Chương 1085 Theo sau Tận Thế 2
Chiến trường quyết chiến.
Vĩnh Hằng ngồi ở tâm vòng tròn, Thần Chủ ngồi ở rìa.
Chiến trường quyết chiến rộng lớn, chỉ có hai người sống + một người chết.
Cho đến khi Vĩnh Hằng cười tủm tỉm lên tiếng.
"Có một vấn đề."
Thái độ của Thần Chủ không tệ - có thể vì thực lực không bằng người nên phải khiêm tốn hơn chút.
Hắn ta ôn hòa nói: "Ngươi hỏi đi."
"Ngươi đã vượt qua vực Tận Thế như thế nào?"
Câu hỏi này khiến Thần Chủ sửng sốt.
Sau đó, hắn lên tiếng: "Đi qua thôi..."
"Không gặp Ách thú sao?"
Thần Chủ lắc đầu: "Không có."
Bầu không khí im lặng trong chốc lát.
Nhưng rất nhanh, Vĩnh Hằng lại lên tiếng: "Một vấn đề khác... ngươi đã nghe đến vực Tận Thế và Ách thú từ khi nào?"
Thần Chủ lại sửng sốt.
Nhìn đôi mắt cười tủm tỉm của Vĩnh Hằng, Thần Chủ đột nhiên phát hiện, câu trả lời của mình có vấn đề.
Vực Tận Thế...
Ách thú...
Hai thứ này có thể được coi là một trong những bí mật lớn nhất của vũ trụ Hi Vọng, người bình thường căn bản không thể biết được!
Nhưng vừa rồi, khi Thần Chủ nghe đến hai cái tên này, phản ứng đầu tiên của hắn ta không phải là "vực Tận Thế và Ách thú là gì", mà hắn ta trả lời đúng bản chất của câu hỏi.
Điều này có nghĩa là, trước đây Thần Chủ đã từng nghe nói đến vực Tận Thế là gì, Ách thú là gì!
Một lúc sau, Thần Chủ thở dài.
"Là Thảm Họa."
"Thế hệ trước, trước khi quyết chiến, Thảm Họa đã tìm ta, nói với ta một số điều... vì cuộc trò chuyện này, ta mới biết khu vực sương mù kia là vực Tận Thế, còn cư dân trong khu vực sương mù, được gọi là Ách thú."
Vĩnh Hằng chăm chú nhìn khuôn mặt của Thần Chủ, một lúc sau, đột nhiên lắc đầu.
"Ngươi đang nói dối."
Thần Chủ: "Ta không có."
"Ngươi đang nói dối."
"Ta không có."
Rõ ràng, hai người này một người nhìn thấu lời nói dối của đối phương, một người chết cũng không thừa nhận - mọi chuyện cứ thế bế tắc, trừ khi động thủ, nếu không sẽ không có cách giải quyết.
Nhưng đáng tiếc là, Vĩnh Hằng hiện tại không muốn động thủ.
Hắn ta lại lên tiếng.
"Thôi, không bàn đến chuyện ngươi có nói dối hay không nữa."
"Hỏi ngươi một câu nữa, ngươi thật sự không gặp Ách thú sao?"
Câu hỏi lại trở về điểm xuất phát...
Nhìn nụ cười của Vĩnh Hằng, Thần Chủ lập tức thở dài bất lực.
"Điều này có quan trọng không?"
Thực lực không bằng người...
Đã lâu rồi Thần Chủ không trải qua cảm giác bất lực khi bị kẻ mạnh hơn làm phiền như thế này.
Ai ngờ Vĩnh Hằng lại nghiêm mặt, gật đầu: "Quan trọng lắm! Rất quan trọng!"
Thần Chủ không nói gì.
Một lúc sau, hắn ta lại lắc đầu: "Ta rất may mắn, cũng hiểu biết đôi chút về tình hình ở đây nên không gặp phải Ách thú."
Vĩnh Hằng cũng không thể phân biệt được câu nói này của Thần Chủ là thật hay giả.
Nghĩ một lúc, Vĩnh Hằng thong thả lên tiếng.
"Tạm thời coi như ngươi nói thật, thực ra nếu ngươi không nói thật thì cũng không sao... nói chung là thôi, vẫn nên nói cho ngươi biết thêm một số thứ."
"Ngươi có biết nguồn gốc của vực Tận Thế không?"
Thần Chủ khẽ gật đầu: "Vũ trụ diệt vong, tuần hoàn lặp lại. Hi Vọng là nguyên nhân, Thảm Họa là quá trình, Tận Thế là kết quả. Mà quá trình từ Thảm Họa đến Tận Thế, chính là vực Tận Thế và Ách thú trong vực Tận Thế."
"Một khi vực Tận Thế mở rộng đủ lớn, vũ trụ sẽ nghênh đón tận thế."
Vĩnh Hằng kinh ngạc thốt lên: "Ngươi biết nhiều thật đấy!? Đây cũng do Thảm Họa nói cho ngươi biết sao?"
Thần Chủ lập tức ngẩn người, chỉ thấy lão già Vĩnh Hằng cười tủm tỉm lắc đầu: "Thôi thôi, có người không muốn nói thật, ta cũng không ép.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
"Nói về vực Tận Thế này đi..."
