← Quay lại trang sách

Chương 13 .

Khi chiếc xe dừng nơi nó cần đến, Taylor nghĩ chắc có sự nhầm lẫn ở đây. Nhưng rồi người tài xế bước ra và mở cửa cho cô, dập tan các hi vọng của cô về một sự nhầm lẫn.

"Ông Andrews đang chờ cô bên trong," người tài xế nói với một cái gật đầu chỉ hướng. Khi Taylor xuống xe và nhìn cảnh tượng hùng vĩ trước mắt, tất cả các kế hoạch bỏ về sớm đều tan thành từng mảnh.

Trước mắt cô là một chiếc máy bay khổng lồ.

Một chiếc máy bay riêng, từ cái nhìn bên ngoài nói lên điều đó, chứ không phải Taylor đã từng bay trong một chiếc như vậy.

Đã thấy cái xe chạy tới nơi nên Jason bước ra cửa máy bay và mỉm cười đón tiếp cô. "Chào cô Donovan. Sẵn sàng chưa?"

Không chắc là cô đã sẵn sàng chút nào, Taylor nhìn cái máy bay với vẻ dè chừng khi cô băng ngang đường bay và leo lên cái cầu thang kim loại dẫn đến khoang hành khách. Khi cô lên đến đỉnh, cô dừng lại trước Jason tỏ vẻ ấn tượng.

"Độc đáo thật. Không phải tôi đã từng thấy nó trong phim Pretty Woman sao?"

Jason mỉm cười dịu dàng. " Hãy hi vọng là buổi tối sẽ kết thúc tốt đẹp cho tôi giống như với Richard Gere." Anh nháy mắt.

Làm cô im ngay lập tức

Taylor bình thản lách qua anh và bước vào trong máy bay. Cô ngắm nhìn chiếc ghế bằng da màu kem sang trọng, 8 cái tất cả, và những ghế đôi cùng màu nằm sát hai bên thành máy bay, rồi quầy bar ở gần đuôi. Bài trí không tệ.

"Anh thuê nó hả?"

Jason nhìn cô, không hài lòng.

"Tôi mua nó 3 năm trước. Đi máy bay thường có quá nhiều trở ngại."

Mắt Taylor đảo nhanh về phía khoang lái. "Làm ơn nói với tôi là anh sẽ không lái nó."

Nhìn vẻ hoảng sợ của cô, Jason phì cười. "Cô an toàn mà. Tôi sẽ ngồi đằng sau với cô."

Taylor nhìn phần khoang hành khách nhỏ. Tuyệt, nhìn thật ấm cúng.

Cô ngồi xuống một cái ghế gần cuối khoang, gần với bar nhất, nghĩ rằng có thể kêu vodka Grey Goose sớm. Jason nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô.

"Bây giờ anh có thể nói tôi biết chúng ta sẽ đi đâu chứ?" cô hỏi khi đang loay hoay cài dây an toàn.

Anh lắc đầu. "Chưa đâu. Dù tôi cho cô một manh mối trước: từ những gì tôi đã thấy, chỗ này sẽ rất hợp với cô."

Taylor cân nhắc manh mối này. Rồi phấn khởi hỏi. "Thung lũng Napa?"

Jason lắc đầu. "Không phải là Napa. Và đừng đoán nữa."

"Tôi hi vọng là ít nhất tôi đã diện đúng chỗ," cô nói, chỉ vào quần áo trên người. "Một nơi mà anh sẽ "dạy tôi một số điều" chẳng cho tôi biết nhiều để mà quyết định."

Jason khoan thai ngắm cô trong chiếc sơ-mi cổ chữ V màu đen và váy xám ôm sát. Ánh mắt anh làm Taylor lúng túng bắt chéo chân, vô tình thu hút sự chú ý của anh vào vết xẻ của váy nay đã lên đến nửa đùi.

"Tôi nghĩ cô sẽ ổn thôi, cô Donovan," anh nói.

Taylor vừa chợt nghĩ đây có lẽ là lúc thuận tiện để củng cố bài diễn thuyết "đây chỉ là công việc", thì tiếng động cơ máy bay thình lình gầm lên. Nghe tiếng ồn, cô xoay người nhìn ra cửa sổ và chân cô bắt đầu nhịp nhịp một cách lo lắng.

Sau vài giây nhìn đường băng, cô liếc lại và thấy Jason đang tò mò nhìn chân cô nhịp. Không hề muốn để lộ nhược điểm với ai, Taylor ngồi yên lại và gượng nở một nụ cười.

"Vậy... tôi nghĩ chúng ta vừa cất cánh. Tốt. Tuyệt."

Chiếc máy bay chạy lấy đà trên đường băng, và vọt thẳng lên trời với tiếng gấm như sấm rền của động cơ. Taylor sợ hãi gõ gõ tay lên thành ghế.

Được mà. Ổn thôi. Đúng, đúng vậy

Cô ghét đi máy bay.

