Chương 3 .
Taylor kiểm tra cái đồng hồ trên bàn của cô chắc phải đến 10 lần cả buổi sáng hôm đó. 11:07. Cô sốt ruột gõ gõ cây bút.
Anh ta trễ hẹn.
Lẽ ra giờ này cô đã đang ở Tòa để bảo vệ bằng chứng của cô. Chuyện diễn ra như vậy, Derek chẳng có gì phải lo lắng - nếu họ bị từ chối bằng chứng nào, cô sẽ bắt Jason Andrews hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Cô nhìn lên đầy hi vọng khi Linda dừng ngay cửa phòng.
"Có tin gì không?"
Linda buồn bã lắc đầu. Một cảm giác nặng nề đã lan ra khắp phòng khi người diễn viên họ mong chờ đến giờ vẫn chưa chịu xuất hiện.
"Không".
Họ đã hỏi nhau như vậy suốt buổi sáng, rồi cả buổi trưa nữa. Cho rằng Jason Andrews sớm muộn gì cũng sẽ đến, và vì cô đã lỡ hủy lịch làm việc của cả ngày hôm đó, nên Taylor thấy khó mà tập trung làm bất cứ gì khác có ý nghĩa. Nên khi đồng hồ nhích đến 6 giờ, cô bắt đầu công việc vô ích là điền vào phiếu làm việc của cô với một loạt những con số không.
Tuyệt, cô nghĩ - lại đón tiếp một ngày thứ 7 nữa ở văn phòng.
Nhưng lúc đó cô phải ngừng tay bởi những tiếng gõ cấp bách lên cửa phòng. Cô nhìn lên và thấy Linda, gương mặt đỏ bừng vì phấn khích và hụt hơi như cô ấy đã chạy đến văn phòng của Taylor ngay giây phút cô ấy nhận được cái tin gì đó mà cô ấy sắp sửa thông báo.
"Trợ lý của anh ấy vừa gọi. Cô ấy nói đã có sự nhầm lẫn, nhưng sáng mai Ngài Andrews sẽ đến đây trước hết".
"Ngày mai?" Taylor lập lại. Rồi nhíu mày. "Tuyệt", cô càu nhàu. Đón tiếp ngày Chủ Nhật trong văn phòng luôn.
"Trợ lý của anh ta ít nhất có nói xin lỗi chứ?" cô hỏi.
Linda đưa tay sờ cằm như cố nhớ. "Hmmm....cái đó thì không".
Taylor đảo tròn mắt. Giờ mới có một sự ngạc nhiên chết tiệt.
Nhưng tới ngày hôm sau, Taylor có thể nói một cách chắc chắn là cô đã quên vấn đề trễ hẹn của Jason.
Bởi vì đi trễ không còn là vấn đề nữa.
Tên mất nết ấy đã cho cô leo cây. Không một cuộc gọi, không một lời xin lỗi, và không có đến một lời giải thích nữa.
Bởi vậy, gần chiều tối thứ Sáu, sau một ngày thứ hai phí phạm vào việc chửi thề, đi tới đi lui trong phòng và chủ yếu là hậm hực, Taylor quyết định là cô sẽ không phí thêm một phút nào của đời cô cho Jason Andrews nữa.
Cô dồn đống giấy tờ vào cặp xách, lấy áo khoác và bước dứt khoát ra hành lang, ngang bàn Linda.
"Tôi về đây. Và tôi sẽ bận suốt thời gian còn lại của buổi chiều nay, nếu, nhờ một phép lạ nào đó, một người nào đó xuất hiện."
Cách cô ngạo mạn nói vậy khiến Linda biết ngay ai là "người nào đó".
"Còn đối với những người khác, có thể liên hệ tôi qua điện thoại di động hoặc ở nhà."
Linda hốt hoảng. Cô chồm người qua bàn và sợ hãi la lên với Taylor dù Taylor đã gần ra tới đại sảnh. "Nhưng tôi sẽ nói gì nếu Jason Andrews xuất hiện?"
Khoảng 10 câu trả lời không thích hợp cho chỗ làm việc ập đến trong đầu Taylor.
Không buồn dừng bước, cô nói vọng lại một tin nhắn ngắn gọn cho Linda truyền lại. "Nói anh ta là tôi hi vọng phim của anh ta thất bại".
Ơn trời thứ Bảy và Chủ Nhật trôi qua êm ả và không có một sự đình trệ nào. Taylor dùng những giờ cuối tuần để bắt kịp lịch làm việc trước ngày ra tòa của cô. Derek đã thông báo là Chánh án sẽ tiếp tục buổi bảo vệ bằng chứng - buổi có tính quyết định nhất - vào sáng thứ Hai tới. Dù không ai nói gì, cả hai đều mừng thầm là cuối cùng cô đã có thể lo cho buổi bảo vệ đó. Derek, tính hơi mắc cỡ, luôn luôn thấy không thoải mái với các vụ án dạng này.
