Chương 1040 Lời mời từ Chapman (Hết phần này) 1
Mặc dù thực lực có yếu hơn một chút nhưng dù sao cũng là rắn trong hang, ông ta luôn có lợi thế của mình.
Thâm Uyên nhận món quà của Lục Minh, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Lục Minh.
Cho đến khi Lục Minh nhẹ nhàng vỗ vai Thâm Uyên, bình tĩnh nói: "Ngươi luôn là một đồng minh đủ tư cách, thậm chí là rất tốt, cũng là một người bạn tốt. Hãy coi đây là món quà giữa những người bạn, không cần cảm ơn, cũng không cần nghĩ nhiều..."
Giọng nói vừa dứt, vẻ mặt của Thâm Uyên tự nhiên hơn nhiều.
Ông ta sắp xếp cho Lục Minh nghỉ ngơi ăn uống và một ngày sau, Lục Minh lại lên đường.
⚝ ✽ ⚝
Đi lang thang trong thâm uyên, rất nhanh, Lục Minh đã đến một hồ băng.
Hắn mở một cái lỗ trên hồ băng, Lục Minh dừng lại ở đó.
Trận chiến với Phồn Dục khiến Lục Minh nhận ra rằng, Tà thần cấp cao và Tà thần cấp trung hoàn toàn là hai cấp độ tồn tại khác nhau và những cường giả kỳ cựu nổi tiếng kia, một hai người lại càng có tuyệt chiêu liên tục!
Mặc dù lần này đã giết được Phồn Dục nhưng Lục Minh sử dụng là cách đánh lén... rất khó để tìm được đối thủ như Phồn Dục, bị thương nặng và có điểm yếu rõ ràng như vậy.
Nói trắng ra, vẫn là thực lực của Lục Minh không đủ - ít nhất, với những mối đe dọa mà Lục Minh hiện đang phải đối mặt thì thực lực của hắn vẫn còn kém xa.
"Tu luyện! Trở nên mạnh mẽ!"
Trở nên mạnh mẽ giải quyết mọi nỗi buồn!
Lúc này đây, Lục Minh không còn quan tâm đến mọi chuyện nữa, chỉ muốn nhanh chóng nhất có thể, tăng cường bản thân!
Nhắm mắt lại, sức mạnh Chân thần vận hành.
Vì vậy, mọi thứ bên ngoài đều dần xa rời Lục Minh.
⚝ ✽ ⚝
Trong mắt người khác, Lục Minh như vậy coi như là mất tích hoàn toàn...
Bản thân Lục Minh vốn không cần phải chịu trách nhiệm với bất kỳ ai, cũng không cần phải báo cáo hành tung của mình cho bất kỳ ai - nhưng lần này Lục Minh mất tích, thời gian thực sự hơi quá dài.
Tuần thứ mười một đến.
Sau đó là tuần thứ mười hai.
Tiếp theo là tuần thứ mười ba... tuần thứ mười bốn, tuần thứ mười lăm...
Bên trong pháo đài cuối cùng.
Một đợt hội nghị người chơi chuỗi mới đã kết thúc.
Đứng trước cửa sổ kính lớn, Thế Giới nhìn về phía xa, sau lưng anh ta, Chiến Sĩ, Học Giả đứng cạnh nhau.
Suy nghĩ một lúc, Thế Giới lên tiếng.
"Lục Minh đã mất tích hơn một tháng rồi... Tôi lo lắng..."
Học Giả cười nói: "Không cần lo lắng, Lục Minh là người mạnh nhất! Anh ấy sẽ không sao đâu."
Chiến Sĩ đã đạt đến Cận Tà thần thì không nói một lời, đúng lúc đó, Thư ký An đẩy cửa bước vào, liếc nhìn Học Giả và Chiến Sĩ, gật đầu nhẹ rồi lại nhìn về phía Thế Giới.
"Trưởng quan, số lượng phó bản của tuần thứ mười lăm đã được thống kê xong..."
Thế Giới đột nhiên giơ tay lên, lắc đầu nói: "Không cần thống kê số lượng phó bản nữa... Chúng ta chỉ cần biết, số lượng phó bản hiện tại đã hoàn toàn vô giải là đủ rồi."
Khi một tuần mở ra hàng trăm triệu, hàng chục tỷ phó bản thì việc thống kê số lượng phó bản trở thành chuyện vô nghĩa - bạn có thể đếm được số lượng nhưng bạn cũng không giải quyết được, thống kê như vậy có ích gì?
Thư ký An gật đầu tỏ ý hiểu, rồi nói tiếp.
