Chương 2 .
Jason Andrews.
Thứ Năm, anh ta sẽ có mặt ở văn phòng này. Nam diễn viên nổi tiếng nhất Hollywood.
Jason Andrews.
Ngôi sao điện ảnh. Sao đúng theo kiểu "nhà báo thì săn đuổi, người hâm mộ thì khỏa thân đột nhập vào phòng ngủ".
Mới đây, khi thư ký của Taylor đưa cô tài liệu, cô tình cờ phát hiện cuốn tạp chí Rolling Stone có bài phỏng vấn trang bìa số tháng 6 với một đoạn tổng kết về Jason Andrews như vầy "đẹp ác liệt, huyền thoại của thời đại này. Giống Clark Gabe hay Cary Grant, anh luôn toát ra vẻ quyến rũ và tự tin, vì anh khôn ngoan hơn nhiều người và thành thật mà nói, có thể là như vậy. Sự kết hợp nguy hiểm này dường như khiến anh ít quan tâm đến các thứ khác".
Đẹp ác liệt. Quyến rũ và tự tin.
Jason Andrews.
Và cô sắp phải làm việc với anh.
Khi Taylor rời văn phòng của Sam, cô bỗng tự hỏi xem cô sắp tới hạn đi wax bikini chưa. Hmm, hình như sắp tới ngày rồi...
Rồi cô vội xóa bỏ ý nghĩ vớ vẩn đó. Làm ơn. Cô là dân chuyên nghiệp mà.
Và rồi Cô Chuyên Nghiệp chỉnh lại quần áo, bình thản đóng cửa phòng Sam lại. Cô đi về phòng với dáng vẻ mà cô cho là không có chi quan trọng trên đời, như là ngày nào cô cũng làm việc tư vấn pháp luật cho những biểu tượng tình dục nổi tiếng. Cô chưa bao giờ để người ở công ty thấy cô bối rối, kể cả trong thời điểm đen tối nhất khi cô chia tay với vị hôn phu cách đây vài tháng. Cô sẽ điên mất nếu bây giờ cô để một diễn viên nào đó làm cô mất bình tĩnh trước mọi người.
"Linda này, tôi cần hủy bỏ lịch làm việc của ngày thứ Năm", Taylor nói khi cô dừng ở bàn của cô thư ký. Linda đang xem xét lịch để tìm cách tốt nhất để dời các việc khác và chen nhiệm vụ mới của Taylor vô.
"Kế hoạch có thay đổi - có nhiệm vụ mới."
Cô chưa kịp dứt lời thì Linda đã bay khỏi ghế. Cái ghế đổ ngửa ra sàn với một tiếng "rầm" thật lớn nhưng Linda dường như chẳng để ý.
"Ôi, Chúa ơi! Vậy là đúng hả? Cô sẽ làm việc với Jason Andrews thật hả?"
Làm cái quái nào mà tin này lộ ra nhanh vậy? Taylor liếc nhìn quanh và thấy tất cả các thư ký khác đều đã ngừng việc họ đang làm. Họ đang nhìn cô chăm chú, mắt mở lớn và nín thở như mạng sống của họ phụ thuộc vào câu trả lời của cô. Nhìn kỹ lại thì các luật sư khác cũng đang ở cửa văn phòng của họ chờ nghe. Giây phút đó, các hoạt động của Gray & Dallas dường như ngừng hẳn, hoàn toàn chấm dứt.
Với gần trăm cặp mắt đầy hi vọng dồn vào cô, Taylor hắng giọng và nói với mọi người đang chờ đợi, như người loan tin thông báo vua đang trên đường tới.
"Ừ, đúng vậy. Jason - à - Andrews sẽ tới đây. Vào thứ Năm." Taylor bắt đầu thấy hơi nóng nóng trong người nên đưa tay lên quạt. Kỳ lạ tự nhiên văn phòng sao nóng thế này. Có lẽ là bộ phận thông gió bị yếu, cô nghĩ thầm. Cô sẽ phải nói Linda gọi thợ bảo trì thôi.
Chung quanh cô, các thư ký và luật sư đều xôn xao thảo luận về tin giật gân cô mới báo.
"Tôi nên mặc gì?"
"Cậu nghĩ coi anh ấy sẽ mặc gì?"
"Cô thấy thích không khi anh ấy [điền tên phim/cảnh phim/lời thoại của Jason Andrews ở đây]?"
"Chị có nghĩ là - thở ra - ngoài đời anh ấy có đẹp đến như vậy không?"
Như những lúc khác ở giữa đám đông đang náo loạn, Taylor thấy cần làm chủ tình hình nên cô điềm đạm ra hiệu với các thư ký đang nhảy tưng tưng như thỏ say cà phê.
