Chương 4
TRÔNG THỤ GIỐNG NHƯ MỘT NGƯỜI ĐANG ĐẦY ẮP NIỀM VUI. Nụ cười anh thật đẹp. Thụ nói:
- Chỉ sợ Thái Hòa đi chơi luôn đến tối.
Thái Hòa cười:
- Thái Hòa vừa đi làm về. Có đi đâu cũng sau bữa cơm tối chứ.
Thụ nhí nhảnh:
- May cho Thụ ghê.
Thái Hòa ngạc nhiên:
- May gì hở Thụ?
- Thụ đến rủ Thái Hòa đi chơi và ăn cơm tối luôn.
Thái Hòa nhoẻn miệng cười:
- Nhận lời ngay. Thái Hòa đang buồn đây.
Ánh mắt Thụ rực sáng:
- Thái Hòa lên sửa soạn đi. Nhanh lên nhé.
- Vội vàng dữ vậy?
- Thời gian quý báu mà. Sáng sớm mai Thụ phải về Biên Hòa rồi.
Thái Hòa nhún nhẩy đôi chân:
- Ngồi chơi chờ Thái Hòa vậy. Nửa tiếng, có lâu không?
Thụ chìa hai tay lên trời làm điệu khổ sở:
- Năm phút cũng lâu rồi.
Thái Hòa nháy mắt cười rồi vào trong. Nàng thay vội quần áo rồi đi tắm. Đứng dưới vòi nước mát, Thái Hòa nghĩ tới Thụ với niềm vui nhè nhẹ. Nàng nhớ lại lần theo vợ chồng Quốc xuống Biên Hòa thăm vợ chồng Hoàng, hôm chủ nhật mới đây. Cả một ngày vui. Buổi sáng, Hoàng tổ chức buổi điểm tâm thịnh soạn và có mặt Thụ. Thấy Thái Hòa, Thụ reo lên:
- Gặp Thái Hòa vui ghê.
- Sao Thụ biết Thái Hòa xuống đây?
- Thiếu tá Hoàng gọi điện thoại. Ông ấy thương Thụ lắm mà.
Thụ nheo mắt nhìn Thái Hòa:
- Thái Hòa không thích gặp Thụ sao?
Thái Hòa chúm môi:
- Chỉ được cái nói oan cho người ta.
Hai người cùng cười. Bữa ăn đầy thân mật và vang rộn tiếng cười đùa của bọn trẻ con Quốc và Hoàng. Khoảng chín giờ rưỡi, cả bọn kéo nhau ra Piscine. Thái Hòa được dịp bơi lội thả cửa và Thụ theo sát bên nàng. Duyên cũng trổ tài bơi làm Thúy - vợ Hoàng - tròn mắt khâm phục.
Thụ đã nghe Hoàng nói về chuyện buồn của Thái Hòa, anh cố gắng làm cho nàng quên lãng những phiền muộn ấy. Hơn nửa năm rồi, Phương không thể tồn tại mãi trong lòng người con gái ấy. Thụ lại thấy mình có lý do để tán Thái Hòa, có quyền để xáp lại gần nàng. Và Thụ nhận ra mình đã thoáng yêu thương Thái Hòa, nhẹ nhàng và day dứt.
- Nếu Thái Hòa cũng yêu mình, mình sẽ lấy nàng. Mình không còn muốn lang bang nữa.
Thụ nghĩ thế. Anh tìm hết cách để chinh phục Thái Hòa và thấy nàng có vẻ vui tươi khi ở cạnh anh. Lòng Thụ chứa chan hy vọng.
Buổi trưa, Thụ chia tay Thái Hòa. Anh hẹn khoảng bốn giờ sẽ trở lại dự cuộc Picnic trong rừng cao su trên xa lộ Đại Hàn với mọi người. Thái Hòa nằm đọc sách bên cạnh Duyên ngủ vùi. Căn nhà oi ả, gió quạt làm Thái Hòa khó chịu. Thái Hòa bỏ ra hiên ngồi bó gối trên chiếc ghế dài nhìn bâng quơ ra đường. Thế giới bên ngoài hàng rào kẽm gai vẫn nhộn nhịp dù trời nắng gay gắt. Hơi nóng làn Thái Hòa thấy gờn gợn trên da một cảm giác khó tả. Giống như một bàn tay nhè nhẹ vuốt trên lưng nàng.
Thái Hòa tựa cằm trên hai đầu gối. Một con kiến chạy bơ vơ trên mặt ghế, nó ngơ ngác đổi hướng hai ba lần. Thái Hòa ngắt một cọng cỏ non chận đường tiến của con vật bé nhỏ. Con kiến hoảng hốt leo bừa lên cọng cỏ. Thái Hòa bật cười nho nhỏ.
