Chương 422 Đám cưới đẫm máu 4
Kế hoạch vĩ đại kia một lần nữa lóe lên trong đầu Di Mông...
Cô ta không khỏi mỉm cười, tâm tình trở nên hưng phấn khiến cho năng lượng trong cơ thể dao động. Một luồng khí tức mãnh liệt cấp Thiên Tai thấp thoáng xuất hiện.
⚝ ✽ ⚝
Ngày thứ ba.
Sáng sớm.
Lục Minh tháo kính râm, mặc bộ vest chỉnh tề, khuôn mặt được trang điểm đậm.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của người hầu, hắn được đưa thẳng đến lễ đường.
Trong sảnh phụ của lễ đường, Lục Minh lặng lẽ chờ đợi, như một con rối bị người khác điều khiển. Thời gian cứ thế trôi qua, đến khoảng tám giờ sáng, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Ofelia đẩy cửa bước vào.
Nhìn thoáng qua lớp trang điểm và trạng thái lúc này của Lục Minh, Ofelia gật đầu hài lòng.
"Tốt lắm, rất tốt!"
Lục Minh nở một nụ cười gượng gạo.
"Thực ra tôi hơi căng thẳng."
Ofelia cười nói: "Cậu không phải đã kết hôn rồi sao?"
"Đúng vậy, nhưng khi kết hôn, sẽ có rất nhiều buổi diễn tập để chuẩn bị hết thảy, mà lần này tôi chưa chuẩn bị gì cả."
“Cậu không cần chuẩn bị gì hết."
Ofelia nhẹ nhàng lên tiếng, cố dùng giọng nói như thể xoa dịu lòng người.
"Cậu chỉ cần làm theo những gì người dẫn chương trình yêu cầu là được, sẽ không có vấn đề gì đâu."
Nói xong, cô ta cất lời ám chỉ đe dọa: "Tôi nhớ vợ cậu vẫn còn ở Thành phố vệ tinh số ba, đúng không?"
Khuôn mặt Lục Minh lộ vẻ căng thẳng, gật đầu.
Ofelia tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vai Lục Minh.
"Làm tốt, mọi chuyện ở đây kết thúc, anh có thể về nhà."
Lục Minh lại gật đầu.
Thấy Lục Minh ngoan ngoãn như vậy, Ofelia gật đầu hài lòng, quay người rời khỏi phòng.
Ở bên ngoài, thư ký của Ofelia đang lặng lẽ chờ đợi, thấy Ofelia đi ra, lập tức lên tiếng: "Thưa ngài, bây giờ chúng ta có đi gặp Thánh nữ không ạ?"
Ofelia nở nụ cười nhạt.
"Không, tôi còn có việc khác, cô cứ ở đây theo dõi trước, có vấn đề gì thì hãy liên lạc với tôi."
Thư ký có vẻ hơi thất thần trong giây lát, lúc cô ta lấy lại tỉnh táo thì đã thấy bóng dáng Ofelia dần đi xa.
Cô ta bỗng bối rối.
Cô ta không hiểu hành vi của Ofelia là có ý gì.
Người khác không biết, nhưng cô ta thì biết rất rõ.
Mỗi năm, trong mỗi lễ cưới long trọng của Thánh nữ, Ofelia đều bận rộn không ngơi tay.
Trung thành thực hiện tất cả nhiệm vụ với vai trò một cấp dưới và một người con gái.
Nhưng lần này...
⚝ ✽ ⚝
Trong lễ đường.
Các vị khách đến tham dự lễ cưới đã lần lượt ngồi vào vị trí.
Toàn bộ đều là phụ nữ.
Độ tuổi khác nhau, ngoại hình khác nhau, vóc dáng khác nhau.
Nhưng điểm chung là tất cả bọn họ đều tỏa ra khí tức mạnh mẽ.
Kẻ yếu nhất cũng là Siêu Phàm trung đẳng, thậm chí còn có năm cường giả Thiên Tai cấp thấp.