"Mọi người nên bình tĩnh nào." Cô nghiêm giọng nói át tiếng bàn tán ồn ào. " Chúng ta nên coi dự án này như các dự án khác."
Vừa nghe vậy, các thư ký dừng ngay nhảy múa. Linda nhìn cô ngạc nhiên. "Như các dự án khác? Đây là Jason Andrews."
Taylor cảm thấy cô lại nóng người nữa. Khỉ thật cái bộ phận thông gió này. Ai đó cần phải kiểm tra nó ngay thôi.
Vẻ mặt Linda đầy nghi ngờ. "Cô thật sự muốn nói cho chúng tôi biết là cô không phấn khởi chút nào về dự án này sao?"
Taylor làm bộ thở dài "Linda ơi, thôi đi mà..." Nói tới đó, cô xoay người và thản nhiên bước về văn phòng của cô. Nhưng khi cô vừa tới cửa, cô quay lại nhìn cô thư ký và nháy mắt.
"Coi kìa, tôi đâu có nói dự án này không hấp dẫn đâu."
Cười ranh mãnh, cô biến vô phòng.
Mãi đến 11 giờ tối hôm đó, Taylor mới về tới nhà. Cả ngày còn lại, cô đã cố gắng quên đi "dự án Andrews" (như mọi người trong văn phòng đã gọi vậy). Nhưng số phận, tất nhiên rồi, đã âm mưu chống lại cô.
Ngay sau cuộc họp với Sam, cô nhận được điện thoại từ trợ lý của "Ngài Andrews", với giọng điệu nhanh nhảu, ngắn gọn thông báo là "Ngài Andrews" (cách cô trợ lý lập đi lập lại cái họ làm Taylor hình dung ra trong đầu hình ảnh của một người hầu của Anh thế kỷ 18) sẽ đến văn phòng vào 9 giờ sáng thứ Năm. Khỏi cần phải nhắc nhở, người hầu kiêm trợ lý nói, Cô Donovan không được đi trễ vì Ngài Andrews rất là bận rộn.
Ngữ điệu của cuộc đàm thoại làm Taylor bực mình. Suýt nữa cô đã nói thẳng "Hãy nói cho rõ ràng nào, TÔI mới là người đang làm ơn cho anh ta."
Cô chưa ở L.A. đủ lâu để coi việc chăm các sao đỏng đảnh, hợm mình là một việc thường ngày ở huyện, không phải thắc mắc. Cô có thể là sống - tạm thời - ở thành phố của những giấc mơ nhưng cuộc sống của cô rất thực tế. Và dù ở L.A. hay Chicago, cô đều sống vì Luật.
Hơn nữa, khi lịch làm việc chỉ cho phép cô xem khoảng 4 phim mỗi năm, cô đơn thuần không quan tâm nhiều đến "ngành công nghệ điện ảnh" để phải quan tâm đến việc vuốt ve cái tôi của Jason Andrews. Thêm vào đó, cô hơi chắc chắn rằng - qua những chuyện tai tiếng của anh ta - anh ta đã có đủ thứ để vuốt ve cả đời rồi.
Nhưng dù suy nghĩ của cô về vấn đề này kiên quyết đến đâu, Taylor thấy cô đã khá ngoại giao khi đáp lại những hướng dẫn của cô người hầu - trợ lý.
"Vậy, đúng tục lệ thì tôi phải cúi đầu chào trước hay sau khi tôi được dẫn ra mắt Ngài?" cô ngây thơ hỏi.
Cô người hầu - trợ lý không thấy điều này tức cười.
Sau khi chấm dứt cuộc trò chuyện, Taylor bắt tay ngay vào việc tìm cách kỳ diệu nào đó để dồn việc của 3 ngày vào 2 ngày còn lại trước khi Ngài Quý-sờ-tộc đến. Ưu tiên một của cô là gặp Derek, luật sư cộng sự năm thứ 2, người được giao làm việc chung vụ án quấy rối với cô.
Tội nghiệp Derek, thuộc dạng người hay lo lắng, nên anh trông như sắp đổ mồ hôi hột khi Taylor bảo anh là anh sẽ cãi để bảo vệ bằng chứng của họ trước Chánh án. Trong một thoáng, cô đã có ý nghĩ là lén lút đề nghị trao đổi với anh - 7 cuộc bảo vệ với 7 giờ làm việc với "ai đó" - nhưng cô biết Sam muốn chính cô tiếp đón diễn viên này.
Dù cho nó ảnh hưởng đến các cuộc bảo vệ bằng chứng của họ.
Và có thể gây bất lợi cho thân chủ của họ.
