← Quay lại trang sách

Chương 6

KIM NHẢY NHỮNG BƯỚC TÍ TÁCH LÊN THANG, nghe tiếng giầy mình gõ trên nền đá mài đầy mạnh bạo và chững chạc. Những bước chân của một người lớn, một thiếu nữ đã ra đời và sắp sửa trở thành người đàn bà có chồng địa vị. Thoáng cái, cô thấy trong lòng mình một nỗi buồn vui lẫn lộn. Cô vẫn còn yêu thích cái thủa vô tư lự bên cạnh bạn bè, vui đùa nghịch phá không lo âu. Những ngày của Gia Long thân ái. Những ngày yểu điệu gót son trong đôi guốc đơn sơ gõ vang hành lang lớp học. Những ngày co rúm người trước bảng đen và bài toán hóc búa, co rúm hơn cả lúc một bọn ba bốn đứa thơ thẩn trong sân, trên những lối đi đầy bóng mát cây cao bất chợt một con sâu đo thả tơ rơi xuống vươn trên vai áo mình, Kim hồi tưởng rất nhanh những buổi sáng lê la bên những quà trước cổng trường, những xe bò bía và đậu trắng bánh lọc “trứ danh”. Các lớp học cửa sổ mở ra đường, đứng từ đấy nhìn sang chùa Xá Lợi rậm mát cây cối và trang nghiêm cảnh vật …Kim thấy cái thuở học trò trẻ con ấy bỗng ào đến như thác lũ làm cô ngộp thở.

Ngày thơ đã qua đi. Hết năm đệ nhất, Kim không còn có dịp sáng sáng lái chiếc Yamaha xinh xắn lượn thong thả trên những nẻo đường mù sương buổi sớm đến trường. Tú Xương, Lê Quý Đôn, Đoàn Thị Điểm, Bà Huyện Thanh Quan, Phan Thanh Giản… Không còn cơ hội đứng sững vài giây trước cổng trường ngó lên chiếc đồng hồ to tướng trên nóc cổng cao, sửa lại mái tóc, vuốt lại vạt áo dài và... liếc nhẹ chung quanh.

Vào đại học, những năm dài nha khoa đầy bận rộn và xô bồ. Tâm tình cảm động của tuổi học trò đã qua đi. Chỉ còn những vất vả, lo âu, nhưng không sợ hãi. Tuy nhiên, ngôi trường to lớn bề thế quét vôi trắng vẫn còn ít nhiều ấn tượng trong cô, khá dễ thương. Ở đó, nhiều năm qua Kim đã cùng Thái Hòa vui buồn chia xẻ, tiếng cười ròn rã bên những bệnh nhân nhăn nhó đến hay.

Kim nhảy những nấc thang cuối cùng. Cửa phòng Thái Hòa bỏ ngỏ. Cô mạnh dạn bước vào. Thái Hòa đang ngồi nhổ lông mày trước tấm gương xinh. Thấy Kim vào, Thái Hòa nói nhỏ:

- Tao biết là mày đến.

- Tao biết mày có trong này.

- Ai chỉ?

- Mẹ. Mẹ bảo tao cứ lên đây kiếm, mày dạo này có cái tật mới là nằm bẹp trong phòng không chịu ra ngoài.

Thái Hòa gật đầu:

- Kể từ ngày Phương mất tích.

Kim nhăn mặt:

- Đừng nhắc tới Phương, đừng nghĩ tới Phương nữa. Quên Phương đi, Phương cũng chẳng muốn mày nghĩ tới Phương mãi đâu.

- Yên trí, tâm hồn tao lắng xuống rồi. Phương sống mãi trong tao nhưng không làm tao buồn khổ lắm đâu.

Thái Hòa chép miệng:

- Phương luôn luôn tốt với tao, kể cả khi chết.

Kim rùng mình nhè nhẹ:

- Bỏ cái thói quen ở lì trong phòng của mày đi cho tao nhờ. Chịu khó ra ngoài, chịu khó đi chơi một tí. Chưng diện vào, son phấn vào, đi tung trời đi, mày sẽ thấy cuộc đời còn đẹp...