Một giọng nói ấm áp vang lên cạnh Thái Hòa:
- Trẻ thơ nhỉ.
Thái Hòa ngẩng lên. Thụ đứng nhìn nàng mỉm cười, tay ôm một gói lớn.
Thái Hòa buông cọng cỏ, đứng lên:
- Ôm gói gì to thế?
- Một ít chôm chôm cuối mùa, mấy quả quýt và hai quả bưởi. Xin góp phần vào cuộc Picnic chiều nay của quý vị đây.
Thái Hòa nhí nhảnh chìa tay:
- Đưa “tui” kiểm soát xem có đúng không nào?
Thụ ngồi xuống bên Thái Hòa, giọng thân mật:
- Ngồi xuống đây đã.
Anh đưa túi trái cây cho Thái Hòa, thì thầm:
- Ăn hết đi, nếu Thái Hòa thích. Thụ sẽ mua thứ khác.
Thái Hòa tròn mắt:
- Đùa. Làm như Thái Hòa vua tham ăn vậy.
Nói xong, Thái Hòa lấy ra mấy quả chôm chôm. Những quả cuối mùa trông đen đủi, xấu xí làm Thái Hòa ngần ngại:
- Eo ơi, sợ có sâu quá.
Thụ nói:
- Đưa đây, Thụ bóc cho.
Anh cầm một quả đưa lên miệng cắn. Chiếc vỏ nứt đôi. Thụ tách ra làm hai, quả chôm chôm trắng nõn ngon lành. Thụ nháy mắt:
- Bóc theo lối này không được thanh nhã, nhưng rất gọn và nhanh. Thái Hòa ngại không?
Thái Hòa ngập ngừng:
- Không. Nhưng không nhờ Thụ nữa đâu.
Cứ y như đôi tình nhân, Thái Hòa nghĩ thầm. Thụ quả là tay tán gái có hạng. Nhưng Thái Hòa có cảm tình với Thụ. Thái Hòa cần bạn bè để trốn chạy cô đơn.
Hai người vừa nói chuyện vừa ăn vặt. Chỉ còn hai quả bưởi và mấy quả quýt. Thái Hòa tém đầu bao giấy, đứng lên:
- Để Thái Hòa vào giục bà con sửa soạn đi không thôi chiều về trễ mất.
Mười lăm phút sau, cả nhà dồn lên đầy ắp hai chiếc xe hơi. Thụ nháy Thái Hòa:
- Ra Thụ chở. Đi xe hai bánh mát hơn.
Thái Hòa nhảy phóc xuống đất, cúi đầu nói với Duyên:
- Thụ chở em, Duyên cứ đi trước đi.
Duyên giơ nắm đấm:
- Cô cậu rủ nhau đi riêng hả?
Thái Hòa chọc ngón tay vào nách chị rồi chạy đến ngồi sau xe Thụ. Chiếc xe lồng lên và Thái Hòa chúi tới trước, ngực cô chạm mạnh vào lưng Thụ. Thái Hòa đấm lên vai anh:
- Vừa phải thôi bạn.
Thụ cười chống chế:
- Xin lỗi, bị kẹt số.
Chiếc xe bon bon trên đường, Thái Hòa thoáng ngửi thấy mùi nước cạo râu Aquoi Velva dễ chịu từ Thụ theo gió tạt về sau.
Khu rừng Hoàng chọn thật sạch, toàn những thân cao su non tuổi. Những cây cao su thẳng tắp, gần dước gốc là một vệt cắt dài và rộng, vỏ bị lột đi để nhựa rỉ rả chảy theo rãnh xuống chiếc tô hứng. Thúy và Duyên trải rộng tấm bạt bên cạnh hai chiếc ghế sắt nằm của hai người đàn ông. Lũ trẻ chạy nhảy hò hét om sòm.
Nắng vàng óng ánh trên ngọn cây cao. Thụ rủ Thái Hòa đi bách bộ theo con đường mòn nhỏ. Tay Thái Hòa đong đưa một cành hoa dại, nàng cảm thấy lòng thanh thản nhẹ nhàng. Đi bên Thái Hòa, trông Thụ thật xứng đôi. Hai người đi sâu vào bên trong. Họ cùng ngồi xuống một thân cây nằm vắt ngang lối đi, chết khô tự bao giờ. Thái Hòa chống tay, ngửa mặt nhìn lên trời cao.
Thụ vừa châm thuốc vừa hỏi:
- Đố Thái Hòa có gì trên đó?