Chưa nói đến việc cá nhân cô muốn gì.
Hay cô có ý kiến gì về vấn đề này không. Thật là.
Cả buổi chiều còn lại, Taylor có nhiều chuyện khác quan trọng hơn để bận tâm. Do đó, giữa việc xem lại bản cung khai và 11 cuộc tranh luận trên điện thoại với các luật sư đối phương, phải đến khuya hôm đó, khi cô mệt mỏi lê bước đến trước cửa tòa nhà, cô mới nhớ đến cái phong bì nâu Linda đưa cô trước khi cô ấy ra về.
Tài liệu, thư ký của cô nói vậy. Cô ấy đã mỉm cười vui vẻ như rất phấn khởi với dự án mới.
Nhưng nụ cười tinh quái của Linda làm cô ngại ngần khi lấy phong bì ra khỏi xách tay trong khi đang bước vội về căn hộ của cô. Cô đổ đồ bên trong phong bì ra, và thấy đó là cuốn tạp chí People số ra tuần này.
Taylor đảo tròn mắt. Ôi, trời ạ - làm như cô có thời gian để đọc nó ấy.
Nhưng báo lá cải luôn có cách thu hút sự chú ý của ngay cả những người hay chỉ trích nó nhất, và Taylor cũng không tránh được. Trang bìa của báo lôi cuốn cô với cái tít " Những người phụ nữ của Jason Andrews!"
Bên dưới tiêu đề là 3 tấm hình nằm cạnh nhau của chàng ngôi sao điện ảnh với các diễn viên/người mẫu khác nhau đang dán sát vào người anh ta.
Taylor lắc đầu chê bai. Đúng là điển hình. Có điều gì đó về người diễn viên này, cái cách anh ta cố ý khoe những người anh ta chinh phục được, làm bản tính phụ nữ nhạy cảm của cô khó chịu.
Hoặc có thể nó là điều gì đó mang tính cá nhân.
Phải rồi, như là cô sẽ thừa nhận điều đó.
Cô mở cuốn tạp chí và một cuốn phụ lục nhiều trang về Jason Andrews và các cuộc tình lăng nhăng của anh rớt ra.
Và vương vãi đầy ra sàn nhà.
Lúc đó, Taylot chỉ biết nhìn trân trối hết trang này tới trang kia "Những người phụ nữ của Jason Andrews!"
Với cái khịt mũi đầy khinh rẻ, Taylor cúi xuống nhặt các tờ phụ lục lên.
Tấm hình cuối cùng trong tập hình làm cô chú ý: chàng diễn viên chụp chung với một nữ diễn viên khoảng hai mươi mấy tuổi, tóc vàng và có vẻ đẹp cổ điển mà Taylor nhận ra ngay. Cô có thể không quan tâm nhiều đến "ngành công nghệ điện ảnh" nhưng 4 lần một năm cô "trốn việc" để coi phim cũng đủ để cô biết ai là Naomi Cross. Cô đọc dòng chữ in đậm và lớn trên hình của nữ diễn viên xinh đẹp như một câu hỏi khẩn thiết: "Cuộc chinh phục kế tiếp của Jason?"
Quyết định là cô có thể xoay sở để tiếp tục sống mà không cần biết câu trả lời cho câu hỏi đó, Taylor nhét xấp hình trở lại cuốn tạp chí và đi tiếp đến cửa nhà cô.Ngay lúc đó cô vấp phải cái gì đó ngay bậc cửa.
Một bó hoa lớn.
Cũng như những phụ nữ khác khi nhận được hoa, Taylor thầm kiểm tra danh sách những người có khả năng là người gửi. Chẳng nhớ ra kẻ tình nghi dễ thương nào, cô nhìn bó hoa với vẻ nghi ngờ. Cô ôm bó hoa lên và tìm trong đó đến khi thấy cái thiệp đính kèm. Ngay lập tức cô hối hận vì đã mất công tìm kiếm.
"Anh xin lỗi. Và anh yêu em. Daniel."
Daniel Lawry.
Sai lầm lớn nhất của đời cô.
Lớn một cách lố bịch. Rất rất lớn.
Họ gặp nhau ở trường Luật khi cô là sinh viên năm 3 và Daniel vừa tham gia vào ban giảng viên của trường Northwestern. Anh khá trẻ để làm giáo sư giảng dạy, mới 29 tuổi thôi, nhưng tấm bằng cử nhân Luật từ Đại Học Havard và 4 năm làm việc tại Phòng Công Tố Viên New York quá hấp dẫn để trường từ chối anh.
