← Quay lại trang sách

Chương 21

Perry Mason, Della Street, Paul Drake, Marilyn Keith, và Ted Balfour cùng chào mừng sự kết luận tốt đẹp trong phòng của ông Chánh án Caldwell.

- Bây giờ thì anh đang sung sướng Ted, Mason nhắc anh chàng Balfour trẻ tuổi, vì anh vừa được trả tự do. Nhưng chú anh đã bị giết chết, với ông ấy anh vốn có nhiều tình cảm thương mến. Anh còn phải đứng trước mặt các nhà báo, và việc ấy cũng sẽ rất vất vả đấy, anh hãy tin lời tôi.

Balfour xác nhận bằng cách gật đầu.

- Rồi anh sẽ về gặp bác anh, ông Addison, nói cho ông ấy biết là cái gì đã xảy ra và yêu cầu ông ấy chú ý cho Marilyn Keith được trở lại làm việc.

- Điều đó thì xin ông cứ yên tâm, Ted trấn an ông. Tôi sẽ nói chuyện với bác tôi nửa giờ sau khi tôi rời tòa án.

Có tiếng gõ cửa và Mason hơi nhíu mày.

- Tôi hy vọng là các nhà báo không quấy rầy chúng ta ở đây. Tôi không muốn gặp họ khi chúng ta chưa chuẩn bị đầy đủ. Nhưng cũng không cần lắm. Tôi không muốn rằng họ sẽ cho là chúng ta lẫn tránh.

Nói xong, Mason đứng lên ra mở cửa, nhưng đáng lẽ là một nhà báo thì ông lại thấy một người mõ tòa. Người này nói với ông:

- Tôi rất lấy làm buồn là đã làm phiền ông, ông Mason ạ, nhưng có một cú phôn mà người ta nói với tôi là rất quan trọng.

- Đợi tôi ở đây, Mason nói với mọi người. Tôi sẽ quay trở lại ngay. Suy nghĩ thêm một chút, ông nói tiếp. Paul, anh hãy lại đây, ở đó chắc có việc cho anh. Della nữa, đi cùng với tôi.

Cả ba người cùng sang căn phòng bên cạnh, tại đây, người mõ tòa chỉ cho họ chiếc máy điện thoại, Mason cầm lấy ông nghe:

- A lô!

Một giọng nói yếu ớt làm rung màn nghe của máy.

-Ông Mason, Addison Balfour đây. Ông đừng ngắt lời tôi vì tôi không còn mấy sức lực nữa. Tôi rất lấy làm phiền lòng vì đã để cho tài khoản của ông bị lợi dụng. Tôi ngờ rằng, một người chỉ có một tài khoản như ông không có tất cả những cái cần thiết để hưởng thụ nó. Tin tức về cái chết của người em trai đã làm tôi choáng váng. Nhưng than ôi! Chúng ta không thể làm gì được ở đây cả, vì tất cả chúng ta sẽ ra đi vào một ngày nào đấy... Việc còn lại đáng kể là ông đã làm được một việc rất đẹp đẽ và tự nhiên là đã tránh cho công ty Balfour một vụ bê bối ghê gớm, cũng như một tổn thất tài chính nặng nề.

- Ông đã biết được việc xảy ra ở tòa án ạ? Mason ngạc nhiên.

- Chắc chắn là tôi biết! Tôi cũng đã biết cái gì đã diễn ra trong phòng làm việc của ông chánh án. Không phải vì ốm đau mà tôi trở thành một kẻ bất lực. Người ta đã báo cáo với tôi từng nửa giờ một. Ông sẽ sai lầm nếu ông cho tôi là kẻ ngu ngốc vì tôi đã nghe lời Boles thay ông bằng Mortimer Dean Howland.

- Ông cho tôi một bảng kê những khoản cần thanh toán gởi cho công ty Balfour với khoản tiền là 150.000 đô la và nói với người thư ký của tôi là trở về làm việc ngay. Tôi sẽ đền bù cho cô ấy một khoản tiền quan trọng gọi là để ăn năn về lỗi lầm của mình đã gây ra cho cô ấy do việc sa thải tạm thời. Còn về phần cháu tôi, ông bảo nó đừng lo lắng nhiều về số tiền thua bạc. Tôi hy vọng bài học như vậy đã là đủ.

- Và nếu ông muốn làm vui lòng một ông già hiền hậu đang chết dần, ông gọi tất cả bọn họ ở lại đây, nói là tôi tha thứ hết. Đó là tất cả. Tạm biệt.

Và Addison đặt máy ở đầu dây bên kia.

Mason quay lại phía Della Street và Paul Drake đang lo lắng chờ đợi sự kết luận về bài độc tấu điện thoại dài mà họ không hiểu được là chuyện gì cả.

- Ai vậy? Della lo lắng hỏi.

- Ông Addison Balfour. Ông ấy muốn thực hiện một khoản bồi thường danh dự và đề nghị tất cả chúng ta đến chỗ ông ấy nhanh nhất nếu có thể.

- Vậy thì tất cả chúng ta hãy đến đấy, Drake nói. Tôi cho rằng đây sẽ là sự thông báo tốt nhất nếu các nhà báo đợi gặp chúng ta sau khi tới công ty Balfour.

- Ồ! Chúng ta không thể rời tòa án mà không sửa soạn, Mason cười, vì chúng ta đang bị rình rập khắp mọi nơi. Chúng ta có thể nói với các phóng viên rằng, ông Addison Balfour đang đợi chúng ta, và chúng ta không bỏ dỡ cuộc phỏng vấn một vài phút ở đây, Paul.

Nói xong, Mason mở cánh cửa nơi Ted Balfour và Marilyn Keith lúc nãy đã ở lại. Ông vội lùi lại và khép nhẹ cánh cửa.

- Chúng ta hãy đợi một hoặc hai phút hãy vào, ông nói nhỏ với những người cùng đi, vì đôi bạn trẻ của chúng ta đang bàn những vấn đề quan trọng... rất quan trọng đối với họ.

HẾT