- Một mảnh trời xanh, những đợt nắng, gió và mây...
- Còn nữa.
- Chịu.
- Hạnh phúc của Thụ.
- Thái Hòa không hiểu.
- Những chuyến bay, ban ngày và ban đêm. Ngồi trong lồng sắt nhỏ ấy, Thụ vo tròn tình cảm trong tay.
- Vẫn chưa hiểu.
- Mỗi chuyến đi như vậy Thụ nghĩ về hạnh phúc của mình ở dưới đất, niềm hạnh phúc nhỏ nhoi và mong manh.
- Sao thế?
- Thụ hồi tưởng lại những mẩu tình cảm vụn vặt trong cuộc sống của mình và mong mỏi sẽ đúc kết chúng thành một khối để lòng khỏi trống rỗng.
Thái Hòa mỉm cười. Thụ miên man với ý nghĩ của mình:
- Nhiều lần Thụ muốn dồn hết tình cảm cho một người nhưng lần nào cũng thất vọng. Thụ chưa gặp được ai.
- Tại Thụ kén quá.
- Không phải thế. Nhưng tình cảm không thể miễn cưỡng được. Cho nên một lần, gặp Thái Hòa...
Thái Hòa kêu lên:
- Thôi, không nghe đâu.
- Đừng ác thế.
- Sợ Thụ lại thất vọng như bao lần trước.
- Nhưng Thụ không thể chấp nhận bị thua cuộc trước khi tham dự cuộc đua.
- Không có cuộc đua và cũng không có mức đến đâu Thụ.
Thụ quay nhìn thẳng vào mắt Thái Hòa:
- Thái Hòa.
Thái Hòa nhìn lại anh.
- Thái Hòa không nên thế. Không ai có thể sống mãi với kỷ niệm và cũng không ai nên làm như vậy. Phải nghĩ tới mình, phải nghĩ tới người khác nữa.
Giọng Thụ tha thiết:
- Thụ đã chịu thua trước Phương, nhưng bây giờ Phương đâu còn nữa. Sao Thái Hòa không nghĩ đến Thái Hòa với những ngày sẽ tới.
Thái Hòa cúi mặt. Nước mắt tràn ra ướt má. Sao mọi người tàn nhẫn thế. Ai cũng muốn nàng quên Phương, ai cũng muốn xóa tên Phương trong cuộc sống của họ?
- Thụ ác lắm.
- Không phải thế. Thụ chỉ nói thật những điều Thụ và mọi người cùng nghĩ.
- Hòa chẳng biết làm gì bây giờ.
- Quên đi, và vui sống.
Thụ đưa tay đỡ nhẹ hai bên má Thái Hòa, nâng đầu cô nhìn thẳng vào anh:
- Và cho phép Thụ ở cạnh Thái Hòa, săn sóc Thái Hòa.
Thái Hòa cựa nhẹ thoát ra khỏi hai bàn tay Thụ, quay đầu ra hướng khác.
- Thái Hòa bây giờ như người chết rồi. Làm sao Hòa có thể đem niềm vui đến cho Thụ trong khi chính Hòa đang chơi vơi trong hố sâu buồn thảm đó?
Giọng Thụ êm ái:
- Quên đi, quên đi Thái Hòa.
- Thụ nên tìm người khác. Hòa không còn lòng dạ nào...
Cánh tay Thái Hòa bị bàn tay Thụ nắm chặt. Thụ cương quyết:
- Thái Hòa. Hãy cho phép Thụ cố gắng thử một lần. Thụ không muốn bỏ lỡ dịp tìm kiếm hạnh phúc cho mình.
Nước mắt Thái Hòa ràn rụa. Sao không là Phương, sao không là người đàn ông nàng yêu dấu ở cạnh nàng lúc này. Thụ nâng cằm Thái Hòa lên, đôi mắt nàng nhạt nhòa nước mắt. Vòng tay Thụ choàng nhẹ qua vai Thái Hòa từ lúc nào và Thái Hòa thấy môi mình nóng bỏng. Thụ hôn nàng. Nhẹ nhàng và tôn kính. Những nụ hôn ngắn chan chứa si mê. Thái Hòa ngỡ ngàng, đôi mắt nàng mở lớn, qua màn lệ nàng thấy gương mặt anh thật hiền lành, ánh mắt anh thành khẩn.
Thái Hòa kêu lên:
- Thụ.
- Gì Thái Hòa?
- Đừng làm thế.
- Có gì đâu?
- Đừng làm Hòa sợ.
- Đừng sợ bất cứ gì, Hòa có Thụ ở cạnh Hòa đây mà.
