← Quay lại trang sách

Chương 677 Vương Đồng Quang 2

Vừa rồi tán gẫu với Mạnh Phiền Chu, trọng tâm câu chuyện cũng tập trung vào tên Thư Sinh.

"Thứ nhất, thành phố Linh Đạo cũng có Dạ Yến."

Điều này cũng hợp lý.

Mặc dù Mạnh Phiền Chu nói rõ, với thực lực của hội Đồng Quang, hoàn toàn có thể ngăn cản Thư Sinh tổ chức Dạ Yến ở Thành phố Linh Đạo...

Nhưng tại sao phải ngăn cản?

Thư Sinh tổ chức Dạ Yến khắp nơi trên thế giới, thêm thành phố Linh Đạo cũng chẳng nhiều thêm, bớt Thành phố Linh Đạo cũng chẳng ít đi.

Nhưng đối với Thành phố Linh Đạo, không có Dạ Yến, sẽ thiếu một con đường để phát triển – kẻ địch có nhiều hơn bản thân một con đường phát triển thì tốc độ phát triển sẽ nhanh hơn. Cứ thế chênh lệch sẽ ngày càng lớn.

"Thứ hai, ngay cả hội Đồng Quang, cũng không có tư liệu về Thư Sinh."

Vương Đồng Quang có tò mò về Dạ Yến không?

Chắc chắn là tò mò!

Ông ta có điều tra về Thư Sinh không?

Chắc chắn là có.

Nhưng tò mò và điều tra chỉ là mục đích và quá trình, chứ không phải kết quả...

Kết quả là, với bản lĩnh của Vương Đồng Quang, cũng không thể tìm ra bí mật trên người Thư Sinh!

"Cuối cùng, Mạnh Phiền Chu đã nói một điều."

Nghĩ đến đây, Lục Minh hơi nheo mắt, nghiêm túc nói: "Lần đại chiến này giữa Liên minh Ngục giả và hội Đồng Quang, tám mươi phần trăm là Thư Sinh sẽ ra tay."

Đây chính là trọng tâm cuộc đối thoại với Mạnh Phiền Chu vừa rồi!

Vương Đồng Quang không biết có được tin tức từ đâu - Minh chủ của Liên minh Ngục giả đã dùng một câu chuyện lớn, mời được bản thể của Thư Sinh tham chiến!

Vì vậy, Mạnh Phiền Chu nói rõ, nếu Lục Minh thực sự hứng thú với Thư Sinh, vậy thì trận đại chiến lần này, sẽ là một cơ hội cực tốt để tìm hiểu về Thư Sinh!

Lục Minh vốn không thể bỏ lỡ.

Bất kể là liên quan đến nhiệm vụ hay thu phục quỷ vật, Lục Minh đều phải tham gia trận chiến này. Thư Sinh chỉ cung cấp thêm một lý do để Lục Minh tham chiến mà thôi.

"Nhưng bây giờ, những điều này không phải trọng điểm."

Trọng điểm hiện tại, chính là biến hiện...

Biến câu chuyện từ Thư Sinh thành tiền.

Tất nhiên, nếu có thể khiến Thư Sinh dao động tâm lý thì càng tốt.

Môi khẽ hé mở, một câu chuyện quỷ khá chất lượng được thốt ra từ miệng Lục Minh, khi câu chuyện đi vào hồi kết, tấm thiệp mời trong tay Lục Minh từ từ phát sáng và xuất hiện một dòng chữ.

"Hôm nay mười giờ tối, thành phố Linh Đạo, tòa nhà Dạ Đô tầng 444."

⚝ ✽ ⚝

Hội Đồng Quang, hay nói đúng hơn là Thiên Sư Đạo, đã hòa nhập hoàn hảo vào môi trường đô thị lớn.

Sơn môn xa xưa, đã biến thành tòa nhà cao tầng hiện đại... Mặc dù không có cảnh đẹp như tiên cảnh chốn nhân gian nhưng lại nhiều thêm một chút "hơi thở con người".

Tòa nhà Thiên Sư nằm ở thành phố Linh Đạo cao 188 tầng nhưng 88 tầng bên dưới, đều cho thuê ra bên ngoài - giống như tầng 88 Vương Đồng Quang sắp xếp để ăn cơm, chính là một nhà hàng nổi tiếng nhất nhì thành phố Linh Đạo.

Còn đi lên nữa, mới là "sơn môn" của Thiên Sư Đạo.

Ngồi thang máy chuyên dụng đi lên, rất nhanh, Cao Nghĩa Thịnh đã đến tầng 155.

Cả tầng này được trang trí rất trống trải, cả một tầng không có vách ngăn, ngược lại giống như một thư viện, bày đầy giá sách.

