Chương 421 Đám cưới đẫm máu 3
Lục Minh đã sớm biết, trong lễ cưới thường niên, làm chú rể của Di Mông sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Cho dù là biểu cảm của Rooney hay là cuộc trò chuyện với Thụ chúa, tất cả đều đã chứng minh rõ ràng điều này.
Nhưng Lục Minh không hề sợ hãi!
Nghe xong câu chuyện của Thụ chúa và bí mật ở đây, Lục Minh giống như chơi game đã xem hướng dẫn vậy, mặc dù độ khó vẫn còn, nhưng nó không thực sự hóc búa như ban đầu nữa.
Ofelia dẫn Lục Minh đến một biệt thự độc lập gần đó.
"Biệt thự này không có chủ, cậu cứ ở đây hai ngày đi, đồ ăn, thức uống, chúng tôi sẽ đưa đến, cậu muốn ăn gì thì cứ nói với người hầu bên trong."
Lục Minh ngắt lời, nói: "Nếu tôi muốn đi dạo quanh đây thì sao?"
Ofelia trầm ngâm một chút rồi gật đầu.
"Cũng được, nhưng cần có người dẫn cậu đi, tránh cho cậu lạc đường."
Ofelia thật sự rất dễ nói chuyện.
Chủ yếu là, cô ta nghĩ rằng Lục Minh chỉ là một người bình thường...
⚝ ✽ ⚝
"Người bình thường" Lục Minh, tiễn Ofelia ra cửa.
Quay đầu nhìn quanh căn biệt thự rộng lớn và trống trải và hai người hầu gái thô kệch chịu trách nhiệm "chăm sóc" mình.
Rất nhanh, Lục Minh đã thoải mái duỗi người một cái.
"Tôi muốn đi tắm, phòng tắm ở đâu?"
Một người hầu gái lên tiếng: "Trên lầu."
Giọng điệu và sắc mặt của cô ta thể hiện rõ ràng sự lạnh lùng và xa cách.
Nhưng chúng cũng khiến Lục Minh hiểu được một điều.
Họ sẽ không theo dõi mình mọi lúc mọi nơi.
Vậy là đủ rồi...
Bước vào phòng tắm, mở vòi sen, tiếng nước chảy ào ào, trong làn sương mù, cái bóng dưới chân Lục Minh một lần nữa chuyển động, xuyên qua sàn nhà, đi sâu vào lòng đất.
Dưới lòng đất, ngoài nền móng đơn giản, bên dưới là phần thân của Thụ chúa, Ảnh Tử chui vào trong cơ thể của Thụ chúa, giữa hai bên lại thiết lập mối liên hệ.
"Ta cần sự giúp đỡ của ngươi."
"Ta có thể giúp ngươi như thế nào?"
Lục Minh trầm ngâm một chút, rồi nói tiếp: "Ta nhớ ngươi đã từng nói, ngươi có thể che giấu sự dao động khí tức trên người ta, đúng không?"
"Chỉ cần ngươi ở trong cơ thể ta, ta có thể hỗ trợ ngươi."
"Ngươi còn nói, ngươi biết rõ địa hình ở đây, đúng không?"
"Đúng vậy, bất kỳ công trình, bất kỳ người hay bất kỳ thứ gì trên cơ thể ta, ta đều biết rõ."
"Hỏi thêm một câu nữa, ngươi có thể che giấu khí tức của ta đến mức nào?"
"Chỉ cần không xảy ra chiến đấu cường độ cao, thì không có nguy cơ bị lộ."
Nghe xong, Lục Minh trầm ngâm một chút, rồi gật đầu.
"Nếu vậy, chúng ta hãy làm một thí nghiệm nhỏ trước đã..."
Nói xong, Lục Minh tắt vòi sen.
Trong phòng tắm đầy hơi nước, Lục Minh lấy ra một đạo cụ.
Đó là một chiếc váy cưới màu đỏ hệt như máu...
⚝ ✽ ⚝
Ngày thứ hai.
Ofelia đi giày cao gót, bước từng bước đến lễ đường.
Lễ cưới thường niên sắp bắt đầu, nơi đây là hội trường chính, xung quanh cũng đã được trang trí xong xuôi.
Hoa tươi và đèn, đơn giản nhưng sang trọng.