Thái Hòa vùng đứng lên:
- Thôi, mình trở lại với mọi người đi Thụ. Mọi người chờ mình.
Thụ đứng lên, rút chiếc khăn tay chấm nhẹ những giọt nước mắt xinh xắn lăn trên má người con gái.
Thụ nói, thật thong thả:
- Thụ sung sướng được săn sóc, an ủi Thái Hòa trong lúc này.
Thái Hòa lắc lắc mái tóc:
- Thôi đi, Thụ.
Thái Hòa đưa tay dụi nhẹ lên mắt. Thụ nhìn cô say đắm. Anh buột miệng:
- Thái Hòa đẹp quá chừng.
Thái Hòa nhăn mặt, mỉm cưòi:
- Tán vô duyên thế.
- Nói sao bây giờ?
- Đừng nói gì hết.
- Không nói không chịu được.
- Vậy thì chỉ nên nói những gì người ta dễ... hiểu, dễ chấp nhận. Nói mà người ta không hiểu nổi, không thể chấp nhận được là mình... dốt, hiểu chưa?
- Chưa hiểu!
Cả hai bật cười sặc sụa. Thái Hòa thân mật nắm tay Thụ kéo đi.
- Thôi đi ông tướng.
- Tướng không quân.
Thụ cảm thấy những ngón tay mềm mại bấu chặt trên cánh tay trần của mình. Hai người như thật thân, thật gần gũi.
Họ đi sát vào nhau, tựa vào nhau mà bước.
Thái Hòa ngẩng lên:
- Này Thụ.
- Gì hở Thái Hòa?
- Chúng mình chỉ là bạn thôi nhé.
Thụ nhíu mày:
- Khó thế.
Lời Thái Hòa như hứa hẹn:
- Thì ít ra lúc này.
- Đành chấp nhận vậy. Có còn hơn không.
- Trước sau như một nhé.
- Cô bé quá quắt.
Thái Hòa kêu lên:
- Xí!
Cả hai lại cười. Thái Hòa đi xa Thụ một chút khi gần về tới chỗ mọi người ngồi. Hoàng đang bóc bưởi và Quốc dắt cho con tập đi trên lối mòn nhấp nhô gạch đá.
Thấy Thái Hòa, Duyên và Thúy cùng gọi:
- Về ăn vặt, cô cậu.
Thái Hòa kêu lên:
- A, ăn trước không chờ em há.
Quốc mắng:
- Chưa chi đã giở giọng tham ăn.
Hoàng xen vào:
- Tôi bóc mỏi cả tay mà đã xong đâu. Nhờ cô tiếp sức đây.
Thái Hòa ngồi xà xuống đỡ lấy quả bưởi trong tay Hoàng và Thụ nhẹ nhàng ghé bên cạnh Thái Hòa.
Buổi chiều thật êm đềm. Thái Hòa ngồi trên xe trở về, ngó ra ngoài còn thấy Thụ đưa tay vẫy vẫy. Thái Hòa mạnh dạn thò đầu ra, gọi lớn:
- Hôm nào ghé nhà chơi.
Thụ gật đầu.
... Thụ buông tờ báo xuống. Trước mắt anh Thái Hòa đẹp man dại. Mái tóc lâu ngày không cắt, đã dài được cuốn cao lên phía sau, lộ cái cỗ dài và thon. Thái Hòa mặc một chiếc áo thun không tay, cổ lớn màu vàng xẫm bó chặt lồng ngực căng cứng, bỏ trong chiếc quần chân voi ca rô sặc sỡ. Hình như Thái Hòa cao vụt hẳn lên với đôi giầy guốc thấp thoáng trong hai ống quần rộng. Mắt nàng tô xanh, môi phớt son bóng và vai nàng đong đưa chiếc quai ví xách trắng. Thái Hòa đứng đó, mỉm cười, đẹp lồ lộ đầy khêu gợi. Thụ ngồi ngây người nhìn Thái Hòa đứng trước mặt, không chớp mắt.
Thái Hòa ngồi xà xuống cạnh anh:
- Eo ơi, coi cái mặt kìa.
Thụ kêu lên thán phục:
- Đẹp quá sức tưởng tượng.
- Đừng nịnh.
- Chết Thụ mất, Thái Hòa ơi.
- Còn câu gì nữa, nói nốt rồi đi.
Thụ cầm lấy tay Thái Hòa lắc lắc:
- Nói bao nhiêu cũng không đủ, nói nhiều cũng là thừa. Thôi, Thụ không nói thêm gì nữa cả.