Thái Hòa buông cái nhíp nhổ lông mày xuống bàn, xoa những ngón tay nhè nhẹ quanh cặp lông mày thon nhỏ, ngắm nhìn mình trong gương. Cô mỉm cười:

- Nhưng đi đâu, với ai mới được chứ?

Kim nói, giọng ngạc nhiên:

- Người trong gia đình, bạn bè. Bạn trai như Đạt chẳng hạn. Hình như hai người thân nhau rồi phải không?

Thái Hòa không trả lời. Kim tiếp:

- Tại sao mày không bảo Đạt rủ đi chơi?

- Kỳ chết.

- Mày phải có bạn trai để vui sống. Lúc nào cũng ru rú ở trong phòng thế này tao nản mày quá.

Thái Hòa hơi nhếch môi. Nếu Kim biết cô không ở trong nhà suốt ngày như Kim nghĩ. Cô đã đi chơi tung trời đấy chứ. Không phải với Đạt mà với Thụ. Thụ đúng là đam mê lạ lùng, dù Thụ không vừa ý Thái Hòa được bằng Phương. Nhưng Phương đã chết. Và Thụ luôn luôn tìm cách đến gần cô. Khi Thụ đến, anh sẵn sàng đến bằng nụ cười, bằng những lời dí dỏm, bằng vòng tay ôm chặt, bằng môi hôn nóng bỏng. Những ngày nghỉ Thụ đưa Thái Hòa đi đây đi đó dự những cuộc vui, đi xa thành phố, ra ngoại ô. Và có lần Thụ đã thu xếp đưa cô đi Đà Lạt, lên Ban Mê Thuột và trở lại Biên Hòa trong ngày bằng chuyến bay công tác của anh với phi hành đoàn. Thái Hòa như thấy mình lột xác. Nhưng lạ một điều, trước những cuốn hút, trước những đam mê to tát của Thụ, Thái Hòa không cảm thấy bình thản tâm hồn. Thụ làm cho Thái Hòa vui và hăng hái, nhưng đồng thời Thụ cũng gieo cho cô những âu lo mơ hồ, không biết rõ nguyên do. Thụ đúng là típ ăn chơi buông thả và có lẽ Thái Hòa không thích hợp với đời sống đó. Cô dễ dãi chấp nhận vì cô là con gái. Nhưng nếu lấy chồng, Thái Hòa sợ rằng mình không thể chấp nhận được người có cá tính như Thụ.

Kim ngồi tựa lưng vào tường, nhìn bạn đầy nghĩ ngợi:

- Mày sao thế Thái Hòa?

- Sao?

- Mày có gì thế?

- Tao làm gì đâu?

- Mặt mày ngẩn ngơ thờ thẫn…

- À…

- Mày ngó gì ngoài cửa sổ vậy?

- Không.

- Mày làm tao sợ. Trông y như con mẹ loạn thần kinh.

Thái Hòa phì cười ngồi xuống cạnh Kim, ôm chiếc gối ôm trong lòng:

- Tao đang nghĩ về những lời khuyên của mày ấy mà.

- Đồng ý với tao chứ?

- Đồng ý hoàn toàn.

- Ngoan đấy.

- Xưa nay tao vẫn ngoan.

Kim gật đầu, choàng tay qua vai bạn:

- Công nhận mày ngoan thật. Hèn gì các ông ấy gặp mày là có cảm tình ngay.

- Ai?

- Ông Đạt. Cả ông Khang nhà tao nữa. Sắp lấy vợ rồi mà còn ngơ ngẩn vì mày.

Thái Hòa cười nhẹ:

- Đàn ông mà mày. Phải cho họ buông thả một tí chứ.

Kim trợn mắt:

- Con này quan niệm cởi mở gớm nhỉ?

Thái Hòa gật đầu:

- Tao nói thật đấy. Mày chỉ cần giữ được tấm lòng của người chồng là đủ. Còn thì... lờ hết đi. Mặc cho hắn ngó gái qua đường, mặc cho hắn khen cô này đẹp, cô kia có duyên. Đừng bắt ne bắt nét hắn tại sao ngó lén đùi cô gái vừa đi qua, hay cằn nhằn hắn ngủ mơ gọi tên con gái lạ. Những cái đó chỉ là gia vị trong đời sống đàn ông và mình nên chấp nhận, cũng như tha thứ cho họ.