Trên giá sách được sắp xếp ngăn nắp các loại sách cổ - đây chính là Tàng Kinh Các của Thiên Sư Đạo đương thời.

Tiểu Cao lấy danh nghĩa Lục Minh tới chép bí tịch, trên đường không gặp bất kỳ sự cản trở nào... Tuy nhiên, khi đến Tàng Kinh Các, anh ta phát hiện có một người đã đứng ở cửa thang máy.

Hai người nhìn nhau, Tiểu Cao lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng đứng nghiêm, cung kính nói: "Bái kiến lão thiên sư."

Người xuất hiện trước mặt Tiểu Cao không phải Vương Đồng Quang thì là ai?

Đôi mắt trong vắt nhìn chằm chằm Tiểu Cao, một lát sau, khóe miệng Vương Đồng Quang lại nhếch lên nụ cười dịu dàng.

"Gọi tôi là nghĩa phụ, được không?"

Tiểu Cao: "???"

Vương Đồng Quang nói ngắn gọn nhưng Tiểu Cao vẫn hiểu được ý của Vương Đồng Quang...

Vừa lên đã nhận con trai, ông định làm gì vậy?

Tiểu Cao lập tức ngượng ngùng, cho đến khi Vương Đồng Quang lại nói: "Tôi dạy cậu bản lĩnh."

"Dạy tốt hơn, dạy những thứ mạnh hơn so với tên quỷ Đầu Bếp kia..."

Hiếm khi lắm, Vương Đồng Quang mới nói hai câu... Điều này đủ chứng tỏ ông ta rất coi trọng Tiểu Cao - nhưng việc vội vã nhận họ hàng này, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.

Tiểu Cao tuy rất thiếu chủ kiến nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh ra cũng không thấy có gì mờ ám trong chuyện này - một người có thể nghiền nát Hung thần cấp cao, vừa lên đã muốn dạy bản lĩnh cho cậu ta, nhận cậu ta làm con nuôi. Cơ hội này thực sự không nên bỏ lỡ...

Nhưng mà...

Tiểu Cao hơi do dự, Vương Đồng Quang lập tức nói tiếp: "Đi hỏi Lục Minh."

Tiểu Cao như được đại xá, vội vàng lấy điện thoại ra, nhanh chóng soạn tin nhắn, rất nhanh, tin nhắn của Lục Minh đã trả lời lại, chỉ có ba chữ: "Đồng ý đi."

"Nghĩa phụ."

Tiểu Cao cung kính hành lễ, Vương Đồng Quang mỉm cười ôn hòa: "Thời gian gấp nên không làm lễ. Theo tôi, chép bí tịch trước, sau đó tôi sẽ dạy cậu đạo pháp của Thiên Sư."

Nói xong, Vương Đồng Quang lập tức quay người đi vào sâu trong Tàng Kinh Các, tuy Tiểu Cao cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn đi theo sau Vương Đồng Quang.

⚝ ✽ ⚝

Vừa tiện tay gửi ba chữ "Đồng ý đi", Lục Minh, đại khái mang tâm lý không quan tâm với chuyện Vương Đồng Quang nhận con nuôi.

Người ta vội vã dạy ngươi bản lĩnh, cho dù là mồi nhử, chúng ta cũng phải ăn trước đã rồi nói sau? Người chơi theo đuổi cái gì, chẳng phải là sức mạnh sao?

Mà đạo thống của Thiên Sư Đạo trong phó bản này, quả thực rất uyên thâm bác đại, giới hạn cao nhất có thể đạt đến Thiên Tai cấp cao! Kết hợp thêm năng lực truyền thừa, thành tựu Cận Tà Thần cũng không phải là mơ.

Đối với Tiểu Cao, một phương pháp tu luyện thẳng tắp đến Thiên Tai cấp cao đã được coi là con đường lên trời... Hơn nữa còn được Vương Đồng Quang đích thân chỉ điểm, cơ hội này không có lý do gì mà không nắm bắt.

Tiểu tiết nhỏ không đáng nhắc tới.

Đi thang máy xuống dưới, rất nhanh, Lục Minh đã đến đại sảnh tầng một.

Tầng một của tòa nhà Thiên Sư là một trung tâm thương mại lớn, lúc này đang là thời điểm hoàng hôn, trung tâm thương mại có rất nhiều người qua lại,nhưng chỉ liếc mắt, Lục Minh đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Mạnh Phiền Chu.

Bốn mắt nhìn nhau, Mạnh Phiền Chu mỉm cười hiền lành, vẫy tấm thiệp mời màu đen trên tay.

"Cùng nhau đi?"