Nụ cười đẹp của Thái Hòa nở rộng:
- Vậy thì đi, Thái Hòa đang muốn phá phách cho bõ những ngày im lặng vừa qua đây.
Thụ kéo tay Thái Hòa đúng vụt dậy:
- Đi nào. Trời ơi. Trời ơi.
Thái Hòa phì cười vì thái độ đam mê trẻ con của Thụ. Hai người chạy nhanh ra cửa và Thụ đẩy chiếc xe băng băng khỏi cổng.
Thụ nói:
- Trước hết mình đi ăn cái đã.
- Gì cũng được. Miễn ra khỏi nhà là được.
Lòng Thái Hòa sôi bỏng. Tự dưng Thái Hòa thấy mình không phải là mình. Nàng muốn làm một cái gì phá vỡ tất cả hàng rào buồn chán vô hình vây bọc quanh nàng từ bao lâu. Thái Hòa muốn sống tưng bừng, muốn sôi động, muốn la hét cười đùa, và muốn quên tất cả. Chỉ có Thụ, và thật đúng lúc, Thụ đến đem Thái Hòa ra khỏi vây hãm đó.
Thụ phóng xe như bay, trong lòng anh vô cùng cao hứng. Sự sôi nổi của Thái Hòa lúc này vô cùng thích hợp với bản tính anh. Thụ mơ hồ cảm thấy Thái Hòa đang thay đổi và anh không ngờ hoàn cảnh lại tốt đẹp với anh đến vậy.
Xe chạy trên đường Trần Hưn gĐạo, rẽ sang cầu chữ Y, ra bến Phạm Thế Hiển và trên bờ sông Tân Qúy Đông. Gió sông lồng lộng làm Thái Hòa rạo rực cả lòng. Người Thái Hòa ngả tới trước và Thụ cảm thấy một cảm giác mê hoặc khó tả trong lòng càng lúc càng tăng mỗi khi ngực Thái Hòa chạm nhẹ trên lưng Thụ. Anh lái xe bằng trực giác và ước mơ đừng phải dừng lại lúc này.
Nhưng xe đã đến trước nhà hàng, Đào Nguyên Quán. Nhà hàng rộng thênh thang, đèn rực rỡ đủ màu sâu tít vào trong. Bàn ghế kê trong những ngôi nhà nhỏ ngũ giác, trên lối đi giữa những hồ cá đầy bông súng, cạnh những chuồng thú vật lạ mắt. Thái Hòa bước nhẹ nhàng bên cạnh Thụ cao lớn, tự tin. Hai người chọn chiếc bàn biệt lập trong chòi ngũ giác bên hồ, cạnh những thân dừa sai trái. Gió mang hơi nước từ sông lạnh thổi vào mơn man đôi cánh tay trần tròn lẳn mịn màng làm Thái Hòa thích thú. Nàng nhìn Thụ ánh mắt đầy nao nức và biết ơn.
Một ông già đến cạnh:
- Thầy cô kêu món chi?
Thụ nhìn Thái Hòa:
- Dành cho Thụ toàn quyền gọi nghe.
Thái Hòa gật đầu.
- Cụ cho một đĩa cua rang muối, lần lượt tới ếch chiên bơ và gà xối mỡ.
Ông già đưa tay lên gãi má.
- Dạ gà vừa hết. Thầy chọn dùm món khác.
- Vậy thì cho cá lóc nướng trui.
- Dạ. Thầy cô dùng nước?
Thái Hòa lên tiếng;
- A, mục này để cho Thái Hòa.
Thụ mỉm cười:
- Ừ. Thái Hòa chọn dùm Thụ.
- Thái Hòa muốn gọi rượu.
- Rượu mạnh?
- Không, rượu nhẹ.
- Ở đây có rượu gì hở bác?
Ông già kể một lô tên. Thái Hòa tỉnh bơ:
- Cho hai ly rượu chát.
Ông già đi rồi, Thụ nhìn Thái Hòa đầy thích thú:
- Thái Hòa uống rượu thi với Thụ không?
- Chị thua. Chỉ muốn lâng lâng một chút.
Thụ nhếch môi, ánh mắt anh si mê đắm đuối:
- Tối nay Thái Hòa tuyệt diệu!
Thái Hòa im lặng, nụ cười nàng làm Thụ điên đảo cả hồn. Màu sắc những bóng đèn nho nhỏ làm cho phần da thịt trên cổ, trên tay, trên ngực Thái Hòa trở thành mờ ảo, hấp dẫn thị giác Thụ mạnh mẽ. Anh nhìn đăm đăm Thái Hòa và nàng thản nhiên chịu đựng tia mắt sỗ sàng của người con trai.
