← Quay lại trang sách

Chương 618 Cảnh ngộ tuyệt vọng của Lâm Khắc 3

Giọng nói to lớn trong phút chốc vang lên trong tai của tất cả mọi người.

"Ta là Martin. Huyết Luân! Nhị hoàng tử của Đế quốc!"

"Mục đích triệu tập mọi người đến đây hôm nay, ta nghĩ mọi người đều đã biết trước rồi."

Mọi người bên dưới đồng thanh hô to: "Chỉ có Nhị hoàng tử lo lắng cho đất nước và nhân dân, nguyện đi theo Nhị hoàng tử!"

Nhị hoàng tử trên bục cao khẽ gật đầu, anh ta vung tay ra!

"Xuất phát!"

Đám cận vệ hoàng thất nối đuôi nhau đi ra khỏi quảng trường, phân tán đến các ngóc ngách trong Hoàng cung.

Còn Nhị hoàng tử thì bước xuống bục cao, đi thẳng về Hậu cung.

Bên cạnh anh ta, hai vị cường giả cấp Thiên Tai cao cấp cũng đi theo sát, cho đến khi đi được khoảng một phút, một gã người hầu cấp Thiên Tai cao cấp mới cẩn thận lên tiếng.

"Nhị hoàng tử, chuyện này có phải hơi vội vàng không?"

Nhị hoàng tử khẽ lắc đầu, trầm ngâm một lát mới lên tiếng: "Đã đến bước không thể không làm rồi..."

Trong đầu nhớ lại cuộc trò chuyện với "Tam hoàng tử" ngày hôm qua, cùng với nhận được từ Phi Ưng truyền thư.

Hai mắt Nhị hoàng tử đầy vẻ lạnh lùng.

Anh ta là đứa con được Max xem trọng nhất, cũng là Hoàng tử có nhiều hi vọng được lên ngôi nhất.

Nhưng mà, sau khi trò chuyện với Lâm Khắc, Martin đột nhiên nhận ra rằng ngai vàng gần mình như vậy nhưng cũng xa như vậy!

Trong tai vẫn văng vẳng giọng nói của "Lão tam" hôm qua.

"Tôi mang xác chết đi, bóc tách Huyết luân và Chia sẻ. Sau khi tôi có được hai năng lực này, tôi sẽ chỉ chia sẻ năng lực Huyết luân cho anh và những người thân tín của anh. Anh nghĩ xem, Max và Redi đều không còn sức mạnh siêu phàm nhưng anh thì có! Trong tình huống như vậy, ạm muốn làm Hoàng đế lúc nào thì làm!"

"Nhưng ta vẫn sẽ bị ngươi khống chế, đúng không?"

"Tôi không hứng thú với quyền lực thế tục."

Loại thuyết phục trình độ như vậy, tất nhiên không cách nào khiến Martin hạ quyết tâm.

Nhưng mà hôm nay, vừa rồi.

Bức thư Phi Ưng truyền thư rơi vào tay Martin, lại khiến cho Martin không thể không hạ quyết tâm thay trời đổi đất.

"Tôi bị Max bắt rồi! Anh không cứu tôi, Max chắc chắn sẽ trở thành Cận Tà Thần! Cận Tà Thần có tuổi thọ rất dài, cả đời này anh đừng hòng làm Hoàng đế!"

"Nhắc thêm một câu, sau khi Max hấp thụ Huyết luân, sức mạnh Huyết luân của tất cả mọi người trên thế giới sẽ biến mất không còn dấu vết! Cho nên ngươi hiểu chứ? Lão cha của ngươi hoàn toàn không quan tâm đến việc các anh sống hay chết!"

Gia đình hoàng gia vô tình.

Và... Con người vốn ích kỷ!

"Ầm!"

Martin một đá đá văng cánh cửa tẩm cung của Krista.

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến Martin trong nháy mắt biến sắc.

Anh ta đột nhiên giơ tay lên, thân thể liên tục lùi về phía sau, vừa lùi vừa nói: "Thật xin lỗi, ta đi nhầm chỗ..."

Có tiếng nói vọng ra từ tẩm cung của Hoàng hậu.

