Chương 1084 Theo sau Tận Thế 1
Nói chính xác hơn, là Vĩnh Hằng đã có được sức mạnh của thần Hi Vọng và ý chí của vũ trụ Hi Vọng.
Đi dạo trong chiến trường, Vĩnh Hằng nhẹ nhàng phủi bụi tro cốt của Ách thú trên vai, cho đến khi hắn ta đến trước thi thể của thần Hi Vọng, cúi đầu nhìn thiếu niên ngã xuống.
Một nụ cười khổ nhẹ nhàng nở trên khóe miệng của hắn ta.
Thật kỳ lạ, Vĩnh Hằng ngồi xuống, ngồi bên cạnh thi thể của thần Hi Vọng, vừa quan sát mọi thứ xung quanh, vừa thong thả mở miệng.
"Đại nhân..."
"Ừm, mặc dù bây giờ tôi vẫn sống còn ngài đã chết, nhưng tôi không đổi được cách gọi đại nhân này. Vậy nên tôi đành gọi ngài là đại nhân vậy."
"Đại nhân à, tôi đã đi theo ngài lâu như vậy nhưng chưa bao giờ tôi biết ngài phải gánh một trách nhiệm nặng như này, chịu một áp lực lớn như vậy."
"Tóm lại... đại nhân à, ngài thật sự đã chôn cho tôi một quả bom lớn."
Vĩnh Hằng không biết mình nên tức tối hay bất lực.
Hắn ta cũng chưa đến nỗi trút giận lên một bộ xác.
Dù sao thì, kế hoạch này do hắn ta và Lâm Hải Phong định ra, hắn ta là thủ phạm, cho dù kết quả cuối cùng không như ý muốn thì thủ phạm cũng không thể trách nạn nhân đúng không?
"Nhưng tôi vẫn còn một cách..."
Nhìn lại thi thể của thần Hi Vọng, ánh mắt Vĩnh Hằng sâu thẳm, nói như vậy.
"Nếu như cách của tôi thành công thì tôi nghĩ, tôi có thể tạm thời giải quyết được phiền phức của vực Tận Thế, trì hoãn ngày Tận thế đến."
Đúng lúc này, từ xa lại truyền đến tiếng bước chân.
Một người mặc đồ đen chầm chậm bước vào chiến trường từ vực Tận Thế.
Vĩnh Hằng nhìn chằm chằm vào người đó, một lúc sau, cả hai đều thu hồi ánh mắt.
"Thần Chủ, ngươi đến vừa đúng lúc... nhưng ta nghĩ, chuyện lần này lẽ ra không liên quan đến các Chân thần như ngươi chứ?"
Thần Chủ tháo mũ trùm đầu, để lộ khuôn mặt tuấn tú.
Hắn ta cười nói: "Ta chỉ đến để góp vui thôi."
Nói xong, Thần Chủ dứt khoát ngồi xuống tại chỗ, không xa Vĩnh Hằng nhưng cũng không muốn tiến lại gần hơn.
Bởi vì sức mạnh Chân thần đã cảnh báo Thần Chủ.
Bây giờ của hắn ta không phải là đối thủ của Vĩnh Hằng.
⚝ ✽ ⚝
Bên trong vực Tận Thế.
Nhìn trận chiến lớn giữa Thao túng giả và Ách thú, mặc dù Lục Minh không có nhiều cảm xúc nhưng cũng không khỏi cảm thấy chấn động!
Thực lực của Thao túng giả thực sự rất mạnh!
Kẻ bị trói mạnh nhất trong tay anh ta không phải là Tà thần cấp cao – lúc sau anh ta thậm chí còn lấy ra một kẻ bị trói cấp cường giả tối cao!
Nhưng điều đáng sợ hơn là bản thân Thao túng giả cũng có sức chiến đấu của cường giả tối cao!
Một mình anh ta có sức mạnh tương đương với hai cường giả tối cao - sức mạnh này mạnh hơn Chính nghĩa, Phồn Dục không chỉ một bậc!
Nhưng người rơi vào khốn cảnh không phải là kẻ thù của Thao túng giả, mà chính là bản thân Thao túng giả!
"Thứ này sao nhiều vậy!!"
Tiếng gầm giận dữ vang ra xa nhưng lại bị sương mù hút hết, không truyền đi được xa.
Mà phía trước anh ta.