Tôi không phải tôi. Tôi là một người nào khác. Thái Hòa nghĩ thầm như vậy. Bóng tối mờ mờ tràn ngập quán ăn rộng lớn, Thái Hòa thấy cách nàng từng quãng, những bàn với các cặp đôi châu đầu vào nhau ăn uống vui đùa hạnh phúc. Thái Hòa quay đầu nhìn Thụ, giọng chợt âu yếm:
- Thụ.
- Gì Thái Hòa?
- Vui không?
- Vui lắm.
- Thái Hòa tưởng như đang sống lại sau một thời gian dài chết lịm vì buồn.
- Cứ thế đi Thái Hòa. Thụ sẽ ở bên Thái Hòa tất cả những dịp Thụ được nghỉ, không kể những lúc dù về.
- Thật nhé?
- Có cần Thụ thề không?
- Trẻ con quá. Người lớn đâu biết thề.
- Với Thái Hòa, Thụ muốn làm trẻ con.
- Sao vậy?
- Để được làm nũng Thái Hòa.
- Trẻ con!
- Ừ.
Hai người cùng cười. Rượu vang được mang đến. Thái Hòa nhìn chiếc ly trắng chân cao đựng chất rượu đỏ thẫm sóng sánh. Nàng nói:
- Xin bác mấy miếng đá nhỏ.
Thụ ngạc nhiên:
- Rượu ướp lạnh rồi mà Thái Hòa.
- Kệ, Thái Hòa bỏ đá cho loãng và khuấy thêm đường cho... dễ uống.
Thụ bật cười ròn rã:
- Đúng là con gái uống rượu.
- Uống ngọt thích hơn. Thụ nếm thử xem.
Thụ tự nhiên cầm lấy ly rượu Thái Hòa vừa pha xong, nhấm nháp:
- Cũng hay hay, nhưng uống vang kiểu này không thú lắm.
- Kệ người ta.
Thái Hòa đưa ly rượu lên miệng, uống một hớp lớn. Trong đầu nàng vang vang:
- Mình phải say, say để quên hết phiền muộn chất chứa trong lòng.
Bữa ăn rộn rã tiếng cười của hai người. Rượu bốc nóng trong đầu, Thái Hòa thấy mềm môi và thấy bạo dạn uống thêm ly nữa. Thụ nhìn Thái Hòa mê mệt. Thái Hòa vô cùng khác lạ, vô cùng cuốn hút và anh tiếc sao không gặp Thái Hòa sớm hơn, nhiều năm tháng trước.
Món cá được mang lên. Nhìn con cá lóc nướng trui vàng ngon mắt, Thái Hòa rùng mình:
- No rồi, chắc Hòa ăn không nổi nữa.
Thụ ồn ào:
- Ăn thua gì. Hai món kia là món ăn chơi, Thái Hòa lại ăn có chút xíu.
Anh gỡ miếng cá trông ngon lành nhất bỏ vào bát Thái Hòa một cách săn sóc. Thái Hòa nhìn anh âu yếm. Giống như hai kẻ yêu nhau. Mình vẫn có thể tìm thấy hạnh phúc, hoặc với người này, hoặc với người kia. Trong thoáng, Thái Hòa nghĩ tới Phương, tới Đạt. Nhưng vội vàng gạt những hình ảnh ấy ra khỏi đầu.
- Muốn vui thì đừng nghĩ gì, nhớ gì nữa cả.
Thái Hòa nâng ly rượu lên môi uống cạn.
- Một ly nữa nhé.
Thái Hòa gạt đi:
- Thôi, Hòa thấy choáng váng rồi.
- Vậy, ăn đi cho nóng.
Thái Hòa cầm đũa, nâng bát và bảo:
- Còn Thụ cũng ăn đi chớ. Ngồi đó nhìn không vậy?
Ánh mặt Thụ lẳng lơ:
- Nhìn Thái Hòa, hết cần ăn.
- Lúc đói thực sự mới biết dại.
- Thụ không còn biết đói.
- Không đói cũng ăn đi. Đâu có ai gọi món ăn rồi bỏ như thế bao giờ.
Thụ vừa tiếp cho Thái Hòa vừa nhìn cô mềm mại, uyển chuyển trước mắt. Lòng anh xốn xang. Nụ cười hai người đã lơi lả. Đôi mắt có đuôi dài và môi mọng bóng đầy tình tứ.
Thụ rạo rực cả hồn. Anh kết thúc bữa ăn:
- Mình đi dạo mát một vòng ven sông không Thái Hòa?
