lớn xin kẹo.
"Nói đi, có thể đáp ứng được, tôi nhất định sẽ đáp ứng."
"Tôi không muốn trở về nhà tù nữa, nơi đó quá hôi thối. Hơn nữa tôi muốn ăn, tôi rất đói, tôi còn muốn một chiếc giường thật thoải mái."
Cũng chỉ là nhu cầu bình thường.
Ofelia đồng ý không chút do dự.
"Những chuyện này đều không thành vấn đề... Nhưng cậu phải đảm bảo, vào ngày tổ chức hôn lễ sẽ thực hiện các nghi thức một cách nghiêm chỉnh. Sau khi hoàn tất buổi lễ, tôi sẽ đưa cậu về gặp vợ mình."
Lục Minh lập tức gật đầu: "Không thành vấn đề..."
Đứng phía sau Lục Minh, Rooney đảo mắt nhìn quanh.
Anh ta rất muốn nói với Lục Minh, trở thành chú rể của Di Mông sẽ có kết cục như thế nào, nhưng nghĩ đến cái mạng nhỏ của mình, anh ta vẫn chọn cách im lặng.
Ofelia liếc nhìn qua Rooney và Johnson, sau đó chỉ vào Lục Minh rồi nói: "Cậu đi theo tôi, còn hai người kia, đưa họ đi đi."
Nói xong, Ofelia quay người, dẫn Lục Minh rời đi.
Cho đến khi hai người đi xa, đám lính gác đằng sau Johnson và Rooney vẫn không có động tĩnh gì.
Đang nghi ngờ, chợt hai người nghe thấy có tiếng bước chân nặng nề vang lên.
Nó giống hệt như một chiếc xe tăng hạng nặng đang từ từ di chuyển đến phía sau hai người họ.
Rooney cứng đờ người, máy móc quay đầu lại. Khi nhìn thấy con quái vật mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ, cao lớn khác thường, mặt anh ta lập tức tái đi.
Một tên lính canh bình tĩnh lên tiếng.
"Trở về nhà tù đi, hắn ta sẽ đưa các ngươi về..."
Rooney hít một hơi thật sâu, cố trưng ra một nụ cười chuyên nghiệp.
"Vị tiểu thư này..."
"Ầm" một tiếng.
Hai bàn tay to màu xanh lá lần lượt tóm lấy đầu Rooney và Johnson.
Năm ngón tay dùng sức, dưa hấu nổ tung, cảnh tượng thật kinh hoàng.
Giọng nói của Ofelia mơ hồ truyền đến tai mấy tên lính canh.
"Dọn dẹp xác của hai tên vô dụng đó đi."
⚝ ✽ ⚝