"Quá hấp dẫn để từ chối" cũng là nhận định chung của các nữ sinh trường Luật về anh. Mắt xanh thẳm, tóc nâu nhạt với ánh vàng đan xen, anh trông giống người mẫu của Ralph Lauren hơn là một giáo sư trường Luật.
Lần đầu Daniel mời cô đi chơi là hôm lễ tốt nghiệp của cô. Đương nhiên, cô từ chối vì đã nghe cô bạn cùng phòng của cô, người sống trong tòa nhà cao tầng đối diện nhà của Daniel nói rằng thường thấy anh với phụ nữ nhưng ít khi nào là cùng một người.
Sáu tháng trôi qua trước khi anh lại mời cô đi chơi. Lần thứ hai này rơi vào một buổi sáng thứ Bảy, Taylor đi bộ từ phòng tập thể thao về và thấy anh đang chờ ở bậc thềm tòa chung cư 3 căn hộ của cô.
Anh đem cà phê Starbuck cho cô, nói với cô với nụ cười cởi mở rằng anh đã mua đúng loại cô uống: cà phê với sữa không béo và 2 gói đường Splendas. Rõ ràng anh đã gọi thư ký của cô hồi đầu tuần để lấy thông tin.
Phải mất 5 buổi sáng thứ Bảy chờ đợi cùng 5 li cà phê với sữa không béo và 2 gói đường Splendas để Taylor đồng ý đi uống cà phê với Daniel ở một chỗ khác hơn là bậc thềm tòa chung cư. Từ cà phê đến đi uống nước, đến ăn tối và rồi hẹn hò và cuối cùng là Daniel nói những điều hay ho về việc Taylor là người "duy nhất". Cô đồng ý dọn vô ở với anh và một năm sau đó cả hai đính hôn.
Cuộc tình này chưa bao giờ là một cuộc tình cuồng vội. Cô đã thận trọng và giữ gìn suốt những năm đầu quen nhau nhưng cuối cùng Daniel, với sự quyến rũ và tình cảm dồi dào đã khiến cô mất cảnh giác.
Cô đã tin là anh đã thay đổi lối sống đào hoa của anh.
Nhưng giờ đây cô một mình ở Los Angeles, không còn chiếc nhẫn Tiffany kim cương 2.5 ca-ra thường thấy trên ngón đeo nhẫn của cô.
Taylor bước vào nhà, với bàn tay không nhẫn, cô thảy chìa khóa lên bàn và đi vô bếp.
Cô thật may mắn với căn hộ công ty thuê cho cô. Vì vụ án của cô ít nhất phải 4 tháng mới xong (không gồm thời gian để những cuộc kiểm chứng được hoàn tất), để cô ở khách sạn suốt quãng thời gian này không phải là chọn lựa số một của cô hay công ty. Vì vậy, một trợ lý của chi nhánh Chicago đã được giao nhiệm vụ tìm căn hộ cho Taylor thuê. Người trợ lý mới tìm vài ngày thì 1 trong những đối tác của cô ở L.A. liên hệ cô với một đề nghị: con gái của một luật sư Đoàn sẽ đi du học ở Rome cho học kỳ 1. Cô ấy muốn ba lô du lịch khắp châu Âu và châu Á vào mùa hè trước khi lớp học bắt đầu và đang tìm người để thuê lại căn hộ Santa Monica của cô ta.
Vừa thấy hình của căn hộ do văn phòng L.A. gửi về là cô làm hợp đồng ngay. Cách biển vài phút, với khu vườn xinh xắn ngoài phòng khách và trang trí kiểu Pottery Barn (một nhãn hiệu nổi tiếng) với màu kem và nâu ấm cúng, căn hộ vượt xa những căn khác mà người trợ lý đã giới thiệu và mười dặm cô phải đi thêm mỗi ngày từ nhà đến chỗ làm và trở về nhà vẫn là xứng đáng.
Tuy nhiên, tối nay thật xui, sự quyến rũ của căn hộ đã mất tiêu khi Taylor đi vô bếp và để cuốn tạp chí People lên cái bàn bếp bằng granite đen bóng. Cô thảy bó hoa kế cuốn tạp chí, chẳng buồn quan tâm là cái thiệp của Daniel rớt ra và nằm lẫn vào các trang báo.
Cô dựa người vào cạnh bàn, nhìn 2 chục hồng nhung với cảm giác như cô đang nhìn một con chồn hôi đã chết.
Thật là mỉa mai, 5 năm quen biết và Daniel vẫn không hiểu ra rằng cô chưa bao giờ thích hoa cả. Hoa không thực tế, cô đã cố ám chỉ như vậy nhiều lần. Thôi thì, bây giờ cô chẳng phải lo làm vui lòng anh nữa.