- Ý kiến hay. Thái Hòa đang nóng hừng hực cả người.
Thụ gọi tính tiền rồi hai người bách bộ ra cổng. Ánh đèn các nhà bên đường hắt ra bờ sông thấp thoáng. Gió mơn man trên thân thể hai người. Thụ đi sát vào Thái Hòa và choàng tay ngang lưng nàng. Thái Hòa thản nhiên. Những bước đi chập choạng vào nhau. Bàn tay Thụ ôm chặt ngang hông Thái Hòa.
Thụ châm thuốc bằng một tay. Khói thuốc nồng trong mũi Thái Hòa, dễ chịu. Anh gọi:
- Thái Hòa này.
Đầu Thái Hòa ngẩng cao, mắt nàng long lanh. Những đốm sáng phản chiếu trong lòng mắt.
- Người ta có thể sống thiếu tình yêu không nhỉ?
- Có thể, nhưng không phải đang sống. Đó là những cái xác không hồn.
Thái Hòa lẩm bẩm. Đúng là nàng đang sống vô hồn từ nhiều tháng qua. Nàng đã chịu đựng, tự hành hạ xác thân và tự ràng buộc mình vào một cuộc sống không thực, đầy buồn chán và mâu thuẫn.
Giọng Thụ thiết tha:
- Thụ đã sống như vậy nhiều năm. Và hình như Thái Hòa cũng trong tình cảnh đó, từ ít lâu nay.
Thái Hòa không trả lời. Những bước chân đi chậm chạp hơn, đầu nàng rừng rực nóng, tim đập mạnh trong lồng ngực muốn nổ tung. Thái Hòa khao khát một cái gì mơ hồ không rõ rệt. Hình như người nàng ngả sát vào Thụ và vòng tay ôm của anh càng khắng khít.
- Tại sao chúng mình không thay đổi cuộc sống ấy, tại sao chúng mình không ở cạnh nhau mãi mãi?
- Tại vì Thái Hòa chưa yêu Thụ.
Hình như không phải là Thái Hòa nói. Hình như người nào khác. Thụ không sửng sốt. Anh gật đầu.
- Chúng mình chưa đủ thì giờ để hiểu rõ nhau. Thụ mong Thái Hòa sẽ dành nhiều thời gian cho việc ấy.
- Thái Hòa không muốn nghĩ gì hết cả. Thái Hòa muốn vui trước hết.
- Chúng mình sẽ vui.
- Hòa không thích bàn tới mọi chuyện, nhất là chuyện hôn nhân, tình yêu.
- Nhưng...
- Đừng Thụ...
Thụ kéo một hơi thuốc dài, gió thổi ngược hai luồng khói từ mũi anh ra sau, quấn quít trên cổ anh.
Hai người đi dọc bờ sông một quãng dài. Thái Hòa đá nhẹ những hòn đá nhỏ xuống giòng nước đen thẫm. Lác đác những chiếc ghe gỗ lớn nằm lặng lẽ trên giòng, không ánh đèn. Đêm im vắng và bao la.
Tiếng Thái Hòa thoảng trong gió:
- Quay về đi Thụ.
Hai ngưòi quay trở lại. Khi Thụ lấy xe ra, Thái Hòa hỏi:
- Bây giờ cho Hòa đi đâu? Hòa chưa muốn về.
Thụ kêu lên:
- Về sao được. Mới chín giờ.
Xe trở vào trung tâm thành phố. Thụ nói:
- Có một vũ trường mới mở, ở dưới hầm, trông cũng hay hay. Thụ mời Thái Hòa đến nghe nhạc.
- Và khiêu vũ nữa chứ. Cả năm nay Thái Hòa không biết đến khiêu vũ là gì.
- Xong ngay.
Thụ cười thích thú. Khiêu vũ trường ở góc một ngả tư đường Hai Bà Trưng. Kiểu cách trang trí có vẻ trẻ trung và mát mắt. Thụ dìu Thái Hòa đi vào căn phòng tối mờ mịt. Tiếng nhạc gợi nhớ, lê thê. Những bóng đen có đôi đang mê mẩn quên đời trên nốt nhạc, trong tay người tình chưa ôm trọn vòng tay suốt kiếp.
Người bồi chiếu chiếc đèn pin nhỏ xíu cho hai người đến chiếc bàn gần Piste. Không khí mát rượi, Thái Hòa thấy toàn thân dễ chịu nhưng đầu nàng ngây ngất lâng lâng một cảm giác khó tả. Tình trạng này được nằm im trên gối chăn thì thích nhất, nhưng Thái Hòa lại chẳng muốn về.