"Người đi nhầm chỗ nhưng chúng ta chưa chắc đã bắt nhầm người."

"Nhị hoàng tử, bệ hạ có chỉ, để người đi theo chúng ta một chuyến."

Nhìn khuôn mặt của người vừa lên tiếng ở phía trước, Martin hít một hơi thật sâu, theo hơi thở này buông ra, cơ thể Martin cũng không thể ức chế được mà xụi lơ xuống đất.

Anh ta lẩm bẩm trong miệng.

"Sao Huyết Luân vệ lại có thể trở về!"

"Chiến sự ở tiền tuyến đang căng thẳng, sao các ngươi có thể trở về được!!"

Đội trưởng thân vệ trẻ tuổi mỉm cười: "Đương nhiên là theo ý chỉ của bệ hạ rồi..."

....

Hoàng cung đại loạn.

Nhưng sự hỗn loạn chỉ kéo dài mười mấy phút rồi lắng xuống.

Đội trưởng thân binh của Max dẫn theo Nhị hoàng tử bước tới, anh ta đặt Nhị hoàng tử cách Max không xa, đồng thời lớn tiếng nói: "Bọn phản loạn đã bị tiêu diệt toàn bộ, chủ mưu ở đây. Thần may mắn không làm nhục mệnh!"

Max phất tay, đội trưởng thân vệ rời đi.

Liếc nhìn Lâm Khắc, lại liếc nhìn Martin, Max "Hắc" một tiếng bật cười lớn.

"Ta nuôi được một đứa con trai tốt..."

"Cha..."

Nhưng chữ "Cha" vừa thốt ra khỏi miệng Martin, Max đã chỉ một ngón tay vào giữa trán Martin.

Máu bắn tung tóe, đầu Martin nổ tung ngay tại chỗ, chết ngay lập tức.

Lâm Khắc hít một hơi thật sâu, vẻ mặt đau khổ nói: "Được rồi, xem ra tôi chạy không thoát được..."

Max tò mò hỏi: "Vậy, cậu liên lạc với lão Nhị từ khi nào?"

"Ngày hôm qua, tối hôm qua. Tôi hứa sẽ giúp anh ta lên ngôi Hoàng đế..."

"Thôi bỏ đi, đừng nhắc lại những chuyện vặt vãnh này nữa." Max một câu đánh gãy lời nói dong dài của Lâm Khắc, tiếp tục nói: "Cậu cố gắng một chút, xem có thể tăng tốc độ bóc tách thêm một chút không..."

Vừa dứt lời, phía xa lại truyền đến tiếng gầm dữ dội của quái thú.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy bên ngoài thành, có một sinh vật dài màu trắng kỳ lạ đang khuấy đảo trời đất, tung hoành ngang dọc.

"Hải Long thú, cấp Thiên Tai cao cấp... Nhưng tổ tiên của con quái vật này ở biển Cực Đông, nó chạy đến đây làm cái gì?"

Max buồn bực nói, còn trên mặt Lâm Khắc lại thoáng hiện vẻ vui mừng.

Nhưng mà sự hưng phấn của Lâm Khắc không kéo dài được bao lâu...

Một bàn tay to đột nhiên thò ra từ bên cạnh, không nói hai lời đã giật lấy tượng gỗ đeo bên hông Lâm Khắc.

Tốc độ nhanh như chớp, lực mạnh vô cùng, ngay cả khi Lâm Khắc đã dự đoán trước được cũng không thể ngăn cản!

"Anh!"

Lâm Khắc đột ngột quay đầu nhìn Lục Minh, hai mắt mở to đầy oán hận nhưng Lục Minh không quan tâm đến phản ứng của Lâm Khắc, hắn chỉ nhìn vào tượng gỗ trong tay, một lúc sau mới lên tiếng.

"Đây chính là thủ đoạn khống chế thú của cậu à..."

Lâm Khắc tức giận nói: "Trả đồ lại cho tôi!"

Lục Minh không hề lay động: "Sau đó cậu khống chế sinh vật biến dị bị thu hút đến, cứu cái mạng nhỏ của mình?"

Cúi đầu nhìn tượng gỗ trên tay, thuộc tính của tượng gỗ liền hiện ra trước mắt Lục Minh.