Cô mở một ngăn tủ để tìm cái kéo và thấy máy lưu tin nhắn của điện thoại nhấp nháy. Nó nằm trên chốc tủ đựng rượu, một trong những thiết bị hàng đầu theo lời quảng cáo về căn hộ của người trợ lý. Điều mà người trợ lý không biết là chính cái nhà hàng Tàu giao đồ ăn đến tận 2 giờ khuya mới là yếu tố quyết định khiến cho Taylor muốn thuê nhà.
Taylor với qua bàn bếp và nhấn nút máy trả lời điện thoại. Sau một tiếng "bíp", cô nhẹ người khi giọng của Kate vang lên vui vẻ
"Này nhỏ! Tao nè, chỉ gọi coi L.A. đối xử với mày sao thôi. Val với tao đã lên kế hoạch thăm mày rồi. Nhớ mày lắm."
Taylor không kềm được nụ cười, sự thật thì Val và Kate đã lên kế hoạch cho chuyến thăm của họ ngay từ giây phút cô báo là sẽ dọn qua L.A vào mùa hè. Và từ 2 tuần trước, Val đã tiến thêm một bước là email cho cô những nơi đáng tham quan - một danh sách mà Taylor nghi là tập hợp chủ yếu những nhà hàng và quán bar được giới thiệu trên Page Six hay trên mục "dành cho thượng khách" của tuần báo Mỹ Us Weekly.
Taylor liếc xuống khi máy trả lời của cô kêu "bíp" lần nữa, báo hiệu cô có tin thứ 2. Cô nín thở, người căng lên chờ đợi.
Một giọng nói trầm trầm quen thuộc vang lên phá vỡ sự im lặng của căn bếp.
"Taylor, anh là Daniel. Anh hi vọng là em đã nhận được hoa...Anh rất muốn nói chuyện với em. Hãy gọi cho anh."
Cô với tay xóa ngay tin nhắn của Daniel. Làm quái nào mà Daniel có được số điện thoại và địa chỉ của cô ở L.A, cô không biết được. Có thể là sau 5 năm cặp bồ, cả hai có rất nhiều bạn chung. Cô dựa người lại vào bàn bếp và hồi tưởng lại những lời anh nói.
Anh rất muốn nói chuyện với em.
Vậy ư? Tại sao? Cô không nghĩ ra được điều gì để họ có thể nói với nhau hết.
Với ý nghĩ đó, Taylor đi ra bồn rửa chén xả nước. Cô lấy cái bình bông ra khỏi tủ dưới gầm cái bồn - lòng cảm thấy như bị bắt buộc là phải cho hoa vào đâu đó - rờ thử nước xem nhiệt độ thế nào rồi cô gỡ bỏ giấy gói hoa, đầu lại suy nghĩ về cái thiệp của Daniel.
Anh xin lỗi. Và anh yêu em.
Thật ngọt ngào. Daniel luôn luôn quyến rũ như thế.
Cho đến cái ngày cô bước vào văn phòng của anh định bàn về danh sách khách mời dự tiệc cưới và thấy anh đang làm tình với nữ trợ giảng 22 tuổi của anh ngay trên bàn làm việc.
Kiểu của chó (nam đứng sau lưng người nữ).
Họ quay lưng về phía cô nên không để ý thấy, và họ cứ tiếp tục làm tình như thế. Rõ ràng họ không nghĩ có ai sẽ tìm đến văn phòng vào "giờ làm việc của Daniel".
Đến bây giờ, bất cứ khi nào Taylor cho phép mình nghĩ đến vị hôn phu cũ, hình ảnh hiện ra trong đầu luôn luôn là cảnh tượng anh đang đứng trước bàn làm việc với cái quần tụt xuống dưới gót chân, tay anh nắm chặt hông của cô gái, cặp mông trần di chuyển tới lui nhanh chóng với tất cả sự sung sướng.
"Cô nào cũng mơ được thấy vị hôn phu của mình như thế", cô đã cay đắng châm biếm với Val và Kate khi họ ngồi với cô nơi ghế so-fa đêm đó để an ủi cô. Họ đã uống hết 1 chai vodka hiệu Grey Goose để lạnh, nhưng đối với Taylor, cô chẳng có cơn suy sụp hay kích động nào, chẳng một tiếng than vãn "tại sao lại là tôi?" Và chắc chắn chẳng có giọt nước mắt nào nhỏ ra.
Bởi vì trong môn bóng chày không được đổ lệ.
Taylor đã thề rằng ít nhất cô cũng giữ được một chút phẩm giá. Cô sẽ quên Daniel và tiếp tục sống. Và cô cũng thề là sẽ không bao giờ, không bao giờ làm trái linh cảm của cô khi chuyện có liên quan đến phái nam.