- Tại sao thế?

- Vì họ là... đàn ông. Đàn ông là như vậy.

Kim mỉm cười thán phục:

- Ai mớm cho mày những tư tưởng ấy?

Thái Hòa thản nhiên:

- Phương!

Kim thở ra:

- Lại Phương. Quên Phương đi một lúc có được không?

- Yên tâm. Tao quên từ lâu rồi. Chỉ nhớ đến cái tên quen thuộc ấy bằng cách giống như nhớ tên mày vậy.

Kim co gối lên cằm, gật gù:

- Công nhận Phương... tuyệt thật. Trời bất công thật đấy, lẽ ra mày phải được sống bên Phương. Con gái hầu hết ưa típ người như Phương.

- Và mày?

Kim gật đầu thú nhận:

- Tao cũng thích được như mày.

Kim đùa:

- Phải chi mày không mê Phương thế nào tao cũng nhào vô chinh phục anh chàng ngay.

Câu nói sống sượng của người bạn thân không làm Thái Hòa bực. Vì đó là lối nói đùa quen thuộc giữa hai đứa. Thái Hòa ngậm ngùi cúi đầu:

- Hay mà hóa dở. Giá đừng quen nhau thì giờ này tao đâu có khổ.

Kim cười nhẹ:

- Love means never having to say: Sorry! Yêu là đừng bao giờ hối tiếc, mày quên mất câu ấy rồi sao?

- Nhớ chứ. Nhưng đôi khi mình quả thực đã hối tiếc như thế vì mình quá khổ. Khổ tưởng không thể nào chịu đựng nổi.

Nước mắt đã dưng dưng lên mắt Thái Hòa. Kim xoa nhè nhẹ trên vai bạn, nói lảng sang chuyện khác:

- Này Thái Hòa, lúc leo thang lầu lên đây tự dưng tao nghĩ tới những ngày còn ở trung học. Rồi những ngày ở đại học cũng trở lại.

Thái Hòa ngồi im lắng nghe. Kim êm đềm:

- Đời học hành thật đẹp và cũng mau qua. Đời người kể như mất đi nửa phần ý nghĩa bắt đầu từ khi mình từ giã mái trường, Hòa nhỉ?

Thái Hòa gật đầu:

- Ừ. Tao cũng nghĩ như mày.

- Rời Nha khoa mày nhớ gì nhất?

Thái Hòa đáp không do dự:

- Những lối đi xi măng hai bên có lối cỏ mù sương buổi sớm.

Kim thở ra:

- Rồi à. Lại kỷ niệm tình yêu với Phương phải không?

Thái Hòa gật đầu, Kim hỏi:

- Nhưng những người ở Nha khoa, mày nhớ ai nhất?

- Không phải các giáo sư, không phải các bạn bè mà là bà nha tá.

- Bà Thu?

- Ừ.

- Chỉ vì bà ấy là chị họ của Phương?

- Không hẳn thế. Nhưng ở bà Thu mình nhìn thấy một tấm lòng cao đẹp và sự nhẫn nại vô bờ. Bà ấy cũng là hiện thân của một tấm gương can đảm trong đời sống. Tao thích noi gương bà ấy để vượt qua thử thách lớn lao hiện giờ.

Kim ngồi im một lúc rồi nói khẽ:

- Tao mong cho mày quên được.

- Ai cũng mong cho tao như vậy.

- Còn chính mày?

- Tao không biết. Nhiều lúc tao nghĩ cần phải quên, nên quên, nhưng cũng nhiều lúc tao nghĩ ngược lại tất cả. Đôi khi tao tự nhủ phải vui chơi cho thăng bằng tâm não trước khi gánh vác một đời khổ hạnh mới.

Kim phì cười:

- Con này lẩm cẩm quá.

Kim vỗ nhè nhẹ trên tay bạn:

- Nhân dịp mày nhắc đến chuyện lấy chồng tao mới nói.