Ofelia đi một vòng kiểm tra, gật đầu hài lòng, sau đó cô ta bước đến hậu trường của lễ đường.
"Thức ăn và đồ uống đã chuẩn bị xong chưa?"
Ofelia nói xong, thư ký phía sau liền lên tiếng: "Tất cả đã chuẩn bị xong, tất cả đều cao cấp hơn tiêu chuẩn của vài lễ cưới trước."
Ofelia gật đầu rồi nói tiếp: "Chú rể của chúng ta đâu?"
"Hôm qua hắn ngủ một ngày trong phòng, còn ăn rất nhiều thứ, giống như quỷ đói đầu thai vậy..."
Thư ký có vẻ hơi coi thường Lục Minh, Ofelia cũng không thấy có gì lạ. Trong lúc hỏi đáp, rất nhanh, Ofelia đã đến trước cửa một căn phòng nào đó.
Đẩy cửa đi vào, đập vào mắt Ofelia là những chiếc váy cưới lộng lẫy.
"Vậy thì, nên chọn chiếc váy cưới nào cho mẹ yêu quý của tôi đây?"
Ofelia nhẹ nhàng cắn đầu ngón tay, có vẻ cô ta đang do dự. Cứ như vậy, không biết là trùng hợp hay là ý trời, ánh mắt của Ofelia chợt dừng lại trên một chiếc váy cưới đỏ như máu.
Chiếc váy cưới kia có kiểu dáng tổng thể rất thanh lịch với những mũi khâu tinh xảo và họa tiết rỗng đẹp mắt, trên đó còn đính vô số những chi tiết trang sức rực rỡ nhưng chúng không tạo cảm giác rườm rà rối mắt, nhìn vào là biết do một bậc thầy làm ra.
Trông nó hệt như một nữ hoàng cao cao tại thượng nhìn xuống những chiếc váy cưới bình thường xung quanh - một cảm giác hoàn toàn đặc biệt, rất rõ ràng là chất lượng của chiếc váy cưới này hoàn toàn nằm ở một đẳng cấp khác so với những chiếc váy cưới còn lại.
"Chiếc váy này... đẹp quá."
Ofelia không khỏi cảm thán như vậy, với tư cách là một người phụ nữ, cô thực sự rất muốn được mặc chiếc váy cưới này.
Thư ký ở phía sau cẩn thận hỏi lại: "Là chiếc này sao?"
Ofelia cong mắt cười, nụ cười rạng rỡ phác họa thêm đường nét xinh đẹp, cô ta gật đầu.
"Chính là chiếc váy này."
⚝ ✽ ⚝
Bên trong thân cây chính của Thụ chúa.
Một căn phòng bí mật, một hốc cây được mối đục rỗng.
Ánh đèn mơ hồ từ trên cao rọi xuống, chiếu sáng toàn bộ hai mươi ba tế đàn trong phòng, rọi rõ cả bóng người phụ nữ đứng bên cạnh tế đàn, không ai khác đó là Di Mông.
Lúc này, người phụ nữ quỳ trước tế đàn, miệng lẩm bẩm, dường như đang đọc một lời cầu nguyện không rõ là gì.
Nhưng đáng tiếc, tế đàn vẫn không có phản ứng gì...
Di Mông không lấy làm lạ, cô ta cũng chỉ định làm xong phần cầu nguyện của ngày hôm nay theo đúng trình tự. Cô ta đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh và sâu thẳm nhìn vào tế đàn trước mặt.
"Sắp rồi..."
"Nữ thần vĩ đại, xin hãy đợi thêm một chút. Rất nhanh thôi, tôi sẽ dâng cả thế giới cho Người, ánh sáng của Người nhất định sẽ rọi khắp thế giới!"
Nói xong, Di Mông hơi cau mày.
Cô ta mơ hồ cảm thấy rằng lời cầu nguyện hôm nay dường như thiếu đi gì đó. Sau một hồi suy nghĩ, Di Mông cũng đã tìm ra thứ còn thiếu kia.
—— Đó là lời nguyền rủa của Thụ chúa.
Xem ra... cuối cùng nó cũng đã hiểu ra và chấp nhận số phận, không thứ gì có thể ngăn cản được bánh xe số phận đang lăn về phía trước...