Tối đó, đứng trong căn bếp Santa Monica tạm thời của cô, bó hoa đã được tháo ra, cô hài lòng khi nhận ra rằng cô hiếm khi nghĩ đến Daniel trong những tuần vừa qua kể từ khi dọn đến L.A. Đó là lý do chính khiến bó hoa và tấm thiệp của Daniel làm cô ngạc nhiên quá mức.
Anh xin lỗi. Và anh yêu em.
Vậy mà hay. Daniel rõ ràng đã không dễ quên cô như cô đối với anh.
Với ý nghĩ đó trong đầu, Taylor với qua cái bồn rửa chén và mở nút máy sấy rác. Tiếng máy sấy gầm lên.
Cô đã tìm được chỗ chứa hoàn hảo cho những bông hoa của anh.
Trưa hôm sau, tại chỗ làm, khi cô đi ra khỏi phòng để có vài phút giải lao cần thiết, Taylor thấy một đám đông gồm gần hết các thư ký trong công ty đang tụ tập quanh tủ hồ sơ đằng sau bàn Linda.
Không cần nhìn, họ tách ra để Taylor có thể thấy được cái gì mà thu hút họ đến thế.
Một cái ti-vi.
Taylor suýt không kềm chế nổi sự khó chịu. Ôi, thôi đi - anh ta đâu có đáng để làm xáo trộn mọi thứ như vậy. Không biết vì giọng điệu kẻ cả của trợ lý của anh ta trong cuộc đàm thoại hôm trước hay vì kiểu huênh hoang coi thường phụ nữ của bài báo "Những người phụ nữ của Jason Andrews", mà gần đây cô thấy bản thân có những thành kiến về người diễn viên mà cô sắp sửa làm việc chung. Và những thành kiến này hoàn toàn có tính tiêu cực.
Cô liếc nhìn ti-vi, vừa đúng lúc để thấy một chuỗi những hình ảnh của Jason Andrews phát trên màn hình.
"Mọi người lấy cái này ở đâu ra vậy?" cô thì thầm với Linda vì không muốn làm mất sự tập trung của đám đông.
Linda trả lời Taylor mà mắt không rời khỏi màn hình. "Họ phát buổi phỏng vấn với Jason Andrews tối qua trên E! nên tôi thâu lại".
Nhìn gương mặt hơi mơ màng của thư ký của cô, Taylor phải cắn môi để khỏi bật cười. Cô không nhịn nổi - một viễn cảnh lóe lên trong đầu cô: sáng ngày mai, khi Jason Andrews bước vào văn phòng, các nhân viên hành chính đều lăn ra xỉu từng người từng người một khi anh bước qua họ.
Nghĩ vậy, Taylor hướng sự chú ý vào màn hình ti-vi, coi Jason đang được phỏng vấn ở một phòng khách sạn sang trọng. Cô không thể không để ý phong thái thư thả và tự nhiên của anh khi anh ngả lưng dựa vào so-fa, rõ ràng là anh đã từng được phỏng vấn thật nhiều lần.
Đương nhiên, cô cũng không thể không để ý thấy anh đẹp trai thế nào trên màn ảnh ti-vi. Cô đoán là gương mặt của anh là một trong những gương mặt ăn ảnh nhất thế giới: tóc màu sẫm, vẻ tự tin lấp lánh trong đôi mắt xanh và nụ cười hấp dẫn ăn tiền của anh. Anh có thể là tiêu chuẩn được đặt ra để xác định thế nào là sức đàn ông quyến rũ trong suốt mười năm qua.
Taylor nhớ đến một buổi tiệc cô dự cách đây mấy năm, trong một trò chơi, Kate đã hỏi tất cả đàn ông ở đó chung một câu hỏi: nếu vì một lý do nào đó (bị chĩa súng vào đầu, để cứu thế giới, v.v) họ phải làm tình với đàn ông, họ sẽ chọn ai? Không một trường hợp ngoại lệ, tất cả đều chọn Jason Andrews.
"Có câu trả lời nào khác đâu?" Bạn trai lúc đó của Kate, Chris cười nói. Anh là người duy nhất không vờ phản đối "Tôi thà chết" trước khi chịu trả lời câu hỏi đó. Và những người đàn ông khác đều gật gù đồng tình: nếu (vì sợ chết) chuyện đó cần phải tiến hành, Jason Andrews là lựa chọn duy nhất.