- Gì thế?

- Ông Đạt …

Thái Hòa nhìn Kim soi mói:

- Lại toan tính gì đây?

Kim cười cười:

- Toan tính gì đâu. Đây là ý riêng của tao đấy chứ.

Thái Hòa chờ đợi. Kim chậm rãi:

- Ông Đạt mết mày nặng, mày biết không?

Thái Hòa gật đầu:

- Ông ấy có cảm tình với tao.

- Còn mày?

- Hình như cũng thế.

- Chắc mày không thể tưởng tượng được tình trạng ông Đạt lúc này. Một giáo sư đạo mạo, người lớn, mà bỗng nhiên biến đổi thành bồng bột trẻ con, hấp tấp thật tức cười. Ông ấy chỉ muốn lấy vợ ngay ngày một ngày hai.

Thái Hòa cười theo Kim:

- Thì bảo ông ấy lấy vợ đi.

Kim lườm Thái Hòa:

- Đừng đùa, tao đứng đắn mà.

- Tao cũng nói đứng đắn đấy chứ.

- Vậy thì mày sửa soạn tinh thần đi, ông ấy muốn lấy mày đó.

Dù đã từng đoán biết, Thái Hòa vẫn thấy chút ngỡ ngàng và nghe nóng hai má:

- Sao lại ưng tao?

- Mày khỉ quá. Hỏi thế bố ai trả lời được?

Thái Hòa chậm chạp:

- Tao bây giờ chẳng thiết chuyện đó.

Kim đứng lên bước lại gần cửa sổ ngó ra ngoài. Bầu trời trong xanh, Kim nghĩ tới một cuộc đi chơi giữa hai người yêu nhau. Đạt đang chờ một buổi đi chơi như vậy, ngày hôm nay.

Kim quay vào:

- Chắc mày đã dư hiểu Đạt là người tư cách thế nào?

Thái Hòa gật đầu:

- Anh Đạt rất đứng đắn, chững chạc.

Thái Hòa ngừng một chút rồi tiếp:

- Đó là một người chồng tốt và tin tưởng hoàn toàn được.

Kim cười giòn:

- Vậy cô Thái Hòa còn đợi chờ gì nữa?

- Đợi chờ một bóng ma trở về.

- Ma không bao giờ trở về được với thế giới con người.

- Tao nói thật đấy. Tao chờ hoặc Phương thật chết trong tao, hoặc Phương không còn là nguyên nhân cho tao đau khổ nữa. Những điều này đòi hỏi vấn đề thời gian.

- Tao nghĩ ông Đạt chờ đợi được, nhưng ông ấy sẽ buồn.

- Đừng đòi hỏi gì ở tao cả. Tao không còn gì để sẵn sàng trao tặng cho ai hết.

- Ông Đạt đang buồn. Ông ấy than ít lâu nay thỉnh thoảng mới gặp mày. Đến chơi lần nào ở nhà cũng đi vắng, đi công việc.

Thái Hòa nhớ tới Thụ, gật đầu:

- Dạo này tao hay sang anh chị Quốc.

- Ông ấy cũng than là không còn được đón mày về mỗi buổi chiều.

- Tại bà cụ tao cứ nhất định mua xe cho tao. Tao biết cụ giữ ý, sợ tai tiếng với bà con, hàng xóm vì thấy Đạt đưa về mỗi ngày. Cuối cùng tao phải đòi về bằng xe Bus, viện cớ đi về thất thường sợ phiền ông ấy.

- Vậy mày có ý định gì với trường hợp này?

- Trường hợp gì?

- Vụ Ông Đạt muốn tiến tới hôn nhân.

Thái Hòa trù trừ:

- Tao chẳng biết nói sao bây giờ.

- Hay là mày cứ nói cần chờ đợi, tìm hiểu nhau ít lâu nữa.

Thái Hòa phì cười:

- Có gì mà phải tìm hiểu, thời buổi này mà bắt đợi chờ cũng... không ổn.

Kim nhìn bạn chờ đợi:

- Vậy thì...

- Đừng nói gì cả. Kệ ông ấy.

