Chương 423 Đám cưới đẫm máu 5
Hàng trăm hàng vạn suy nghĩ rối loạn trong đầu, Lục Minh từ từ nhắm mắt lại, một lát sau, hắn mở mắt ra, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
"Thụ chúa, giúp ta."
Không một tiếng động.
Nhưng giọng nói của Thụ chúa lại truyền vào tai Lục Minh.
"Ta sẽ giúp."
Nghe ba chữ này, Lục Minh động niệm, khởi động cộng linh, trực tiếp liên lạc với linh hồn trú ngụ trong chiếc váy cưới của cô dâu đẫm máu.
Anna...
Cảm giác mơ hồ hiện lên trước mắt, khi Lục Minh tỉnh táo trở lại, hắn đã đến một không gian đen tuyền.
Xung quanh là một màu đen thuần túy, duy chỉ có phía trước không xa là xuất hiện chút màu sắc.
Đó là một người phụ nữ mặc váy màu đỏ máu.
Từ góc nhìn của Lục Minh, chỉ có thể thấy bóng lưng của người phụ nữ - nhưng duy chỉ bóng lưng thôi cũng mang khiến người ta có cảm giác choáng váng.
Có vẻ như cô ta đã nhận ra có người đến.
Anna từ từ quay đầu lại...
Một nguồn sức mạnh kỳ lạ bắt đầu lan ra xung quanh.
Nếu là trước đây, phải đối mặt với ánh mắt của Anna như này, chắc chắn Lục Minh sẽ vô cùng hoảng loạn và vội vàng bỏ chạy khỏi nơi này. Nhưng đấy chỉ là Lục Minh của trước đây, Lục Minh bây giờ đã khác rồi!
Hắn chỉ đứng im đối diện với cặp mắt đó.
Ảnh Tử từ từ chuyển động, đứng bên cạnh Lục Minh.
"Hung thần...cấp trung..."
Lại là một Hung thần cấp trung! Cấp bậc của Anna giống với Học Giả!
Lục Minh không hề sợ hãi, chậm rãi nhấc chân, từng bước từng bước tiến về phía Anna.
Lục Minh bình tĩnh cất tiếng nói.
"Tôi cần sự giúp đỡ của cô."
"Ồ?"
Giọng nói người phụ nữ lanh lợi sau đó vang lên, Anna cuối cùng cũng quay hẳn đầu lại, nhìn thẳng vào Lục Minh.
Tinh tế, xinh đẹp, hệt như tiên nữ giáng trần.
Xin thứ lỗi vì Lục Minh này là một kẻ vô văn hóa.
Lục Minh thực sự không tìm thấy khuyết điểm nào trên khuôn mặt này.
Vẻ đẹp của Anna thậm chí còn cao hơn Học Giả hai bậc, cô ta chỉ cần đứng ở đó thôi cũng đủ khiến Lục Minh dâng lên cảm xúc kinh ngạc, lưu luyến và say mê.
Đôi mắt hắn vô thức trở nên dại ra.
Cho đến khi Ảnh Tử truyền đến cảm giác lạnh lẽo, đánh thức thần trí của Lục Minh.
Lục Minh vô thức lùi lại một bước, hắn đã biết khả năng của Anna - đó là một loại mê hoặc thuần túy...
Nói một cách dễ hiểu, đó là giá trị quyến rũ đã tới mức tối đa, chỉ cần là sinh vật đực nhìn thấy Anna, đừng nói đến việc ra tay với cô ta, không bó tay chịu trói để cô ta tùy ý giết chóc, thì cũng được coi như là có ý chí kiên định rồi.
Và ý chí kiên định của Lục Minh đây là điều không cần nghi ngờ rồi!
Cảm xúc si mê trong mắt nhanh chóng biến mất, Lục Minh hít một hơi thật sâu, rồi nói: "Tôi cần cô giúp tôi."
Anna nhẹ nhàng vuốt tóc, mỉm cười nói: "Giúp anh làm gì?"
Lục Minh im lặng một lúc: “ Bảo cô làm gì thì cô làm nấy đi."
Nụ cười trên khuôn mặt Anna lập tức trở nên cứng đờ...
Nhưng Lục Minh lại mở miệng: "Nhìn cô xinh đẹp như vậy, tôi khuyên cô một câu... ngàn vạn lần đừng không biết điều."
Lúc này khuôn mặt của Anna đã hoàn toàn tối sầm lại.