Những người phụ nữ này không thể hiện nhiều phong thái của kẻ mạnh.
Họ thì thầm to nhỏ, ríu rít, nói về chuyện quốc gia đại sự hoặc chuyện gia đình, ầm ĩ như một đám ô hợp.
Cho đến khi tiếng nhạc vang lên.
Bản nhạc cưới kinh điển.
Lục Minh mặc vest, đeo kính râm, chải chuốt bóng bẩy, hắn chậm rãi bước vào cửa lớn của lễ đường, đón nhận ánh nhìn của mọi người và tiến đến lễ đài.
Những lời nói mơ hồ như "Thật là một người đàn ông tốt" và "Tiếc quá" từ bên dưới khán đài lọt vào tai Lục Minh, nhưng chúng cũng rất nhanh liền bị rơi vào quên lãng.
Bây giờ Lục Minh chỉ chăm chú theo dõi cánh cửa bên cạnh.
Cho đến khi một người phụ nữ từ từ bước ra khỏi cánh cửa ấy, kiêu ngạo như một nữ hoàng.
Di Mông quả thật cũng rất xinh đẹp.
Khuôn mặt đã đẹp, vóc dáng cũng không tệ.
Đặc biệt là chiếc váy cưới màu đỏ trên người cô ta, nó làm tôn lên đường cong quyến rũ của cơ thể cô ta một cách hoàn hảo.
Di Mông chậm rãi bước tới, là tiêu điểm của toàn hội trường.
Tất cả mọi người đều vô thức nín thở trước khí chất tỏa ra từ cô ta.
Chỉ có Lục Minh, khi nhìn chiếc váy cưới quen thuộc trên người Di Mông, khóe miệng hắn nở một nụ cười nhàn nhạt.
⚝ ✽ ⚝
"Bản chất của đám cưới đó là một nghi lễ hiến tế. Di Mông lợi dụng nó để lấy lòng nữ thần Phồn Dục."
"Nhưng mà tại sao lại dùng hình thức đám cưới?"
"Vì Di Mông thích đám cưới."
"Đây thực sự là một lý do chính đáng sao."
"Mà người trở thành chú rể sẽ là vật hiến tế có giá trị nhất trong nghi lễ hiến tế này! Một khi chú rể nói lời thề nguyện với cô dâu rằng anh yêu em... cô dâu sẽ ăn tươi nuốt sống chú rể ngay tại chỗ. Trước mặt tất cả các quan khách."
"Giống như loài bọ ngựa sao?"
"Đúng vậy, giống như bọ ngựa. Và người chủ trì hôn lễ, tức là cô dâu, cô ta có thể nhận được ân sủng của nữ thần Phồn Dục."
"Ân sủng đó là gì cơ?"
"Nữ thần Phồn Dục sẽ ban cho Di Mông khả năng hấp thụ sức mạnh của ta. Trước đây, đám cưới đã diễn ra ba lần. Lần đầu tiên, Di Mông đạt đến cấp Thiên Tai. Lần thứ hai, cô ta có được sức mạnh cấp Thiên Tai trung đẳng, lần thứ ba thì ả ta vượt lên cấp Thiên Tai cao cấp… Lần này sẽ là lần cuối cùng. Sau khi hoàn thành nghi lễ, cô ta sẽ thăng cấp đến đâu, bản thân ta không rõ, nhưng ta chắc chắn là mình sẽ chết."
"Nói vậy, thực ra ngươi cũng là một phần của vật hiến tế, đúng không?"
"Ngươi nói vậy cũng không sai."
….
"Chúng ta hãy làm một thí nghiệm nhỏ trước."
Quay lại ngày hôm trước, tại phòng tắm của biệt thự.
Lục Minh lấy váy cưới của cô dâu đẫm máu ra từ trong thanh công cụ.
Chiếc váy cưới trên tay tỏa ra hơi lạnh, nhưng trông thật đẹp.
Chiếc váy cưới này chắc chắn đủ sức thu hút mọi sự chú ý của phụ nữ!