Taylor hướng sự tập trung lên Jason trên màn ảnh khi anh duỗi đôi chân dài ra trước mặt. Sáng nay, có cái gì đó hơi khác khi coi anh trên ti-vi. Có vẻ lạ nhưng thật sự thì mãi đến lúc này cô vẫn không cảm thấy Jason Andrews có thật. Và anh quá vĩ đại đến nỗi anh giống như một sản phẩm tưởng tượng của Hollywood hơn là người bằng xương bằng thịt. Do đó, cô cảm thấy như mình vừa thấy anh lần đầu.
Taylor liếc nhìn đồng hồ. Cô thấy có thể dành vài phút để coi cuộc phỏng vấn trước khi quay lại với bản báo cáo của khoa. Tất nhiên coi là để nghiên cứu tài liệu.
Người phóng viên ngồi đối diện Jason là một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi, Taylor nhớ mang máng là đã thấy anh ta ở chương trình Giải thưởng Điện ảnh hồi năm trước. Anh ta hào hứng đặt câu hỏi đầu tiên.
"Xem nào, Jason, anh đã nhận được 3 đề cử giải Quả cầu vàng - và thắng 1, cùng với 2 đề cử Oscar, và cũng thắng 1 cho diễn xuất tuyệt vời của anh trong vai cảnh sát chìm trong phim Overload. Vậy thì: từ đây anh có ý định chinh phục gì nữa?"
Jason mỉm cười với người phóng viên nụ cười nổi tiếng của anh.
"Đương nhiên. Tôi luôn tìm kiếm những thử thách mới".
Người phóng viên rục rịch trong ghế, sẵn sàng hỏi sang lĩnh vực gây cấn hơn. "Có nhiều tin đồn là anh thích vai chính của phim Outback Nights, nhưng vì tiền thù lao của anh - hiện giờ đang cao nhất giới nghệ sĩ - quá cao so với ngân sách của phim. Anh có ý kiến gì về điều này không?"
"Chỉ muốn nói là tôi chúc đoàn làm phim đó mọi điều may mắn".
Ánh mắt dịu dàng của Jason không bộc lộ bất cứ sự thù hằn nào. Taylor tự hỏi có phải anh đang diễn hay không. Đúng ra, cô tự hỏi có khi nào anh không đóng kịch không.
Người phóng viên lấn tới "Điều cầu chúc tốt lành của anh có dành luôn cho Scott Casey, người dành vai diễn đó của anh không?"
Jason tiếp tục mỉm cười trong khi bình thản xoay xoay cái đồng hồ đeo ở cổ tay. Anh trông có vẻ dửng dưng với chuyện đó.
"Thế giới rộng lớn, nên có đầy các vai diễn cho tất cả chúng tôi. Với lại tôi đang rất phấn khởi với bộ phim sắp tới của tôi - một phim trinh thám hình sự với hãng Paramount."
Các thư ký vây quanh cái ti-vi đồng loạt reo mừng và chỉ Taylor. Cô xua tay bối rối.
Trên màn hình, người phóng viên có vẻ như bỏ cuộc vì không moi được tin gì đáng tiền từ Jason, về chủ đề đó.
"Vậy với tất cả các vai trao cho anh, làm thế nào anh biết nên chọn vai nào?"
Jason bắt chéo chân này qua chân kia và duỗi một cánh tay lên lưng ghế so-fa. Chiếc áo thung vừa vặn cổ chữ V anh đang mặc làm nổi bật bờ vai rộng và những cơ bắp săn chắc mà Taylor biết đang ẩn dưới áo. Dù không coi phim thường, cô cũng đã xem Overload và nhớ với khá đầy đủ chi tiết cảnh phòng tắm nơi nhân vật của Jason, mình đầy máu của người vợ mới bị sát hại, đứng dựa vào tường đầy suy tư, để nước rửa sạch cơ thể trần truồng của anh. Chưa bao giờ, kể từ phim Psycho, có một cảnh tắm gây chấn động đến thế với các fan nữ.
"Anh biết mà Billy, mình chỉ cần làm theo linh cảm thôi," Jason giải thích để trả lời câu hỏi của người phóng viên. "Nếu nó phù hợp, hay nó làm anh trở nên hoạt bát - những cảm giác anh không ngờ là mình có được - thì tự nhiên anh biết anh đã tìm được một điều hợp ý".
Người phóng viên loay hoay trong ghế một cách háo hức với câu trả lời gợi mở của Jason. "Nói về chuyện tìm được điều hợp ý,... làm tôi muốn vào đề tài kế tiếp. Phụ nữ."
Jason bật cười và khoanh tay sau gáy. "Các anh người nào cũng vậy, lúc nào cũng hỏi tôi vụ này."
"Anh trách chúng tôi được sao?" Người phóng viên vui vẻ hỏi với nụ cười ngây thơ. "Anh hẹn hò với siêu mẫu, sao ca nhạc, và biết bao nữ tài tử xinh đẹp của Hollywood."
