Chương 675 Thành phố Linh Đạo và Thiên Sư Đạo 3
Nói xong, chưa đợi Hi Vọng phản bác, Tiểu Cao đã làm dáng vẻ "Conan suy nghĩ", trầm ngâm nói: "Mặc dù lão đại không nói với chúng ta rốt cuộc Trương Minh Viễn đã nói gì... Nhưng nhìn vào trạng thái an cư lạc nghiệp ở vùng ngoại ô thành phố Linh Đạo này... thì chỉ có một cách giải thích cho sự bất thường này."
Nói xong, Tiểu Cao và Hi Vọng nhìn nhau, đồng thanh nói: "Hội Đồng Quang trâu bò! Thiên Sư Đạo trâu bò!"
"Ha ha ha! Cảm ơn hai vị đã công nhận! Hoan nghênh khách quý đến thăm!"
Tiếng cười sang sảng đột nhiên vọng đến từ xa.
Hai người một chó lập tức ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Chỉ thấy ở hướng đông nam, có người cưỡi hạc bay tới.
Người đến có tóc bạc phơ, khuôn mặt trẻ trung, không biết bao nhiêu tuổi, Lục Minh thấy vậy, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười hòa nhã, sau khi gật đầu với ông lão cưỡi hạc, con hạc trắng đã bay đến trước mặt ba người.
Ông lão nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi hạc trắng, nhìn Lục Minh hai lần, cũng cười nói.
"Có phải là Lục Minh tiểu hữu không?"
Lục Minh lịch sự nói: "Đúng là tại hạ."
“Không biết các hạ có phải chăng là chưởng giáo của Thiên Sư Đạo, thần Thủ hộ của thành phố Linh Đạo, Vương Đồng Quang lão tiên sinh?"
Nhìn tuổi tác cũng khá phù hợp.
Nhìn dao động năng lượng... cũng khá phù hợp!
Khí tức trên người ông lão này khiến Lục Minh khá khó hiểu... nhưng nhìn vào phản ứng của những quỷ vật bên trong Cung điện linh dị, ngay cả những Hung thần cấp cao cũng có thể cảm nhận được áp lực đến từ ông lão.
Ông lão lại cười lớn: "Không phải, không phải. Tại hạ tên là Mạnh Phiền Chu, chỉ là con nuôi thôi. Còn gia phụ vẫn đang ở trong quý phủ, chờ Lục Minh tiểu hữu đến."
Nói xong, Mạnh Phiền Chu nháy mắt, nhẹ nhàng nói: "Nghe nói Lục tiểu hữu thần thông quảng đại, ngay cả tên Tạ quỷ vương Tạ Luân kia cũng không phải là đối thủ của tiểu hữu. Gia phụ thích nhất ngồi luận đạo với người khác, có lẽ lát nữa tiểu hữu sẽ được nếm trải cảm giác này..."
Lục Minh tỏ vẻ giật mình, không tiếp lời về việc luận đạo, ngược lại chắp tay với Mạnh Phiền Chu: "Thì ra là Mạnh lão tiên sinh, nghe danh đã lâu."
Lời này không phải là khách sáo.
Bởi vì Trương Minh Viễn và Tạ Luân đều đã từng nhắc đến cái tên Mạnh Phiền Chu.
Giống như Vương Đồng Quang, Mạnh Phiền Chu cũng là một lão quái vật đã sống mấy trăm năm!
Không rõ thực lực, nhưng nhìn vào tuổi tác của ông ta, Mạnh Phiền Chu này rõ ràng đã được Vương Đồng Quang đích thân chỉ dạy.
Sau một hồi khen ngợi lẫn nhau, Mạnh Phiền Chu đưa tay ra hiệu mời Lục Minh, Lục Minh thấy vậy cũng không khách sáo, theo lời mời của Mạnh Phiền Chu, ba người một chó đều cưỡi lên hạc trắng của ông ta.
Không biết hạc trắng là linh vật gì, khi hành khách vừa ngồi lên thân nó, thân hình hạc trắng nhanh chóng lớn lên, đôi cánh rung lên lập tức bay lên khỏi mặt đất, sau đó lại có một lớp màng năng lượng trong suốt ngăn cản áp suất gió, rất đảm bảo độ thoải mái.
Tốc độ của hạc trắng cực nhanh.
Chỉ một lát sau, mọi người đã nhìn thấy thành phố Linh Đạo ở phía xa.
Tòa nhà cao tầng mọc san sát thì không cần phải nói nhiều - vì tòa nhà cao tầng có thể chứa được nhiều người hơn.
Người qua lại tấp nập, xe cộ đông đúc, cả thành phố đều thể hiện sức sống mãnh liệt.
"Thật khác so với dự đoán...
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Lục Minh cười nói xong, Mạnh Phiền Chu lập tức lên tiếng: "Vậy tiểu hữu cho rằng, thành phố Linh Đạo nên có bộ dáng như thế nào?"
"Lan can chạm khắc, vách tường bằng ngọc, như chốn bồng lai tiên cảnh."