Hơn trăm Ách thú ban đầu, bây giờ đã lên đến hàng vạn - thậm chí còn có vô số Ách thú liên tục kéo đến từ bốn phương tám hướng!
Ách thú có thực lực Tà thần cấp cao, trước mặt cường giả tối cao thực sự không thể làm nên chuyện gì.
Nhưng lượng biến dẫn đến chất biến!
Huống hồ xét về bản chất, cường giả tối cao và Tà thần cấp cao vốn thuộc cùng cấp bậc, mặc dù thực lực chênh lệch rất lớn nhưng về bản chất thì không khác nhau.
Tính thêm cả những đặc tính năng lượng kỳ lạ của những con Ách thú đó.
Thao túng giả đã rơi vào khốn cảnh.
Thực ra khi số lượng Ách thú xuất hiện lên đến hàng nghìn con, Lục Minh đã có ý định bỏ chạy - phạm vi ảnh hưởng của trận chiến giữa Tà thần cấp cao vốn đã lớn, nếu tăng thêm số lượng thì còn chỗ nào để Lục Minh quan chiến?
Nhưng rất nhanh Lục Minh đã phát hiện ra một điều.
Mặc dù bản thân hắn bị dư chấn của trận chiến quét trúng, thậm chí hắn phải sử dụng năng lượng để phòng thủ dư chấn của trận chiến, nhưng những con Ách thú vẫn không thèm nhìn Lục Minh lấy một cái, coi Lục Minh như không tồn tại.
Mà điều này, không phải là hiệu ứng của Kính râm và Bí mật không thể nói...
⚝ ✽ ⚝
Một hướng khác.
Bộ ba Ảnh Tử, Hi Vọng, Thảm Họa tiếp tục tiến lên.
Vừa đi, Thảm Họa vừa mở lời.
"Trước khi nói đến bí mật của Ách thú và vực Tận Thế, chúng ta hãy nói về phương án hành động tiếp theo."
Ảnh Tử lắng nghe Thảm Họa nhẹ giọng nói.
"Điều quan trọng nhất chỉ có một, từ bây giờ trở đi, ngươi cố gắng đừng ra tay, gặp Ách thú thì để ta xử lý."
"Này này này, ta cũng rất mạnh mà?"
Ảnh Tử lẩm bẩm, chỉ nghĩ rằng Thảm Họa không coi trọng sức chiến đấu của mình.
Điều này khiến Thảm Họa bật cười, một lúc sau, hắn ta lắc đầu nói: "Không phải không coi trọng sức chiến đấu của ngươi, mà là ngươi ra tay sẽ gây ra phiền phức."
Nói xong, Thảm Họa bổ sung: "Bọn Ách thú này không giống với loài người. Ngươi cũng thấy đấy, chúng rất mạnh nhưng đầu óc có vẻ có vấn đề. Tóm lại là chúng bị ngu."
"So với loài người, chúng giống như đàn ong đàn kiến hơn... chúng chia sẻ thông tin với nhau thông qua pheromone."
"Một khi ngươi ra tay với một trong số chúng, sẽ có vô số Ách thú tìm đến."
Thảm Họa dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Lúc đầu ngươi gặp hai con Ách thú, sau khi giết chúng, có ba con đến tìm ngươi, nếu lúc nãy ngươi ra tay giết thêm ba con nữa thì tiếp theo ngươi chỉ còn nước chờ bị bầy Ách thú nhấn chìm."
Nghĩ đến phiên bản yếu hơn của Thiên nhân ngũ suy và thực lực của bản thân Ách thú, Ảnh Tử không khỏi rùng mình...
Nếu một lúc gặp phải mười tám con thì Ảnh Tử cũng không dễ chịu gì.
Nhưng đột nhiên, Ảnh Tử nghĩ đến một nghi vấn khác.
Chậm rãi quay đầu nhìn Thảm Họa, do dự một lúc, Ảnh Tử lên tiếng: "Lúc nãy người ra tay là ngươi..."
Thảm Họa cười gật đầu: "Là ta."
"Ngươi không sợ bị biển Ách thú nhấn chìm sao?"
Thảm Họa lại gật đầu: "Đúng vậy, ta không sợ."
Điều này khiến Ảnh Tử gãi đầu: "Tại sao vậy?"
Thảm Họa cười nói: "Điều này liên quan đến câu hỏi mà ngươi vừa hỏi."
"Ách thú và vực Tận Thế này, rốt cuộc là thứ gì."
⚝ ✽ ⚝