← Quay lại trang sách

Chương 676 Vương Đồng Quang 1

Nhưng chỉ nụ cười ấy thôi cũng lập tức khiến Lục Minh cảm nhận được thiện ý của Vương Đồng Quang, cũng như một thân pháp lực phản phác quy chân của ông ta.

Nếu nói Mạnh Phiền Chu có thể gây ra mối đe dọa chết người đối với Hung thần cấp cao thì sức mạnh của Vương Đồng Quang này đủ để nghiền nát phần lớn Hung thần cấp cao!

Lục Minh không nhìn ra liệu ông ta có phải Cận Tà Thần hay không, cũng không đánh giá được... Nhưng rõ ràng không thể dùng góc nhìn của Hung thần cấp cao để đánh giá người này.

Lục Minh cung kính cúi chào Vương Đồng Quang, Vương Đồng Quang hòa nhã nói: "Ngồi đi."

Lục Minh nghe xong bèn ngồi xuống đối diện Vương Đồng Quang, Tiểu Cao, Hi Vọng, Mạnh Phiền Chu lần lượt ngồi xuống, Vương Đồng Quang cầm đũa trước, chỉ vào những món ăn thịnh soạn trên bàn.

"Ăn đi."

Lục Minh mỉm cười: "Cảm ơn ông đã khoản đãi."

"Không có gì."

Thật sự theo phong cách điềm đạm ít lời à?

Nhưng phong cách này thực sự khiến Lục Minh rất thích... Xét cho cùng, hình tượng của hắn do chính bản thân hắn tự tạo, cộng thêm xuất thân cũng là giả, nếu Vương Đồng Quang lắm mồm hỏi đến tận cùng, Lục Minh cũng chỉ có thể nói dối liên thiên.

Nhưng nói nhiều thì sai nhiều, nói dối nhiều thì sớm muộn gì cũng lộ tẩy.

Mạnh Phiền Chu hiểu rõ tính tình của Vương Đồng Quang, vì vậy nhiệm vụ làm nóng bầu không khí đương nhiên rơi vào đầu ông ta.

Trong bữa ăn, Mạnh Phiền Chu nói không ngừng, trước tiên là khách sáo nói chuyện với Lục Minh một hồi, sau đó lại nhắc đến Liên minh Ngục giả và hội Đồng Quang, rồi lại nhắc đến cuộc chiến sắp tới.

Nhìn chung, ông ta không nói một câu vô nghĩa nào, nhưng lại nói chuyện một cách thoải mái như đang trò chuyện gia đình.

Cho đến khi ăn uống xong xuôi, Lục Minh hạ đũa, nhìn Vương Đồng Quang, bình tĩnh nói: "Hồi nãy, vãn bối nghe Mạnh lão tiên sinh từng nói, Vương tiên sinh muốn ngồi xuống luận đạo với tại hạ, không biết chúng ta sẽ bắt đầu khi nào?"

Vương Đồng Quang mỉm cười nhưng không trả lời.

Mạnh Phiền Chu lại ha ha hai tiếng, lên tiếng: "Đã kết thúc rồi..."

Lục Minh, Hi Vọng, Tiểu Cao: "???"

Vương Đồng Quang đứng dậy, cười nói: "Các vị cứ nói chuyện", rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng riêng, mãi đến khi Vương Đồng Quang rời đi hẳn, Mạnh Phiền Chu mới cười nói: "Tính tình của gia phụ vốn như vậy. Từ sau khi Đại Cảnh sụp đổ, lời nói của gia phụ ngày càng ít đi, mong các vị đừng bận tâm..."

Nói xong, Mạnh Phiền Chu nâng ly rượu lên, cụng ly với Lục Minh rồi uống cạn, Mạnh Phiền Chu lại nói: "Có điều liên quan đến việc ngồi xuống luận đạo này... Thực ra thì không giấu gì các vị, phong cách luận đạo của gia phụ chính là như vậy. Trước đây, ừm, hình như là ba mươi năm trước thì phải, trong lần luận đạo cuối cùng của gia phụ, ông và đối thủ, tức là minh chủ đương nhiệm của Liên minh Ngục giả đã ngồi im ba ngày ba đêm, sau đó minh chủ đó đã lập tức rút lui, đồng thời cam kết trong vòng mười năm sẽ không xâm phạm đến nhân tộc chúng ta..."

Nói xong, Mạnh Phiền Chu chuyển hướng: "Tóm lại là, ta không hiểu cách luận đạo của gia phụ. Nhưng ta thực sự biết bản lĩnh của ông..."

"Cậu có biết vừa rồi gia phụ truyền âm cho ta, đã nói gì với ta không?"

Mạnh Phiền Chu nháy mắt làm mặt xấu, hoàn toàn không có dáng vẻ của một người trưởng bối.