Nói xong, Lục Minh lại bổ sung thêm một câu: "Như vật mới phù hợp với phong cách của Thiên Sư Đạo."
Mạnh Phiền Chu vuốt râu cười dài, nhưng đột nhiên ông ta thu lại nụ cười trên mặt.
Ông ta nói: "Đã từng như vậy."
"Chỉ tiếc, áp lực Liên minh Ngục giả gây cho chúng ta quá lớn, phòng tuyến ngày càng thu hẹp."
Nhìn xuống tòa nhà cao tầng bên dưới, trong mắt Mạnh Phiền Chu thoáng qua vẻ hoài niệm.
"Bồng lai tiên cảnh cũng tốt, nhưng bảo vệ được càng nhiều hơn thì lại tuyệt hơn."
"Tiểu hữu, cậu xem lý lẽ này có đúng hay không?"
Lục Minh khẽ gật đầu, chắp tay nói: "Vãn bối xin lĩnh giáo."
Hạc trắng đáp xuống bãi đáp trực thăng trên nóc một tòa cao ốc.
Lục Minh và những người khác lần lượt bước xuống từ hạc trắng, hạc trắng kêu lên một tiếng thanh thoát, thân hình từ từ thu nhỏ lại, chỉ trong chốc lát, đã biến thành một con hạc giấy chỉ bé bằng lòng bàn tay.
Con hạc giấy bay vào lòng bàn tay của Mạnh Phiền Chu một cách linh hoạt, Mạnh Phiền Chu thu nó lại, mỉm cười hiền hậu: "Tiểu xảo thôi, để Lục Minh tiểu hữu chê cười rồi."
Lục Minh cũng cười nói vài câu xã giao, vừa nói chuyện vừa xuống lầu cùng mọi người.
Tòa cao ốc này có lẽ là tòa nhà cao nhất ở thành phố Linh Đạo, lúc đến, Lục Minh còn nhìn thấy đèn led nhấp nháy ba chữ lớn [Thiên Sư Đạo] trên đỉnh tòa nhà - mặc dù không có chạm trổ nhưng mặt tiền của Thiên Sư Đạo này cũng không nhỏ...
Tất nhiên, bọn họ cũng xứng đáng được hưởng đãi ngộ này.
Tòa nhà cao tổng cộng 188 tầng, vút tận trời mây, bọn họ đi thang máy từ hành lang lên đến tầng cao nhất, thang máy di chuyển rất nhanh đến tầng 88.
Cửa thang máy vừa mở ra, Lục Minh đã nhìn thấy bên ngoài cửa xếp hai hàng tuấn nam mỹ nữ mặc đạo phục màu trắng.
Nhìn thấy cửa thang máy mở ra, những mỹ nhân này, hẳn là những vãn bối dễ nhìn nhất trong Thiên Sư Đạo, đồng loạt mở miệng.
“Bái kiến Mạnh sư tổ, bái kiến ba vị khách quý.”
Đãi ngộ đạt mức cao nhất…
Trên mặt Lục Minh nở nụ cười dịu dàng, khẽ gật đầu, chợt giọng nói của Mạnh Phiền Chu truyền vào tai hắn: “Tiển hữu đừng trách móc, đừng chê chúng ta tiếp đãi chưa long trọng… Trơ mắt nhìn thành phố Linh Đạo sắp đụng độ đại chiến, nhân sự quả thật hơi thiếu thốn, chúng ta chỉ có thể tìm tạm mấy tiểu tử trẻ tuổi này để giữ thể diện.”
Lục Minh cười lắc đầu: "Mạnh tiên sinh thật sự quá khách khí."
Đãi ngộ của Thiên Sư Đạo với Lục Minh vẫn khá tốt.
Đám người đến nghênh đón Lục Minh chính là nhân vật số hai của Thiên Sự Đạo – Mạnh Phiền Chu.
Chỉ điều này đã chứng tỏ mức coi trọng của Thiên Sư Đạo với Lục Minh.
Mà rất nhanh, chỉ trong vài ngày, chưởng giáo Thiên Sư Đạo, hội trưởng hội Đồng Quang, Vương Đồng Quang lão tiên sinh cũng xuất hiện trước mắt Lục Minh.
⚝ ✽ ⚝
Năm nay Vương Đồng Quang đã hơn 700 tuổi.
Khác với vẻ ngoài tóc bạc mặt hồng của Mạnh Phiền Chu, ngoại hình của Vương Đồng Quang vẫn rất trẻ tuổi – ngũ quan anh tuấn, dáng người cao ráo, tóc đen đầy đầu.
Khi Mạnh Phiền Chu dẫn theo Lục Minh và những người khác đến phòng riêng trong khách sạn, Vương Đồng Quang đang ngồi ở vị trí chủ tọa ở bàn ăn, khi nhìn thấy Lục Minh, Vương Đồng Quang ngẩng đầu lên cười hiền hòa.
Ông ta chưa nói gì cả...