Trưa Chủ Nhật, sau khi đã làm việc suốt 15 tiếng của ngày cuối tuần, Taylor quyết định tự thưởng bằng việc đi mua sắm ở Fred Segal. Vài giờ sau, khi cô ra khỏi đó, cô cố đoán xem tại sao cô lại thấy sung sướng khi bỏ 500$ mua một cái quần jeans và một bóp cầm tay nhung đen. Rồi cô ngộ được rằng: cô vừa trải qua kinh nghiệm "L.A" đầu tiên.
Khi Taylor băng qua bãi đậu xe, cô lấy điện thoại di động ra khỏi giỏ xách. Cô biết Val sẽ rất tự hào về kinh nghiệm này của cô.
"Đoán xem giờ tao đang ở đâu" cô nói ngay khi Val vừa trả lời ở đầu dây bên kia. Cô chẳng thèm chào vì biết Val đã cẩn thận chọn mỗi nhạc chuông riêng cho mỗi người bạn của cô ấy. Cho Taylor, cô ấy đã chọn nhạc nền Darth Vader phim Star Wars.
Val nhanh chóng đoán "nằm ở bãi biển, leo núi, trong phòng ngủ của Matt Damon".
Taylor loay hoay với cái điện thoại khi cô lấy cặp kính mát Chanel ra khỏi ví và đeo vô. Trời L.A. nóng ấm từ ngày cô đến đây và cô phải thừa nhận là thành phố này có lợi thế về thời tiết hơn Chicago, nơi mà dù trong tháng 6, trời vẫn mưa và lạnh khoảng 10 độ.
"Nếu tao đang ở trong phòng ngủ của Matt Damon, tao sẽ không có thời gian mà gọi điện đâu", Taylor đùa.
"Tao nhớ mày nói là mày chỉ thích anh ta vì anh ta có học thức."
"Tao coi được mấy phút của phim The Bourne Ultimatum trên truyền hình cáp vào một buổi tối và bây giờ cảm giác của tao đã xa hơn giới hạn của cái bằng ĐH Havard, như anh ấy trông thế nào với một chiếc áo thung ôm khít."
"Tốt. Tao vẫn nghĩ khái niệm "sức thu hút" của mày hơi bị nông cạn."
Cả hai phì cười. Cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển đề tài sang chuyến đi L.A của Val và Kate trong vài tuần tới. Trong lúc nghe Val huyên thuyên về việc lang thang ở hồ bơi của khách sạn nổi tiếng Chateau Marmont hay ăn tối tại Les Deux Cafe, Taylor tiếp tục kín miệng chuyện Jason Andrew. Cô định rằng, tạm thời cô sẽ không nói với ai ở nhà cả, vì đến thời điểm này, cô thấy chẳng có gì để kể. Cô có thể nói gì nào? Tôi lẽ ra đã làm việc với Jason Andrews nhưng anh ta chẳng thèm xuất hiện? Chao ôi, nghe thật thú vị. Hơn nữa, cô không thích mọi người biết là cô đã bị anh ta cho đi tàu bay giấy.
Anh ta có thể là Jason Andrews, nhưng cô cũng có sự kiêu hãnh của mình.
Sáng thứ Hai, Taylor vội vã chuẩn bị đi làm. Cô để tivi mở trong phòng khách với hi vọng có thể nghe được bản tin giao thông. Mặc dù từ những gì cô quan sát trong mấy tuần sống ở đây, chuyện này là vô ích. Như thời tiết, giao thông ở L.A. luôn luôn giống nhau. Luôn mất 20 phút để đi bất cứ đâu.
Đã thường đi xuyên quốc gia để cãi cho các vụ án, cô đã có cơ hội để nhận ra rằng các bản tin địa phương vào buổi sáng có một lịch phát nhất định. Và ở L.A., bản tin sáng - được gọi là L.A. Mornings - cũng không ngoại lệ. Tin trong nước tiếp nối tin địa phương, rồi tin thời tiết và giao thông lúc 6 giờ. Và đúng 7:20, Sarah Stevens, phát thanh viên của mục giải trí, chào đón khán giả L.A. với "Hollywood Minute".
Do vậy, vào buổi sáng thứ Hai cá biệt đó, khi đồng hồ vừa chỉ 7:20, và Taylor tình cờ đang ở trong bếp đổ cà phê vào ly để mang đi làm, cô nghe thấy người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu trên ti-vi
"Và bây giờ, Los Angeles, đã đến giờ của Sarah Stevens với bản tin "Hollywood Minute" của ngày".