Nhưng ngay cả khi Anna trưng ra biểu cảm ấy, cô ta vẫn đẹp tuyệt trần...
Thấy vậy, Lục Minh hơi trầm ngâm, gật đầu với Ảnh Tử ở bên cạnh.
"Dạy cho cô ta một bài học. Cho cô ta biết ai là lão đại ở đây!"
⚝ ✽ ⚝
"Ta đã xử lý xong đạo cụ của mình rồi, nhưng bây giờ vẫn còn một vấn đề khác."
"Ta không thể đảm bảo rằng Di Mông sẽ mặc chiếc váy này trong đám cưới."
Thụ chúa nghe xong, chỉ nói một chữ: "Cược."
Đánh cược.
Không thành công thì thành nhân.
Thụ chúa muốn đánh cược, nó đã không còn đường lui nữa, một khi Di Mông thành công, nó sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.
Lục Minh cũng muốn đánh cược, nếu ván này cược thắng, giá trị hắn nhận lại sẽ vô cùng cao và có ý nghĩa!
⚝ ✽ ⚝
Mãi cho đến khi tổ chức đám cưới, khi Lục Minh nhìn thấy Di Mông, mọi lo lắng ban đầu đều tan biến hết.
Di Mông mặc váy cưới của cô dâu đẫm máu, từ từ bước lên lễ đài.
Một nam một nữ.
Bốn mắt nhìn nhau.
"Cô rất đẹp."
Lục Minh đột nhiên mở miệng nói lời khen ngợi.
Nghe vậy, trong mắt Di Mông lóe lên ánh sáng kỳ lạ.
Đã là một người đàn ông thì khi ở nơi này chắc chắn sẽ phải chịu sự đối xử không thể nói là tốt... Những lần tổ chức hôn lễ trước đây, mỗi chú rể khi nhìn thấy cô ta, mặc dù trong mắt cũng có vẻ kinh ngạc, nhưng bọn họ căn bản đều sẽ không nói ra lời khen ngợi.
Bởi vì những người đó chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng hoàn thành hôn lễ, sau đó nhận được lời hứa - quyền định cư vĩnh viễn ở nơi này.
Hành vi trái ngược với những người trước đây của Lục Minh khiến khóe miệng Di Mông cong lên, cô ta tao nhã đáp: "Cảm ơn."
Lục Minh cũng cười.
"Tôi không nói cô."
"Tôi nói Anna cơ, cô ấy thực sự rất đẹp, đẹp hơn nhiều so với con yêu quái già mặc váy là cô đây..."
Giọng nói của Lục Minh không lớn lắm...
Nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều là người có thực lực.
Tiếng thì thầm của Lục Minh như tiếng chuông lớn, vang bên tai họ.
Vì vậy, toàn bộ hội trường im lặng.
"Ha ha ha ha!"
Di Mông che miệng cười lớn.
Một lát sau, cô ta ngừng cười, nhìn Lục Minh mà nói.
"Mặc dù tôi không biết Anna là ai... nhưng, anh thực sự đã chọc giận tôi rồi đấy."
"Thôi, người chủ trì hôn lễ cũng không cần đến nữa, hôn lễ vốn chỉ là một quá trình không đáng kể, xuất phát điểm cũng chỉ từ một sở thích nhỏ của tôi thôi."
"Nhưng bây giờ, tôi thực sự có chút không thể chờ đợi được nữa, vậy nên, chúng ta bắt đầu luôn đi."
Những người bên dưới không dám hé răng.
Di Mông chính là thánh nữ ở đây.
Cô ta chỉ cần nói một câu là muốn làm gì thì làm!
Cô ta nói gì thì là vậy... huống hồ hôn lễ này, vốn chỉ là một quá trình không đáng kể, không quan trọng.
Điểm mấu chốt của buổi lễ vẫn là, hiến tế!
⚝ ✽ ⚝
Trong phòng giam.
Tám con quái vật cao lớn mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ sắt trên mặt, bước ra khỏi thang máy.
Cùng lúc đó, cửa phòng giam được mở ra.
Tám con quái vật im lặng, tách nhau ra hành động.
Chúng bắt đầu cuộc tàn sát.
Chỉ vài phút sau, tất cả những người đàn ông trong nhà tù đều chết hết, máu chảy thành sông.
Nhưng có thể thấy, những dòng máu đang chảy ra đó, lại nhanh chóng thấm xuống lòng đất một tốc độ lạ thường.
⚝ ✽ ⚝