- Tao sẽ không nói gì cả. Nhưng tao sẽ xui ông ấy nói thẳng với mày.

Thái Hòa xua tay:

- Đừng.

- Tao không thể để mày tiếp tục lơ mơ vậy được.

Thái Hòa chợt nói:

- Kim này.

- Gì?

- Còn nhớ anh chàng tên Thụ, Pilot ở Biên Hòa có lần ta đã kể mi nghe không?

Kim nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu:

- Nhớ rồi.

- Anh chàng đến đây chơi hoài.

Kim reo lên thích thú:

- Thế à? Ra vậy!

Thái Hòa ngạc nhiên:

- Ra vậy là sao?

- Mày không dứt khoát tư tưởng nổi chắc vì anh chàng này đã cản mũi.

- Bậy.

- Thế thì sao?

- Anh chàng cũng tán tao và cũng có ý định giống như Đạt.

- Và mày đã trả lời?

Thái Hòa gật đầu. Kim chun vai:

- Vậy thì tao còn nói quái gì nữa?

- Tao trả lời... giống như với mày, về Đạt.

Kim lại kêu lên:

- A, cái con này kỳ cục.

- Tao bây giờ vậy đấy.

Hai người nhìn nhau. Kim thấy Thái Hòa nặng trĩu nét thống khổ, bi thương trên gương mặt. Cô hiểu rằng Phương còn đậm nét trong tâm hồn người bạn thân. Kim trở lại bên Thái Hòa:

- Mày tính cũng phải. Cần từ từ mới có thể thay đổi được.

- Hãy hiểu tao và thông cảm tao.

Kim siết tay Thái Hòa:

- Tao hiểu mày.

Thái Hòa kéo tay bạn ra cửa:

- Đi xuống nhà lục tủ lạnh đi.

Hai người dắt tay nhau xuống cầu thang. Nhìn Thái Hòa mát mắt trong bộ đồ lụa màu dưa úa, Kim thở nhẹ, nghĩ thầm:

- Tội cho nó. Xinh đẹp thế này mà đành chịu nỗi khổ âm thầm, phí hoài cả tuổi trẻ.

Kim nhìn bạn thân mật:

- Hình như mày sắp đi đâu?

Thái Hòa lắc đầu:

- Không. Chỉ gần đến giờ cơm tao mới sang anh chị Quốc.

- Bà Duyên dạo này ra sao, có bầu chưa?

- Chưa. Tính lâu lâu cho tụi kia nó lớn đã.

- Gia đình ông bà ấy thuộc loại lý tưởng nhỉ.

Thái Hòa nhè nhẹ gật đầu. Đứng trước tủ lạnh, Thái Hòa mở rộng cánh cửa lấy ra mấy quả cam và miếng bánh bông lan:

- Ăn đồ ngọt vậy.

- Sẵn sàng.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Kim khoe mấy loại hàng mới của chồng sắp cưới mua tặng và kể những mẩu chuyện vui. Con gái thật kỳ, Thái Hòa nghĩ. Dù lớn như Kim, như cô, vẫn còn giữ nguyên cá tính trẻ con. Thích khoe, thích kể lể. Vài câu chuyện tục ngầm. Anh chàng người yêu bị đem ra bêu xấu một cách đầy yêu thương nồng nàn và người nghe cũng cảm thấy hay hay.

Kim ở lại chơi với Thái Hòa đến năm giờ mới về. Trước khi quay đi, Kim nói:

- Chiều chủ nhật mà mày ở nhà thật phí quá.

Thái Hòa nhoẻn miệng cười buồn. Nhìn Kim nhí nhảnh bước đi, Thái Hòa chợt thấy thoáng trong lòng nỗi tủi hờn bâng quơ.

- Lẽ ra mình phải được sung sướng như nó.

Quay trở vào, Thái Hòa bước chậm rãi lên lầu. Mấy đứa em chạy tới chạy lui, xúm xít vào một trò chơi. Tự nhiên Thái Hòa thấy thương em, thương gia đình vô kể. Cô quay trở xuống, sà vào đám trẻ:

- Chơi gì thế? Cho chị chơi với.