"Nguồn gốc của vực Tận Thế, ngươi đã biết rõ. Vậy ngươi có biết, Ách thú trong vực Tận Thế sẽ tấn công tất cả mọi người không phân biệt không?"
Thần Chủ gật đầu.
"Ách thú đại diện cho sự hủy diệt cuối cùng, tất nhiên sẽ tấn công tất cả mọi người."
Vĩnh Hằng: "Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ."
Thần Chủ hơi nheo mắt.
Chỉ thấy Vĩnh Hằng cười nói: "Có một loại người sẽ không bị Ách thú tấn công."
"Người có liên quan đến Tận Thế..."
Nói xong, Vĩnh Hằng dừng lại một chút.
"Nguyên nhân, quá trình, kết quả."
"Theo sau Tận Thế, tuần hoàn lặp lại."
"Nguyên nhân, là Hi Vọng... mà Hi Vọng chính là kẻ thù của Tận Thế. Vì vậy, người có liên quan đến Hi Vọng, không chỉ bị Ách thú tấn công, mà lực độ còn mạnh hơn."
Nói xong, Vĩnh Hằng nhẹ nhàng phủi tro cốt Ách thú trên người, nói: "Ví dụ như ta. Ví dụ như Tử Vong, ví dụ như Lục Minh. Ừm, có thể tính cả Lục Hải Phong... dưới tiền đề những gì ta biết là đúng,thì Lục Hải Phong đã lấy đi ký ức, cảm xúc,…của thần Hi Vọng."
"Còn quá trình, dẫn đến kết quả."
"Vì vậy, Thảm Họa đại diện cho quá trình, có quan hệ gần gũi với Tận Thế."
"Nếu Thảm Họa hiện đang ở trong vực Tận Thế thì ta nghĩ tình hình của hắn ta tốt hơn người bình thường khá nhiều."
"Thậm chí có thể thừa sức bảo vệ Hi Vọng bên cạnh hắn ta."
"Tất nhiên, Thảm Họa này không phải là Thảm Họa kia, nhưng dù sao cũng mang danh Thảm Họa, mùi trên người cũng không thể làm giả được."
"Cuối cùng là Tận Thế."
"Tận Thế và vực Tận Thế vốn là một thể, thậm chí Tận Thế còn có thể dễ dàng khống chế Ách thú để sử dụng cho mình... Tất nhiên, nhìn vào quy mô của vực Tận Thế thì hẳn có lẽ Tận Thế vẫn chưa được sinh ra."
"Nhưng ai có thể nói chắc được điều này?"
"Không nói đến vấn đề Tận Thế, chỉ nói rằng một khi đã nhiễm hơi thở của Tận Thế thì người này sẽ có thể đi lại tự do trong vực Tận Thế."
"Vì vậy..."
Vĩnh Hằng cười nhìn Thần Chủ, nhẹ giọng nói.
"Ngươi thật sự không gặp Ách thú sao?"
Thần Chủ rơi vào im lặng rất lâu. Thấy vậy, Vĩnh Hằng chỉ lắc đầu.
Hắn ta lại lên tiếng.
"Thực ra ta còn một câu hỏi nữa."
"Ngươi cứ nói."
"Lúc đó, ngươi đã lấy được phương pháp tu luyện con đường Chân thần từ trong thâm uyên như thế nào?"
"..."
⚝ ✽ ⚝
"Nguyên nhân, quá trình, kết quả."
"Hi Vọng, Thảm Họa, Tận Thế..."
"Theo sau Tận Thế..."
Cảm nhận ý nghĩa trong lời nói của Thảm Họa, Ảnh Tử rơi vào im lặng rất lâu.
Quay đầu nhìn Thảm Họa và Hi Vọng, thấy trong mắt Hi Vọng cũng có sự lo lắng như mình!
Hai người họ nghĩ đến một chuyện...
Lục Minh!
"Trên người Lục Minh có mảnh vỡ linh hồn của thần Hi Vọng, hắn cũng đã hấp thụ một phần mảnh vỡ linh hồn của thần Hi Vọng. Nói cách khác, hắn đã nhiễm hơi thở của nguyên nhân, sẽ bị Ách thú nhắm đến!"
Nghe lời Ảnh Tử nói, Thảm Họa cười mà không nói.
Hi Vọng và Ảnh Tử lập tức sốt ruột.
"Không được!"
"Chúng ta lập tức đi tìm Lục Minh!"
Nhìn Ảnh Tử và Hi Vọng như kiến trên chảo nóng, Thảm Họa cuối cùng cũng lên tiếng.
"Yên tâm, yên tâm."
"Lục Minh sẽ không gặp nguy hiểm."
Nói xong, Thảm Họa cố tình dừng lại một chút, mãi đến khi Hy vọng và Ảnh Tử sắp nhảy dựng lên, Thảm Họa mới thong thả nói.
"Lục Minh không chỉ có hơi thở của nguyên nhân, mà còn có hơi thở của quá trình, thậm chí còn có hơi thở của Tận Thế..."
"Hắn không phải người bình thường."