Cảm thấy Jason đang nhìn, cô cố che giấu sự lo lắng với việc trò chuyện như bình thường. "Vậy anh bảo trì loại máy bay này như thế nào? Tôi đoán anh phải có dịch vụ bảo trì thường xuyên."

Jason nhún vai không quan tâm. "Tôi chẳng biết nữa. Tôi trả tiền cho người ta lo mấy chuyện như vầy rồi."

Mắt Taylor mở lớn khi nghe vậy. Chúa ơi, họ tiêu rồi. Cô quay nhanh lại và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Máy bay đang bay cao lên và họ bay êm ái trong vài phút. Rồi họ gặp không khí động và tay Taylor vội nắm chặt lấy thành ghế. Cô nhắm mắt, cố xua đi khỏi đầu các ý nghĩ về việc rơi xuống chết tươi. Chắc số cô chưa tới đâu, cô nghĩ, Jason là sự bảo đảm cho cô. Thế giới sẽ ngừng quay quanh trục của nó nếu có chuyện gì xảy đến cho Người Đàn ông Hấp Dẫn Nhất Còn Sống.

"Tôi đã đọc tin về phiên sơ thẩm của cô trên báo," cô nghe Jason nói.

Cô mở mắt. "Anh đọc rồi?"

Máy bay hạ một chút và tim Taylor muốn nhảy ra khỏi ngực. Cô liếc nhìn ngoài cửa sổ tìm xem mặt đất khi máy bay bắt đầu đổi hướng.

Trong khi đó, jason bình tĩnh ngả ra ghế. "Tôi có một câu hỏi cho cô."

"Hmmm". Taylor nhìn lên. "Khoan đã." Cô chắc chắn cô vừa nghe một tiếng động lạ mà cô chưa nghe thấy trên máy bay bao giờ. Cô vội vàng nhìn Jason.

"Tiếng động đó anh thấy có bình thường không? Tôi nghĩ chúng ta bị mất độ cao."

Anh phớt lờ. "Tôi đang suy nghĩ về phiên sơ thẩm của cô..."

"... người phi công này có bằng lái thật không? Anh ta lái bao lâu rồi? Thường người ta được huấn luyện những gì để lái máy bay riêng như vầy?"

"...và câu hỏi tôi định hỏi là: Taylor, là phụ nữ mà cô lại chuyên bảo vệ các công ty khỏi các vụ kiện quấy rối tình dục, cô có thấy đó là sự phản bội lại giới của cô hay không?"

Ái chà!

Bỗng dưng được định thần lại, Taylor quay lưng không nhìn ra cửa sổ nữa mà trừng mắt với Jason.

Cái nhìn đầy chết chóc.

"Sự phản bội lại giới của tôi?" cô thì thầm với vẻ không tin.

Một tay cô giơ lên.

"Để tôi nói cho quý ông nghe..."

Họ lên đến độ cao 12000 km trước khi cô dừng lại lấy hơi để thở lần thứ nhất để lại nói tiếp.

"...và không phải tôi không đồng ý là có những vụ quấy rối tình dục thật ngoài kia..."

"... những vụ vớ vẩn càng làm giảm đi lý do nữ quyền chính đáng khi gây trở ngại cho các phiên tòa và tạo ra các ấn tượng xấu..."

"... những thân chủ tôi đại diện đã làm mọi thứ họ có thể để ngăn ngừa các hành vi xấu như vậy và trong các vụ hiếm hoi này, khi tôi nhận thấy một vấn đề, tôi là người đầu tiên..."

"... không đáng vài triệu đô la chỉ vì một người nào đó với chức danh giám đốc đã lâu không có sex nay coi phim sex trên máy vi tính..."

Jason ngồi đó, lắng nghe toàn bộ bài diễn văn của cô. Khi Taylor vừa nói xong, cô khoanh tay trước ngực. "Sao? Anh đã thấy thỏa mãn thắc mắc của anh về việc tôi là sự phản bội của giới của tôi chưa?"

Cô chờ anh bắt bẻ. Nhưng thay vào đó, anh lại làm cô ngạc nhiên khi gật đầu đồng ý.

"Tất cả các quan điểm đều hay. Tôi đã không nghĩ về vấn đề này theo hướng đó."

Anh đứng dậy và tiến về phía bar. "Cô muốn uống gì không?" Anh lịch sự hỏi.

Taylor chớp mắt. Khoan đã - vậy thôi đó hả? Anh sẽ chỉ... đồng ý với cô?

Jason nhướng mày hỏi cô, vẫn đứng nơi bar. Taylor cố nghĩ trong sự bất ngờ.

"À, rượu đỏ, tôi nghĩ vậy, nếu anh có."

Cô nhìn Jason mở một chai rượu rồi đổ ra 1 ly cho cô và làm cho anh một ly vodka martini. Khi anh đưa ly rượu cho cô, cô nhìn anh vẻ hiểu biết.

"Anh đã cố ý làm tôi lơ đễnh với câu phản-bội-giới-của-tôi, đúng không?"