- Cờ triệu phú.

- Rồi, cho tui một chân.

Nhưng chỉ ngồi được một chút Thái Hòa đã thấy chán. Không muốn làm lũ em cụt hứng, Thái Hòa ráng ngồi thêm một lúc rồi đứng lên.

Nằm vật mình trên chăn gối, Thái Hòa cắn nát mép gối chăn. Nước mắt trào ra, hàm răng tê dại. Lỡ dở cả nửa cuộc đời, mất hút một tình duyên thắm thiết. Thái Hòa mê man với cả chuỗi kỷ niệm ru hồn với Phương.

Có tiếng gọi nho nhỏ bên cạnh. Thái Hòa ngẩng đầu. Đứa em nhỏ lí nhí:

- Chị Hòa, anh Đạt đến. Mẹ kêu chị xuống.

Thái Hòa hơi giật mình. Đạt đến như một sắp xếp. Đúng là âm mưu của nhỏ Kim rồi. Thái Hòa uể oải gật đầu:

- Ừ, bé kêu chị hai rót nước hộ chị nhé.

Đứa em chạy vụt đi. Thái Hòa đến trước gương chấm nhẹ những giọt nước mắt chưa ráo hết. Nàng chải lại tóc, tô thoáng vệt chì che quầng mắt, vuốt lại vạt áo nhầu rồi thong thả từng bước xuống cầu thang.

Đạt đang ngồi nói chuyện với mẹ. Thấy Thái Hòa, bà cụ đứng lên chào Đạt vui vẻ rồi vào trong. Thái Hòa mỉm cười thân mật:

- Đi đâu mà diện thế này?

- Đến Thái Hòa.

- Sao lên khuôn kỹ thế?

Đạt mỉm cười:

- Chiều chủ nhật, đến rủ Thái Hòa đi chơi.

Thái Hòa dịu dàng:

- Hòa đã hẹn sang anh chị Quốc.

Nàng nhìn thẳng vào mắt Đạt:

- Anh ở đằng Kim đến đây phải không?

Đạt thoáng bối rối:

- Ừ, nhưng Kim đi đâu vắng.

Thái Hòa cười hóm hỉnh:

- Nó ở đây cả buổi chiều.

Đạt cố làm ra vẻ tự nhiên:

- Thế à? Vui nhỉ?

Thái Hòa tủm tỉm cười. Anh chàng còn làm bộ giấu diếm nữa. Đúng là âm mưu của Kim và Đạt. Đạt xui Kim đến dò ý tứ cô trước khi Đạt đi đến quyết định. Nghĩ đến lúc Đạt sẽ tỏ tình thẳng thắn, sẽ gợi ra những ý nghĩ xây dựng Thái Hòa lại thấy ngại ngùng xen lẫn vui vui.

Đạt hỏi:

- Lúc nào Thái Hòa sang anh Quốc?

- Định đi bây giờ.

Đạt vui vẻ:

- Vậy vào sửa soạn, anh đưa đi.

- Phiền anh.

- Đừng dùng câu đó, nghe phiền lắm.

Thái Hòa nháy mắt trêu:

- Thì đừng nghe.

Nàng quay đi. Tiếng Đạt đuổi theo:

- Nhưng trước khi đến đằng đó phải dành cho anh nửa tiếng đi quanh quanh đã nhé.

Thái Hòa mất khá nhiều thời giờ cho việc trang điểm. Nàng không muốn Đạt nhìn thấy nét cô đơn mệt mỏi trên gương mặt mình. Thái Hòa chăm chú từng tí và chợt nghĩ tới Thụ với những lần đi chơi trước. Đạt khác hẳn Thái Hòa. Thái Hòa cầm chiếc khăn tay lau nhạt bớt má phấn, xóa nhẹ màu son môi cho kém đỏ. Thái Hòa cất bộ âu phục vào tủ áo và khoác lên người chiếc áo dài tha thướt màu xanh lục.

Mơ hồ, Thái Hòa nhận ra mình đã xếp cho Đạt một chỗ đứng quan trọng hơn Thụ trong lòng nàng.