Thái Hòa mặc cho Thụ gọi nước. Bóng tối không rõ mặt. Thái Hòa châm một điếu thuốc của Thụ, hút tỉnh bơ. Thụ ngạc nhiên:
- Thái Hòa cũng biết hút thuốc nữa à?
- Không. Nhưng đâu cần biết mới hút được.
Thụ nghĩ thầm:
- Cô bé tối nay lạ ghê.
Thái Hòa trao điếu thuốc cho Thụ:
- Hút dùm Thái Hòa đi.
Thụ thấy cử chỉ ấy của Thái Hòa đầy tình tứ. Anh đỡ lấy điếu thuốc và nắm nhẹ những ngón tay thon dài của Thái Hòa. Anh vuốt ve nhè nhẹ trên bàn tay người con gái.
- Mời Thái Hòa bản này chứ?
Thụ đứng lên, nghiêng mình và đỡ lấy bàn tay nàng chia ra kiểu cách. Hai người tiến ra sàn nhảy.
Thụ bước thật đẹp. Dáng anh nhẹ nhàng, lưng thẳng và khuôn mặt hơi ngẩng lên kiêu kỳ. Thái Hòa lướt đi trong những dìu đỡ của nh.
Hai người nhảy liền ba bản. Trở về chỗ ngồi, Thái Hòa nói:
- Thái Hòa hơi mệt.
- Mình ngồi nghỉ vậy.
Thái Hòa đưa mắt nhìn quanh. Thiên hạ ồn ào vui tươi quá. Không một chút gì phiền muộn vương vất trong khung cảnh đó. Tất cả đều vui chơi và sống động. Thái Hòa tưởng như mình đã thoát xác, đã tìm được một đời mới kể từ lúc này.
Ngồi một lúc Thái Hòa hỏi:
- Mấy giờ rồi Thụ?
- Mười giờ.
- Cho Thái Hòa về đi.
- Còn sớm mà Thái Hòa, đêm đang vui.
- Thái Hòa chóng mặt.
- Ừ thôi, về.
Chị người làm ra mở cửa khi ánh đèn xe Thụ rọi vào cổng. Thái Hòa bước xuống, loạng choạng.
- Cô sao vậy?
- Tôi hơi nhức đầu.
Chị người làm mở rộng cánh cửa. Thụ bước theo Thái Hòa. Nàng mệt mỏi ngồi xuống ghế salon. Ngôi nhà vắng vẻ. Thái Hòa hỏi:
- Cậu mợ tôi đâu?
- Ông bà đưa các em sang nhà mợ ba chưa về cô.
Nói xong, chị người làm bỏ xuống bếp đóng cửa phòng khách lại. Thái Hòa ngả đầu vào thành ghế, nhắm mắt. Hai bên thái dương nàng giật nhè nhẹ. Nàng thấy toàn thân hừng hực một cảm giác lạ lùng khó tả, cái cảm giác đã đến và ở dai dẳng trong nàng từ lúc bữa ăn kết thúc.
Thụ nhìn Thái Hòa thương hại:
- Thái Hòa mệt?
Thái Hòa gật đầu nhè nhẹ:
- Hình như hơi nhức đầu.
- Tại uống rượu pha đường nên Thái Hòa say.
Thái Hòa xoa xoa tay trên trán, mỉm cười đồng ý. Thụ đứng lên:
- Thái Hòa lên phòng nghỉ di. Thụ về nhé.
Thái Hòa chậm chạp đứng lên theo. Hai ngưòi ra đến hiên. Thái Hòa đứng vịn tay lên vai Thụ nhìn ra sân. Cây cối đổ bóng lờ mờ trên nền cỏ, gió đùa cành lá rung động bâng khuâng. Tiếng Thái Hòa thoang thoảng:
- Thụ về một mình có ngại không?
- Quen rồi.
Anh cười:
- Nhưng tối nay thì vui, dù về một mình. Nhờ Thái Hòa đó.
- Cám ơn Hòa đi.
Anh quay sang Thái Hòa, mỉm cười tình tứ. Thái Hòa đứng dựa lưng vào chiếc cột tròn, đầu ngửa ra, hai tay lót sau lưng. Đôi mắt nàng long lanh như mời mọc. Thụ đứng sát lại gần:
- Cám ơn Thái Hòa nhiều lắm.
Anh cúi xuống môi nàng, tham lam. Thân hình Thái Hòa lay động, hay tay nàng vòng quanh lưng anh. Thụ thấy Thái Hòa hôn mình nóng bỏng nhiệt tình.
Hai người hôn nhau rất lâu.