Jason gật đầu nhịp nhàng với những liệt kê của người phóng viên, rõ ràng là anh hơi tự hào với thành tích của anh.
"Và tôi nghĩ đề tài duy nhất thu hút nhiều trang báo hơn tên của các người phụ nữ anh đã hẹn hò là tốc độ bỏ rơi họ của anh. Coi nào, anh..." Người phóng viên dài giọng trong khi bận rộn tìm những ghi chú của anh ta, có vẻ hơi bối rối. "Ồ, thấy rồi, đại diện của anh chỉ nói là anh đang trong độ tuổi '30'".
Anh ta nhìn Jason dò hỏi. Nhưng rõ ràng Jason không định nói thêm gì về đề tài đặc biệt này. Sau phút giây lúng túng, người phóng viên tiếp tục. "Câu hỏi của tôi là như vầy: anh tìm kiếm gì ở phụ nữ?"
Máy quay phim lấy cận cảnh gương mặt Jason, và Taylor thấy anh trả lời đúng cách một người đàn ông ở vị trí của anh sẽ nói.
"Quan niệm của tôi là một mối quan hệ nên được coi như là một kich bản phim mới. Nếu sau một tiếng mà nó không làm tôi thích nổi thì tôi sẽ không bao giờ phí thời gian với nó nữa."
Taylor há hốc miệng với những lời đầy kiêu ngạo của Jason.
Linda đang đứng cạnh cô, nghiêng người qua lẩm bẩm trong miệng. "Chao ôi, diễn viên, siêu mẫu, ai cũng vậy - tôi thấy tội nghiệp cho bất kỳ phụ nữ nào mà phải cố quên đi anh ấy".
Taylor quay sang Linda, hứ một cách giận dữ.
"Làm ơn đi - sau khi nghe anh ta nói vậy, ai mà còn khờ khạo để quen anh ta thì đừng có than vãn vì chuyện cô ta bị đau khổ là không tránh khỏi".
"Vậy có gay gắt quá không?"
"Có thể. Nhưng tôi nói chị nghe - phụ nữ thông minh không hẹn hò với Jason Andrews."
Linda gật gù khi quay lại nhìn ti-vi."Có lẽ đúng vậy."
Nhưng rồi cô liếc xéo Taylor với nụ cười tinh quái. "Trừ khi...chờ coi sự kháng cự của cô tồn tại được bao lâu khi chỉ có cô với anh ấy." Nghe vậy, các thư ký khác đều cười lớn ra vẻ đồng tình.
Taylor hất mái tóc dài qua vai đầy thách thức. Đến giờ Jason Andrews vẫn không gây được chút ấn tượng gì với cô.
"Trời ạ - tôi chắc trong đời thường anh ta chẳng có nổi một cuộc trò chuyện ra hồn".
Linda cân nhắc điều này. "Vậy thì tôi nghĩ cô tốt nhất nên tìm cách để anh ấy khỏi nói vậy." Rồi cô cười một cách quỷ quái với Taylor "phòng tắm của cô lớn không?"
Các thư ký nhìn nhau cười khúc khích.
Taylor tự nhiên thấy người bừng bừng với những gì Linda vừa nói. Chắc là nhiệt độ của văn phòng, cô bực mình nghĩ, bỗng đâu lại trở nóng kỳ cục. Tiền đầy ra mà sao công ty không thể mua nổi một cái máy lạnh đàng hoàng.
Nhận thấy cô đang dùng tay quạt quạt vào người, và ai cũng đang nhìn cô chằm chằm, Taylor dừng ngay lại và vờ như cô vừa xua tay phủi đi những tiếng khúc khích của họ.
"Mấy người không có việc gì làm sao?"
"Các thư ký lại nhìn nhau thích thú vì giọng điệu của cô. Xua tay, nghĩ rằng sáng nay cô đã phí khá nhiều thì giờ cho những chuyện vớ vẩn, cô quay lưng bỏ đi vào phòng.
Và vấp phải thùng hồ sơ để ở lối đi.
Sau khi cố gượng lấy thăng bằng, Taylor nhìn xuống cái thùng một cách bực bội. Cái thùng mắc dịch. Cô co chân đá nó một cái.
Sau lưng cô, các cô thư ký lại cười lớn hơn.
Taylor kéo áo cho ngay ngắn rồi bước vội về phòng. Trên đường đi, cô chỉ cái tivi hỏi với cố gắng là người nói lời cuối cùng
"Mà sao chúng ta lại để tivi ở đây? Đây là phòng Luật sư mà."
Linda nhún vai phớt tỉnh.
"Ở đây là L.A"