Taylor có thể thấy ti-vi từ trong bếp nên cô nhìn ra với chút tò mò. Cô thường coi "Hollywood Minute" nếu tình cờ cô ở cạnh ti-vi khi bản tin được phát, nhưng show này không phải là loại cô phải chạy từ phòng tắm ra đón coi với kem đánh răng đầy miệng.
Cô chờ khi Sarah Stevens chào công chúng với vẻ phấn khích.
"Chào buổi sáng! Hôm nay tôi có tin đặc biệt chiêu đãi khán giả - đặc biệt là khán giả nữ, đó là..." người phóng viên hạ giọng ra chiều bí mật " cuối tuần vừa rồi, Hollywood Minute đã bắt gặp một nhân vật đặc biệt khi anh ta đang tận hưởng 4 ngày cờ bạc thoải mái tại Las Vegas - không ai khác hơn chính là người diễn viên yêu thích của chúng ta - Jason Andrews".
Ly cà phê tuột khỏi tay Taylor và rớt cái rầm vào bồn rửa chén.
Cô đứng đó xem với vẻ không tin nổi khi trên ti-vi chiếu một đoạn ngắn Sarah Stevens cầm microphone đứng ngoài khách sạn Bellagio. Vừa lúc đó, Jason Andrews bước ra khỏi cửa khách sạn, với một gã trông lôi thôi và trông anh thật dửng dưng khi những người hâm mộ và cánh nhà báo lập tức ùa tới vây quanh.
Sarah Stevens xô đẩy đám đông và gào lên hào hứng.
"Jason! Chào, Sarah Stevens của chương trình L.A Mornings." Cô lăn xả tới chỗ anh, người quay phim bám theo sát gót. "Anh có một phút để nói xin chào với khán giả của chúng tôi không?" rồi lập tức đưa microphone về phía anh.
Trong một thoáng, Jason có vẻ bực mình. Nhưng rồi anh nhá nụ cười hoàn hảo với Sarah "Đương nhiên rồi, với người hâm mộ lúc nào tôi cũng có thời gian hết."
"Anh có thích Las Vegas?" Người phóng viên hỏi gấp.
"Tôi luôn luôn yêu thích Las Vegas".
Taylor để ý thấy người phóng viên đỏ hây gò má như tận hưởng sự có mặt của Jason Andrews. Hoặc có thể cô ta đang bị lóa mắt bởi ánh sáng từ hàm răng trắng hoàn hảo của anh.
"Anh biết là tôi phải hỏi mà" Sarah tiếp tục một cách ranh mãnh, "anh ở đây với ai vậy?"
Jason chỉ gã đàn ông lôi thôi đang đứng lúng túng ở ngoài rìa vòng vây.
"Rất tiếc, lần này không có gì cho báo bàn tán rồi. Chúng tôi quyết định ra đây hôm thứ Năm, theo kiểu đàn ông với nhau, phút cuối tự nhiên hứng lên rồi đi thôi. Cô biết đó - theo tiếng gọi của cờ bạc."
Taylor há hốc miệng nhìn trừng trừng vào tên đàn ông trên màn ảnh 27 inches trong phòng khách của cô.
Phút cuối tự nhiên hứng lên rồi đi thôi? Đó là lý do cô phải làm việc hai ngày cuối tuần?
Nhưng đó vẫn chưa đủ? Ồ chưa đâu, còn xa lắm.
"Tôi nghe nói anh sắp bắt đầu một bộ phim mới - phim cảm giác mạnh - chắc là anh phải bận kinh khủng"
Jason nhún vai và với nụ cười nhẹ như gió thoảng ra đòn cuối cùng.
"Rõ ràng không có gì quan trọng để dụ tôi bận rộn đến bỏ lỡ một kỳ nghỉ cuối tuần ở Las Vegas." Anh và Sarah nhìn nhau cùng cười tâm đầu ý hợp.
Nhưng nơi nhà bếp, Taylor Donovan không cười nổi.
Jason Andrews vừa sỉ nhục cô trước cả thế giới.
À thì thôi - có thể chỉ trước toàn thể khán giả coi "Hollywood Minute" vào sáng nay thôi. Và thực tế thì chỉ trước những ai biết anh ta có hẹn để gặp cô tuần rồi thôi.
Jason Andrews đã làm quê cô trước ít nhất 14 người.
Đột nhiên, cảm giác của Taylor dành cho người diễn viên không còn thân thiện nữa.
Cô cầm cái điều khiển ti-vi và đắc ý nhấn nút cho Jason Andrews biến mất.
"Khốn kiếp!"
Là từ duy nhất cô nghĩ ra.