Jason cười ngại ngùng. "Tôi cảm thấy kế đó có thể thành công. Cô luôn lo lắng khi bay như vậy à?"

Taylor đấu tranh xem có nên trả lời anh không. Rồi nhận ra không có đường nào khác, cô ngả lưng vào ghế cho thoải mái - lần thứ nhất từ lúc cô lên máy bay.

"Từ năm tôi còn làm phụ tá mùa hè ở công ty." cô thừa nhận. "Họ kêu chúng tôi làm các bồi thẩm đoàn giả cho một vụ họ đang xử lý, một vụ rớt máy bay. Một phần của bằng chứng là phần thu âm của chiếc hộp đen mà họ bắt chúng tôi nghe, để các luật sư có thể cảm thấy phản ứng của bồi thẩm đoàn thật sẽ như thế nào khi nghe nó." Cô ngừng lại một chút. "Không cần phải nói, đó là mùa hè tôi bắt đầu sợ đi máy bay."

"Ghê vậy đó hả?"

Taylor nghiêng đầu suy nghĩ. "Nó làm tôi nghĩ mọi thứ có thể hoàn toàn vuột khỏi sự kiểm soát của tôi khi có chuyện xảy ra trên máy bay."

Jason chăm chú nhìn cô. "Tôi cảm thấy chuyện kiểm soát được mọi thứ rất quan trọng với cô."

"Vậy ai đã ào ào vào văn phòng tôi khi tôi không trả lời điện thoại của anh ta ngay lúc đó."

Jason toét miệng cười. "Phải thôi." Rồi anh phấn khởi nhìn cô.

"Tôi cảm thấy tôi nên hiểu rõ về cô hơn."

"Chẳng hạn như..."

"Cô có hay hẹn hò không?"

"Đừng có khùng."

Jason phì cười, giơ tay lên một cách ngây thơ. "Sao? Câu hỏi của tôi có gì làm cô không thoải mái hả, cô Donovan?"

Cái nhìn trêu chọc của anh làm cô hiểu từ chối trả lời chỉ gây thêm tò mò về vấn đề này.

"Tôi chắc rằng nếu so với tiêu chuẩn của Người đàn ông quyến rũ nhất còn sống thì - không, tôi không hẹn hò nhiều."

Jason rạng rỡ. "Cô đọc nó rồi?"

Taylor nghĩ đến 50 tờ trang bìa che kín cửa văn phòng. "Thư ký của tôi mang vài cuốn đến văn phòng," cô nói chung chung.

"Và cô nghĩ sao?"

"Về cái gì?"

"Cô sẽ nói là cô đồng ý với sự miêu tả của cuốn tạp chí?"

Taylor phẩy tay. "Anh có đủ người khen anh rồi."

"Đó không phải là một sự phủ nhận," Jason lưu ý.

Taylor thấy mắt anh lấp lánh vẻ thích thú. "Anh thực sự cần tôi nói ra suy nghĩ của tôi?"

"Đương nhiên. Ý kiến hay của cô luôn được thưởng thức, cô Donovan ạ."

Cô ngắm Jason. Sự thật mà nói, nhìn anh ngồi đó, áo sơ-mi gài khuy đơn giản, ống tay áo gấp lên, đôi chân dài duỗi thẳng, cô thấy không có gì để tranh cãi với lời khẳng định của cuốn tạp chí.

"Tôi thấy anh quyến rũ," cô bảo anh. "Về mặt hình thức."

"Thôi đi - cô làm tôi đỏ mặt nè."

"Về tính cách, ngược lại, rõ ràng là có nhiều thiếu sót."

"Ra vậy. Ví dụ?"

"Anh đoán còn bao lâu nữa thì chúng ta sẽ đáp?"

Jason phá ra cười. Và không kềm chế được, Taylor cũng mỉm cười. Ngay lúc đó, phi công thông báo qua điện thoại nội bộ là phần còn lại của chuyến bay sẽ rất êm ả.

Taylor nhẹ nhõm thở ra. Tận dụng sự gián đoạn này, cô hướng cuộc trò chuyện sang các đề tài an toàn hơn. Thời gian trôi nhanh trong lúc cô và Jason nói chuyện phiếm về mọi thứ và có khi chẳng về cái gì cả; và cô đã ngạc nhiên khi người phi công lại ngắt lời họ để thông báo họ chuẩn bị đáp.

Taylor lập tức tìm dây an toàn cài vô, và thấy thấp thoáng cảnh ngoài cửa sổ. Cô nghiêng qua để nhìn rõ hơn cảnh huy hoàng bên ngoài. Hàng trăm nghìn ánh đèn lấp lánh trước mắt cô. Cảnh này không ai nhầm lẫn được - chỉ có một chỗ duy nhất trên trái đất có thể thắp sáng bầu trời như vậy.

Taylor quay lại nhìn Jason ngạc nhiên.

Anh mỉm cười. "Đến Las Vegas lần nào chưa, cô Donovan?"