"Ngoài ra, chúng tôi đã thống kê được tất cả số lượng phó bản chưa được giải quyết của tuần thứ năm... Còn bảy bản.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Tuần thứ mười lăm, nghĩa là phó bản mở ra vào tuần thứ tư đã nổ tung! Nhưng tin tốt là phó bản mở ra vào tuần thứ tư vốn không nhiều, hiện đã được Cục An ninh xử lý ổn thỏa.
Còn tuần thứ mười sáu thì đến thời điểm phó bản của tuần thứ năm nổ tung - phó bản mở ra vào tuần thứ năm cũng không quá nhiều (so với số lượng phó bản mở ra hiện tại), những phó bản này cũng đã được giải quyết phần lớn.
Nhưng bảy phó bản còn lại thì khó xử lý.
Lúc này, Chiến Sĩ mới lên tiếng.
"Tôi đã xem qua bảy phó bản đó rồi... Vấn đề rất rắc rối."
"Nguồn hủy diệt của phó bản không phải là trực tiếp mà là một số thứ gián tiếp, thậm chí không có thực thể, chỉ có khái niệm, thậm chí còn có một phó bản liên quan đến vấn đề ý thức hệ..."
"Về vấn đề này, tôi thực sự không xử lý được."
Trong Cục An ninh hiện tại, khi Chiến Sĩ nói rằng anh ta và đội của anh ta không xử lý được một phó bản nào đó thì có nghĩa là phó bản đó thực sự vô giải.
Nghĩ đến đây, Thế Giới khẽ thở dài, lên tiếng nói: "Giá mà Lục Minh còn ở đây thì tốt..."
Thần thái của anh ta đầy lo lắng và nhớ nhung... Diễn như thật vậy.
Thư ký An đột nhiên chen ngang: "Đúng rồi trưởng quan, còn một chuyện nữa."
"Chuyện gì?"
"Gần đây chúng tôi phát hiện ra tung tích của Cao Nghĩa Thịnh... Nhưng luôn có cảm giác Cao Nghĩa Thịnh đang chủ động trốn tránh chúng ta."
Nheo mắt lại, suy nghĩ một lúc, Thế Giới lên tiếng.
"Cố gắng tìm anh ta, đưa anh ta đến gặp tôi. Cứ như vậy đi."
⚝ ✽ ⚝
Mọi sóng gió bên ngoài, Lục Minh đều không quan tâm.
Lúc này đây, hắn đang đắm chìm trong tu luyện không thể tự thoát ra được!
Khu vực hồ băng ban đầu đã chuyển hóa thành hỗn độn, hỗn độn không ngừng lan ra bên ngoài, với tốc độ chậm rãi nhưng kiên định, nuốt chửng mọi thứ.
Đây mới là cách tu luyện sức mạnh Chân thần bình thường.
Còn lúc trước Thần Chủ thôn phệ đế quốc Chính Nghĩa, Lụ Minh thôn phệ cứ điểm Thiên Miên là cách tu luyện con đường Chân thần không bình thường.
So với cách sau thì cách trước tốc độ chậm hơn nhưng bền bỉ hơn và không cần sự đồng ý và thần phục của chủ thế lực.
Có một lúc nào đó, Lục Minh cảm nhận được một luồng dao động năng lượng, liền ngắt quãng tu luyện. hắn mở mắt ra, thấy bản thân đang lơ lửng trên khu vực hỗn độn, Lục Minh kiểm tra thành quả tu luyện trước, có thể thấy diện tích vũ trụ bên trong đã mở rộng gần gấp ba lần.
Cứ điểm Thiên Miên sừng sững ở trung tâm vũ trụ bên trong, còn xung quanh là một vùng băng nguyên mênh mông.
Bên ngoài băng nguyên là ranh giới của vũ trụ bên trong - một vùng hỗn độn hư vô.
Diện tích vũ trụ bên trong mở rộng, thúc đẩy sức mạnh Chân thần phát triển mạnh mẽ hơn - ước tính đơn giản, Lục Minh cảm thấy thực lực của mình đã mạnh hơn năm mươi phần trăm so với khi chiến đấu với Phồn Dục.
Tốc độ tăng trưởng này, Lục Minh thấy có thể chấp nhận được nhưng không mấy hài lòng - diện tích vũ trụ bên trong mở rộng tỷ lệ thuận với thực lực của Chân thần nhưng không phải tỷ lệ thuận.
Còn điều không hài lòng là thời gian của Lục Minh thực sự không đủ.
"Nhưng hơn một tháng có thể có tiến triển như thế này cũng coi như không tệ rồi. Thần Chủ, Tiểu Cao còn tu luyện chậm hơn mình.”
Đây là ưu thế của Lục Minh, nhưng không so được với Thần Chủ- người đã sống lâu hơn hắn không biết bao nhiêu năm.
Trong thời gian ngắn, Lục Minh không thể đạt đến trình độ của Thần Chủ.