Nghe xong, Lục Minh cười nói: "Cái gì?"

"Gia phụ nói cậu có phạm tiểu tiết nhỏ, nhưng đại tiết thì không tồi."

"Còn nói cậu có thể tin tưởng được, còn về chuyện gì mà môn phái ẩn thế hay gì đó, cậu tự hiểu là được, chuyện này chúng ta sẽ không hỏi nhiều."

"Còn nói cậu có thể tùy ý xem bí tịch của Thiên Sư Đạo chúng ta, coi như là thù lao gia phụ trả trước cho cậu."

Nói xong ba câu trên, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Lục Minh và hai người kia, Mạnh Phiền Chu cuối cùng trịnh trọng nói: "Gia phụ còn nói, thế giới này, đành phải nhờ cậy vào cậu..."

Sắc mặt Lục Minh lập tức thay đổi...

Nhìn vào vị trí mà Vương Đồng Quang vừa ngồi, trầm ngâm hồi lâu, Lục Minh từ từ thu lại nụ cười trên mặt.

Nhìn lại Mạnh Phiền Chu, Lục Minh khẽ gật đầu: "Bản lĩnh của Vương lão tiên sinh, tại hạ khâm phục."

Mạnh Phiền Chu dường như không ngạc nhiên trước biểu cảm mặt liệt của Lục Minh lúc này, nhìn vào mắt Lục Minh, Mạnh Phiền Chu chắp tay trịnh trọng nói: "Lục tiểu hữu muốn hỏi gì cứ hỏi, tại hạ chắc chắn sẽ trả lời hết!"

⚝ ✽ ⚝

Trở về phòng do hội Đồng Quang sắp xếp.

Tiểu Cao vào trước, kiểm tra sơ qua rồi quay lại nói với Lục Minh: "Không có camera giám sát."

"Tất nhiên là không có, hội Đồng Quang và Vương Đồng Quang bọn họ, sẽ không dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này để giám sát chúng ta."

Hi Vọng vươn người một cái, trèo lên ghế sofa, vừa liếm chân vừa ung dung nói.

Thấy vậy, Tiểu Cao ngược lại sốt ruột...

Anh ta nhìn Hi Vọng đang ung dung, lại nhìn Lục Minh đang tỏ vẻ bình tĩnh, gãi đầu gãi tai nói: "Nhưng mà... nhưng mà..."

"Không có nhưng nhị gì hết."

Lục Minh cắt ngang sự do dự của Tiểu Cao, nói: "Tôi hiểu ý cậu. Vương Đồng Quang kia đúng là như hack vậy... Ông ta dường như biết chúng ta là người chơi, còn có thể nhìn thấu lai lịch tôi là giả nhưng lại không có ý đồ xấu gì với hội Đồng Quang."

Biết hết mọi chuyện?

Không, không khoa trương đến vậy.

Đọc tâm thì còn có thể...

"Nói tóm lại, mặc dù bản lĩnh của Vương Đồng Quang không nhỏ nhưng điều này không những không gây cản trở cho kế hoạch của chúng ta, ngược lại còn mở ra cánh cửa thuận tiện cho chúng ta."

Dù sao thì Lục Minh thật sự không có ác ý với hội Đồng Quang này.

"Tiểu Cao."

Lục Minh đột nhiên lên tiếng, Tiểu Cao giật mình: "Có."

"Vừa rồi Mạnh Phiền Chu chẳng phải đã nói, chúng ta có thể mượn đọc điển tịch của Thiên Sư Đạo sao? Cậu đi tìm ông ta, chép hết các phương pháp tu luyện của Thiên Sư Đạo."

Phương pháp tu luyện của Thiên Sư Đạo không có tác dụng với Lục Minh, nhưng chắc chắn có tác dụng với Cục An ninh.

Phó bản về quỷ vậy, tỷ lệ tử vong luôn cao - chỉ vì người chơi rất ít khi có biện pháp đối phó với quỷ vật.

Mà bây giờ, Vương Đồng Quang lại ném cả đạo thống của Thiên Sư Đạo vào mặt Lục Minh, nếu không nhặt thì đúng là quá uổng!

Tiểu Cao nhanh chóng gật đầu: "Được."

Nói xong, anh ta liền đi ra khỏi cửa.

Trong phòng chỉ còn lại Lục Minh và Hi Vọng.

Một người một chó nhìn nhau, Lục Minh tiện tay rút ra thiệp mời Dạ Yến.

"Thật ra, so với Vương Đồng Quang và Thiên Sư Đạo, hiện tại thứ tao tò mò nhất, vẫn là tên Thư Sinh kia."

Hay nói đúng hơn, thứ Lục Minh tò mò nhất, vẫn luôn là tên Thư Sinh và quyển sách trên tay anh ta.