Chương 617 Cảnh ngộ tuyệt vọng của Lâm Khắc 2
Khi ánh mắt của ba người Lục Minh một lần nữa đổ dồn về phía Lâm Khắc, Lâm Khắc nở nụ cười.
"Vậy chúng ta bắt đầu ngay bây giờ?"
Anh ta đã nói ra một câu như vậy...
Anh ta thế mà đã nói ra một câu như vậy!?
Tại sao, anh ta lại có vẻ còn sốt ruột hơn cả những người có mặt ở đây!?
Trong đám mây đen, Tatar mở miệng lần nữa: "Được."
Nhưng Max lại phản đối: "Không bằng quay về Karenna để làm chuyện này đi."
Cột sáng bốc lên ngút trời kia cho đến nay vẫn chưa bình ổn xuống, ở lại đây càng lâu thì càng dễ xảy ra biến số. Còn Karenna thì thành trì kiên cố, binh lính đông đảo, lại là sân nhà của Max, có thể giảm thiểu biến số xuống mức thấp nhất.
Trong đám mây đen, lại truyền đến giọng nói của Tatar: "Được!"
Ngoại trừ từ "Được" ra thì ông còn biết nói gì nữa không?
Karenna là sân nhà của Max, quay về Karenna sẽ bất lợi cho ông đấy đại ca!
Thái độ của Tatar cũng khiến cho Lục Minh không thể đoán định, nghĩ đi nghĩ lại, Lục Minh vẫn buộc phải gật đầu: "Tôi tùy ý."
Lâm Khắc một phen nhấc bổng xác của Cận Tà Thần lên: "Vậy thì đi thôi!"
Nhìn thấy thái độ của Lâm Khắc như vậy, Max và Tatar cùng cười: "Tốt lắm."
"Tôi thích những tên nhóc tự hiểu lấy bản thân."
"Vốn đang suy nghĩ phải nghiêm hình tra tấn một phen, hiện tại ngược lại tiết kiệm được phần công sức này..."
Một tên nhóc cấp Siêu phàm bị một Thiên Tai cấp cao, một Cận Tà Thần, một cường giả có chiến lực vượt xa Thiên Tai cấp cao bình thường bao vây.
Này còn có thể chạy thoát sao?
Này còn có thể nói một chữ không sao?
Muôn vàn lời nói chỉ gói gọn trong một câu: "Cậu nhóc, biết điều!"
....
Khoảng mười phút sau.
Lục Minh, Tatar, Max dẫn theo Lâm Khắc và xác của Cận Tà Thần, quay trở lại Karenna.
Trên đường đi, Lục Minh đã thu hồi Morente và những quỷ vật khác trở về, còn những sinh vật biến dị trong rừng Mê Tàng vẫn trong trạng thái bị khống chế, điên cuồng đuổi theo Lục Minh không tha, nhưng Lục Minh cũng không để ý nữa.
Vừa mới trở về Karenna, quân phòng thủ Karenna đã phát động công kích những sinh vật biến dị đang truy đuổi.
Cự pháo Huyết Luân nổ vang như sấm.
Trong thành cũng có những cường giả chuyên về tiêu diệt những sinh vật biến dị cấp cao.
Rừng Mê Tàng, phiền phức thì phiền phức thật, nhưng phiền phức chính của nó chỉ nằm ở chỗ, nó nằm quá gần chiến trường...
Không muốn gây hấn nhưng không có nghĩa là không gây hấn được.
Không muốn diệt sạch các ngươi, không có nghĩa là các ngươi có tư cách vênh váo trước cửa nhà ta.
Mà giờ khắc này, theo thỏa thuận sơ bộ đã đạt thành giữa Max và Tatar, Tatar đảm bảo rằng nếu mọi chuyện suôn sẻ, sẽ không tấn công Karenna, cộng thêm việc những sinh vật biến dị trong rừng Mê Tàng đã bị Lục Minh tàn phá một đợt, quân phòng thủ Karenna cũng không còn lý do gì để không dám chiến đấu.
Trận chiến trên tường thành diễn ra ác liệt và liên tục.
Nhưng những điều này không còn liên quan gì đến Lục Minh nữa.
Bốn người mang theo một xác chết, quay trở lại Hoàng cung, Max để Lâm Khắc và xác chết ở quảng trường trống trải, cười tủm tỉm nói: "Cứ ở ngay tại đây đi."
Khi Max vừa dứt lời, Lâm Khắc cảm thấy ánh mắt của Lục Minh và Tatar cũng hướng về phía mình. Cúi đầu nhìn xuống xác chết trên mặt đất, Lâm Khắc suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Còn một vấn đề nữa, tôi nên bóc tách Huyết luân trước hay bóc tách Chia sẻ trước?"
"Hừ."
Trong đám mây đen bao phủ Hoàng cung, truyền ra giọng nói của Tatar, ông ta nói: "Tên nhóc kia, ngươi không cần ở đây châm ngòi ly gián đâu. Ngươi chỉ cần làm việc cho tốt là được rồi. Bóc tách Chia sẻ trước hay bóc tách Huyết luân trước, tùy ngươi... Chúng ta chỉ cần kết quả."
Với tư cách của một Cận Tà Thần, đương nhiên sẽ không mắc phải trò châm ngòi ly gián nhỏ nhặt này.
Thấy việc gây chia rẽ không có kết quả, Lâm Khắc nhún vai như một tên lưu manh: "Vậy được rồi, tôi sẽ bóc tách Huyết luân trước nhé."
Tatar hừ một tiếng, không thèm để ý.
Ánh sáng mờ nhạt một lần nữa xuất hiện từ lòng bàn tay của Lâm Khắc.
Anh ta đưa tay ra, từ từ chạm vào trán của xác chết Cận Tà Thần.
Khả năng trộm cắp cùng cấm chế của Vương triều Huyết Luân một lần nữa sinh ra phản ứng, cột sáng càng trở nên mãnh liệt hơn, càng chói mắt hơn.
Max đột nhiên lên tiếng: "Cần bao lâu?"
"Ít nhất là hai giờ."
Lâm Khắc nói như vậy, Max liền nhẹ nhàng gật đầu.
"Cũng được, hai giờ cũng đủ để ta giải quyết một số nhân tố bất ổn rồi."
Không biết Lâm Khắc cảm ứng được cái gì.
Sắc mặt anh ta đột nhiên cứng đờ một chút.
Trong tai vang lên giọng nói của Max...
Ông ta cười nói: "Mặc dù ta không biết ngươi đã cấu kết với lão Nhị từ khi nào... Nhưng nếu ngươi đặt hi vọng thoát thân vào trên người lão Nhị, vậy thì ngươi đã quá coi thường ta rồi."
....
Nửa giờ trước.
Trong Hoàng cung.
Một lượng lớn cận vệ hoàng thất từ khắp các ngóc ngách xuất hiện và tập trung ở một địa điểm.
Cho đến khi mười ngàn cận vệ hoàng thất hoàn thành việc tập kết, Nhị hoàng tử mới thong thả xuất hiện.
Anh ta đứng trên bục cao được dựng lên đơn giản, nhìn những binh lính bên dưới, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười.