← Quay lại trang sách

Chương 14 .

Mọi thứ diễn ra nhanh chóng khi Taylor và Jason hạ cánh nên cô chẳng kịp có thời gian để lấy lại sức. Một chiếc xe hỏi ra tận máy bay đón họ, và người tài xế cùng 2 bảo vệ đưa ngay họ tới The Strip ( tên con đường ánh sáng của Las Vegas). Jason vẫn từ chối cho cô biết kế hoạch của họ tối đó là gì.

Họ dừng trước cửa một chỗ là lối vô sau của a một khách sạn - một khách sạn lớn, nhưng cô chỉ biết vậy thôi. Hai người bảo vệ hộ tống họ vô trong xuyên qua một mê cung các hành lang và lối đi, đến khi bằng cách nào đó, họ đến một sòng bài và được nhanh chóng đưa vào một phòng VIP.

Khi Jason và Taylor đã an toàn ngồi xuống sau lớp nhung đỏ của khu giành riêng cho VIP, Jason gật đầu ra hiệu cho người bảo vệ rút lui. Taylor nhìn họ bước đi, trong đầu cố ghi nhận những gì đã xảy ra. Lúc đó, giám đốc sòng bài bước đến bắt tay Jason, và lúc đó cô nhận ra họ đang ở đâu.

"Chào mừng đến khách sạn Bellagio, ông Andrews," người giám đoc chào đón họ với nụ cười ấm áp. Khi ông dẫn 2 người đến một bàn chơi bài, Taylor kéo Jason lại gần.

"Anh đưa tôi đi chơi bài?" cô thấp giọng thì thầm.

Cô chưa bao giờ đánh bài hết. Thú thật, cô chẳng thấy có gì quan trọng cả.

"Không phải đánh bài thường," Jason nói đầy phấn khích. Họ đến một bàn đang chơi độ khá lớn và anh tự hào chỉ.

"Chơi súc sắc." Anh tự hào nói.

Taylor theo dõi trò chơi. Từ những gì cô thấy, có cái gì đó xảy ra khi một người thảy cục xí ngầu và mọi người bắt đầu la hét. Người đàn ông cầm một cây dài đứng ở trung tâm của cái bàn la lên "Yo!" và con chíp tiền được thảy khắp nơi trên bàn.

Cô gật đầu. "Ồ, chơi súc sắc, được thôi."

Sau khi ngó thêm một hồi, cô nghiêng người sang phía Jason. "À, ờ... Mấy lá bài ở đâu?

Mỉm cười, Jason nắm tay cô và dẫn vô bàn.

"Được rồi, hãy ôn lại những gì cô đã học nào."

Rõ ràng quá thích thú với vị trí uy quyền của anh, Jason lập lại những gì cô đã học. Sau đợt thất bại đầu tiên - đến lượt cô thảy và cô đã quên nên chuyển tay trước khi thảy cục xí ngầu - mọi thứ đã tiến triển hơn. Lúc cô làm vậy, mọi người hét lên khiến Taylor tưởng như có ai vừa bị bắn. Khi cô hiểu là mọi người đang la lối với cô, cô hồi hộp nên làm rớt cục xí ngầu. Và lúc đó mọi người thật sự làm nhặng xị lên.

Nhưng bây giờ, dưới sự được coi là dạy dỗ của Jason, Taylor đã hiểu một hai thứ về trò chơi này. Sẵn sàng, cô gật đầu nôn nóng khi anh vẫn tiếp tục giảng giải.

Cô uống một ngụm vodka tonic. Người tiếp viên hay mang đồ uống đi vòng quanh bàn và cô với Jason mỗi người đã uống vài li.

"Và khu vực 2,3,4,9,10,11,12," cô chỉ khu màu xanh lá trên bàn.

"Tôi nói cô rồi, đừng cá khu đó,"Jason dạy đời. "Đó là khu cho dân không chuyên."

Taylor xua tay. "Nhưng tôi thích khu đó. Anh có tới 7 cơ hội để thắng."

"Cô muốn nhìn như là cô biết cô đang làm gì hay muốn nhìn như một phụ nữ?"

Taylor đảo tròn mắt. "Tôi không thể tin anh vừa nói câu đó."

"Tôi buột miệng trước khi kịp nghĩ."

Taylor mỉm cười. Có lẽ vị vodka ấm nóng bắt đầu có tác dụng. "Không được trau chuốt như lúc diễn với kịch bản, phải không?" cô trêu.

Jason nghiêng đầu. "Ồ tôi đâu biết, tôi thấy tôi làm cũng được đấy chứ."

Taylor bỗng nhận ra cả hai đang đứng gần nhau như thế nào. Cô đã không có ý định lơi lả như thế. Nó tự nhiên tuôn ra như vậy. Vodka đáng ghét. Cô phải hãm phanh cái vụ uống thoải mái này mới được.

"Xin lỗi, cô ơi?" cô nghe có người gọi.

Rời mắt khỏi Jason, cô nhìn sang và thấy người cầm cây đang gõ hột xí ngầu trên bàn trước mặt cô.

"Cô có vào không?" anh ta hỏi. "Tới lượt cô."

Taylor có thể cảm thấy Jason đang chăm chú nhìn cô. Gật đầu, cô uống thêm một ngụm vodka, cần một phút để được bình tĩnh, rồi nhặt hột xí ngầu.

"Được rồi, quý vị...," cô tự tin nói. "Để tôi cho quý vị biết chơi trò này như thế nào."

Nghe vậy, Jason chỉ đống tiền chíp trước mặt cô.

"Từ từ nào, chuyên gia - đừng có hoang phí mấy đồng 5 đô chứ." Anh gật đầu cảm kích người quản sòng bài đã miễn cho họ mức cược ít nhất 500 đô/lần. "Cám ơn một lần nữa vì đã để cô ấy cược như vậy."

"Không sao cả, thưa ông." người quản sòng nói.

Taylor bực bội quay sang Jason. "Anh có làm ơn thôi chỉ điều đó ra cho tất cả mọi người đều biết không?"

Ở một bàn cách bàn của Jason một bàn, Rob không thể tin được điều anh nhìn thấy: Jason Andrews và người phụ nữ bí mật đang ngồi cách anh chỉ vài mét, ngay trước mắt anh.

Scott đã rất đúng một điều - cô ta thật gợi cảm.

Khoảng chiều chiều hôm đó, Rob đã xong phần quay một cảnh tuy nhỏ nhưng quan trọng của phim Ocean và anh đến ngay phòng VIP của khách sạn Bellagio, chẳng phải để chơi, chỉ để có sự xuất hiện ở đó vì một người ở đoàn làm phim Ocean đã nói rằng có hàng tấn các tay săn ảnh bên ngoài Bellagio và đây là cơ hội tốt để anh được nhìn thấy. Đương nhiên, bàn của anh đã thua nhiều và anh đã phải vội vàng ngưng chơi - một diễn viên truyền hình như anh đâu thể trụ lâu ở một bàn mà mỗi lần cược ít nhất là 500 đô.

Anh đã không để ý họ khi anh mới bước vô nhưng bây giờ Rob chú tâm theo dõi từng trao đổi của Jason và người phụ nữ bí mật, như một điệp viên vừa lọt được vào trong nội bộ của kẻ thù. Từ những gì anh có thể biết chắc, Scott đã đúng thêm một điều nữa: trong khi nó gần như buồn cười khi nghĩ rằng một diễn viên ngôi sao lớn nhất của thế kỷ 21 không dan díu với một cô gái trông khờ khạo như vậy, Rob có ấn tượng sâu sắc là họ thực sự không phải cặp bồ. Ít nhất là chưa.

Nhưng có một điều Rob chắc chắn, đó là không nghi ngờ gì hết, Jason Andrews thích người phụ nữ bí mật hanày. Rất nhiều. Vì cách anh ta nhìn cô ta với tất cả sự quan tâm, hay vì cách cô ta làm anh ta cười, hay cách anh ta rõ ràng cố làm cho cô ta cười, Rob không thể nói được. Nhưng ngay từ thời trung học anh đã có thể đoán khi một gã nào đó đang cố làm đủ trò để tạo ấn tượng với một cô nàng. Dù cho gã đó là Jason Andrews.

Người phụ nữ thì trái lại, thật khó hiểu. Một bí mật thật sự. Cô ta không đeo dính Jason Andrews như nhiều cô nàng khác; sự thật thì cô ta dường như tránh đến gần anh ta. Rob ước anh có thể nghe thấy họ đang nói gì nhưng điều đó là viển vông từ chỗ anh đứng đối diện họ. Nhưng anh vẫn thấy đủ để rút điện thoại ra và lén lút nhấn nút. Anh hạ giọng khi nghe bạn trả lời, tin rằng những tiếng nhốn nháo của sòng bài sẽ lấp mất lời anh.

"Scott - ê mày, mày sẽ không tin tao đang nhìn thấy ai ngay lúc này đâu."

Khuya hôm đó, sau khi Jason ngắm Taylor tự hào đổi đống tiền chíp trị giá 300 đô sang tiền mặt - trông rất duyên dáng - anh đưa cô ra ngoài một ban công riêng trên tầng 2. Từ đó họ có thể nhìn thấy cảnh núi non sông hồ hùng vĩ.

Khi ra đứng gần lan can, Jason để ý thấy trời đã trở lạnh, và Taylor đang co ro khoanh tay trước ngực, anh đề nghị cô lấy áo khoác của anh mặc. Taylor làm anh ngạc nhiên khi cô chấp nhận lời đề nghị.

Jason đã lên kế hoạch cho cả buổi tối hôm đó và một yếu tố quan trọng của kế hoạch này là: anh tuyệt đối không được hôn Taylor. Anh nghi cô đã nghi ngờ anh sẽ thử làm như vậy và anh muốn cô cứ tiếp tục đoán. Hơn nữa, họ có nhiều thời gian cho việc đó sau này. Và anh khá tự tin về điều này.

Anh ngắm Taylor đứng tựa lưng vào lan can chiêm ngưỡng cảnh thấc đổ. Bản Clair de Lune vang qua loa của ban công và nước nhảy theo điệu nhạc trước mắt họ. Làn gió nhẹ từ sa mạc thổi tóc cô tung bay. Cô chưa bao giờ trông đẹp hơn lúc này. Và anh nhận ra tại sao.

"Cô đang cười," anh nói, chưa bao giờ thấy cô thư giãn và mãn nguyện như thế.

Taylor quay sang anh. "Tôi chỉ vừa mới nghĩ tới gia đình tôi, họ sẽ nói gì nếu thấy tôi bây giờ. Các anh của tôi không bao giờ để yên cho tôi nếu họ biết về tối nay."

Lúc đó Jason nhận ra rằng cô chưa kể với gia đình cô về anh. Anh không tin có những người khác trên thế giới sẽ giữ mối liên hệ của anh với họ như một bí mật như vậy.

"Cô có mấy anh em?" anh hỏi, bắt lấy cơ hội hiếm hoi để tìm hiểu thêm về cô.

"3. Đều lớn hơn tôi."

" Đều là luật sư hết?"

Cô lắc đầu. "Không, cảnh sát, như ba tôi. Trừ Michael, anh nhỏ nhất, người đã nổi loạn và trở thành lính chữa lửa."

Jason đến gần cô cạnh lan can. "Và rồi cô xuất hiện."

Taylor mỉm cười. "Và rồi tôi xuất hiện."

"Họ có biết sẽ làm như thế nào với cô không?"

Cô cười vì câu hỏi gần đúng với sự thật. "Không hẳn. Không."

"Họ sẽ nghĩ gì về tôi?"

Lúc đầu, cô có vẻ ngạc nhiên vì anh hỏi chuyện như vậy. "Họ sẽ nghĩ là anh hơi đồng bóng," cô nói.

"Cám ơn," anh nói khô khan, vì bị tổn thương.

Taylor ngừng lại và ngắm anh thật kỹ. Rồi cô cho anh một câu trả lời ý nghĩa hơn.

"Họ sẽ nghĩ anh đúng như họ đã tưởng tượng nhưng lại không đúng như họ đã mong đợi, cùng một lúc."

Jason thích câu trả lời này hơn nhiều. Anh nhích gần cô hơn. "Tôi nghĩ đó là điều cô nghĩ."

Cô quay đi và đổi đề tài. "Bộ phim làm thế nào rồi?"

"Chúng tôi đã bắt đầu quay hồi tuần rồi."

Jason thấy cô ngạc nhiên. "Chúng tôi không quay theo thứ tự," anh giải thích, "cho nên chúng tôi tránh những cảnh cô và tôi đang cố sửa."

Nhìn cô chăm chú, anh tự nhiên nói thêm. "Lúc nào đó cô nên đến phim trường coi."

Lời mời phát ra trước khi anh kịp cân nhắc nó. Anh chưa bao giờ mời một phụ nữ đến coi anh đóng phim hết.

Nhưng Taylor lắc đầu. "Không may, thời gian của tôi trong những ngày tháng tới đã dành hết cho phiên tòa của vụ quấy rối."

Jason ngạc nhiên nhìn sững cô. Anh chưa từng nghĩ có người sẽ từ chối lời đề nghị này của anh.

"Cô là một hình mẫu hoàn hảo, cô biết không," anh nói.

"Gì cơ?"

Thấy cô không hiểu, anh giải thích. "Nhân vật tôi đóng trong phim là một luật sư tận tụy vì công việc và chưa bao giờ thua vụ nào. Khi tôi thể hiện vai diễn..." Anh ngừng lại, giong nhẹ hẳn. Làm sao đó, bây giờ hai người đã đứng chỉ còn cách nhau vài centimet. "Tôi nghĩ đến em."

Khi ánh mắt cả hai gặp nhau, Jason mỉm cười nói thêm. "Với dương vật." (Nghĩa là nghĩ về Taylor nhưng như một người nam luật sư, chứ không phải Jason muốn nói bậy)

"Mọi chuyện đều quy về nó à?"

"Dương vật?"

Taylor phì cười. "Ý tôi là anh cần một hình mẫu cho nhân vật của mình. Có phải đó là lý do..." cô ngập ngừng như không chắc nên nói thế nào cho tròn câu.

"Có phải đó là lý do... gì?"

Jason nhận ra sự thật là dù cô đang bị kẹt giữa anh và thành lan can nhưng cô không hề tỏ vẻ như cô muốn tránh ra chỗ khác.

Cô nhìn sâu vào mắt anh. "... lý do tại sao anh cứ quấy rầy tôi," cô nói giọng mềm mại.

"Như bây giờ tôi đang làm?" Jason thì thầm và bước lại gần hơn.

Bị lôi cuốn, mắt Taylor say đắm khép lại khi cô ngước mặt lên. "Đúng," cô thì thầm, "anh rất là phiền phức."

Và bỗng nhiên, Jason không thể tự chủ được nữa.

Dù đã lên kế hoạch kỹ càng, anh vẫn không thể..., anh đưa tay lên ôm gáy cô và nhẹ kéo cô vào lòng... và cô đã không ngăn cản anh, sự thật thì cô giơ tay đặt lên ngực anh và môi cô khẽ hé ra mời gọi khi cô kéo anh gần lại và môi anh nhẹ cúi xuống trên môi cô và...

"Ôi trời ơi, Jason Andrews kìa!"

Tiếng la hét vọng lên từ ban công tầng dưới.

Jason ngơ ngác nhìn việc xảy ra kế đó: ánh mắt mơ màng của Taylor biến mất như một diễn viên chuyên nghiệp đang chìm đắm trong vai diễn và đạo diễn bỗng la lên "Cắt!". Trở về với thực tại.

Cô lập tức bước ra xa khỏi chỗ anh như vừa bị bắt quả tang. Anh nhìn xuống và thấy một đám đông đã tập hợp dưới ban công tầng dưới. Nhiều phụ nữ đang la hét cuồng dại, chỉ tay, gào khóc tên anh. Các tay săn ảnh từ đâu hiện ra, máy ảnh nhá liên tục và mọi người tranh nhau chụp ảnh. Bỗng nhiên mọi thứ giống như trong một nhà thương điên, Jason bước lùi lại và đưa tay tìm Taylor...... nhưng cô đã bỏ đi vào trong.

Thất vọng, Jason đưa tay vẫy chào đám đông và quay lưng đi vào.

Tiếng la hét của người hâm mộ đuổi theo anh suốt đường đi.

Khi Jason đưa Taylor đi một đoạn ngắn về nhà của cô, cô thầm nhẹ nhõm là buổi tối đã sắp kết thúc. Cô đã thầm la mắng bản thân cô về chuyện suýt xảy ra ngoài ban công nhưng ngoài mặt cô đã cố hết sức để Jason biết là chuyện anh nghĩ suýt xảy ra ở Las Vegas sẽ không bao giờ xảy ra.

Đương nhiên, cô biết rõ là chuyện gì sẽ đến vào giây phút đó.

Chỉ có trời biết lúc đó cô đang nghĩ gì nhưng sự thật thì khi ấy cô đã định hôn Jason. Một cử chỉ không chuyên nghiệp và không có tính đạo đức nghề nghiệp, chưa kể là rất ngu ngốc nữa. Cô đổ tội cho ly vodka và sự nóng bức của Las Vegas đã làm ảnh hưởng đến cô, dù lúc đó chỉ khoảng 18, 19 độ ngoài ban công và cô đã có thể tỉnh táo ngay khi đám đông bắt đầu la hét.

"Tối nay cô vui không?" Đó là lần thứ 4 anh hỏi cô như vậy, từ lúc cả hai đáp ở sân bay.

Cô gật đầu. "Vui."

Lần đầu tiên từ lúc cả hai quen biết, họ không tìm thấy gì để nói. May sao, họ đã đến cửa nhà cô. Taylor cẩn thận giữ một khoảng cách an toàn với anh trong khi họ nói tạm biệt.

"À, cám ơn anh một lần nữa vì đã dạy tôi chơi bài và, anh biết rồi, vì mọi thứ," cô nói một cách dở tệ.

Jason dường như cũng chật vật tìm cái để nói.

"Ừ,... được rồi." Anh rục rịch vẻ không thoải mái.

Thêm một giây phút ngại ngùng nữa trôi qua, Taylor gật đầu dứt khoát. "Tạm biệt, Jason." Cô quay lưng và mở cửa định bước vào nhà thì...

"Thứ bảy này tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc."

Taylor nhìn lại qua vai cô, Jason vẫn đứng nơi cửa, với điệu bộ lúng túng đáng yêu mà anh đã thể hiện tối đầu tiên khi cả hai cùng làm việc rồi cô bỏ anh lại một mình khi các tay săn ảnh bao vây bên ngoài tòa nhà văn phòng.

"Cô nên đến dự," anh vừa nói vừa nhún vai với nụ cười trẻ con thật đáng yêu. "Nếu như cô chưa có kế hoạch nào khác, ý là vậy."

"Thứ bảy tới?" Taylor cố tìm nhanh một lý do để từ chối.

Jason gật đầu. "21 tháng Sáu. Đánh dấu ngày đó vô cái Blackberry mà đi đâu cô cũng đem theo đi."

Lời của anh như một xô nước lạnh cóng dội lên đầu cô, cô sững sờ lập lại. "21 tháng Sáu?"

Ngày cưới của cô.

Hay đúng hơn là ngày cưới dự tính của cô, trước khi cô hủy bỏ nó sau khi thấy Daniel và cô trợ lý của anh chơi kiểu chó giữa ban ngày. Vì mọi thứ dồn đến liên tục, cô đã quên mất ngày này.

Jason thấy vẻ mặt của cô liền hỏi. "Cô có kế hoạch khác hôm đó hả?"

Taylor chầm chậm lắc đầu. "Không, à, không còn nữa."

Jason mỉm cười, như tính là mọi việc đã ổn thỏa. "Tốt. Hẹn gặp cô lúc đó."

Dĩ nhiên là anh đã dựng nên toàn bộ câu chuyện về buổi tiệc.

Jason đã khổ sở tìm một cái gì để nói, bất cứ cái gì, để có thêm một buổi hẹn/họp/ gì gì đó thứ hai với Taylor và anh chỉ buột miệng ra câu chuyện đó. Anh đã không tổ chức tiệc nhiều năm rồi, anh ghét mời người khác đến nhà, nhưng nó là điều đầu tiên anh nghĩ ra mà không để cô biết ý muốn thật sự của anh.

"Một buổi tiệc?" Marty ngạc nhiên khi sáng hôm sau Jason ghé qua văn phòng của ông để thông báo tin trước khi ra phim trường.

Jason gật đầu. "Tôi để anh quyết định khách mời." Anh đang ngồi thoải mái trên ghế sa-lông trong phòng của Marty.

"Có nhân vật nào đặc biệt tôi cần đưa vào danh sách không?" Marty hỏi.

"Ai cũng được. Những khách thông thường." Giọng Jason bình thản. "Và Taylor Donovan."

Marty ngập ngừng rồi gật đầu. Rồi ông lại gật thêm "Chắc rồi, chắc mà, cô Donovan, đương nhiên rồi. Nhưng tôi nghĩ mình nên mời thêm một vài diễn viên trong phim In the Dark," ông nói, nhắc đến bộ phim trinh thám hình sự Jason đang quay. "Như Naomi Cross."

Jason bắn cho Marty cái nhìn đầy hiểu biết. Người quảng cáo của anh đã không ngừng đẩy Naomi Cross về phía anh kể từ ngày cô được chọn diễn cùng anh. Nó sẽ tạo tiếng tăm cho phim, Marty đã thường xuyên lập đi lập lại. Một trong những chiêu ưa thích của Hollywood là để lộ lên trang web vài thông tin, vài gợi ý, ám chỉ hay thì thầm là cặp diễn viên chính của phim đã phim giả tình thật. Đương nhiên, tất cả những điều này sẽ bị cương quyết phủ nhận bởi chính những người đã quảng cáo nó.

"Tôi đã nói chuyện với người quảng cáo của Naomi, và chúng tôi đồng ý là nó sẽ tốt cho bộ phim nếu hai người được nhìn thấy ở cạnh nhau," Marty tiếp tục nói. "Người quảng cáo của cô ấy có lẽ cũng đang có cuộc trò chuyện tương tự với cô ấy ngay lúc này."

Jason thở dài. Bình thường, anh chẳng ngại phần này của công việc. Thật sự thì anh chẳng cần phải được yêu cầu để công chúng thấy anh với bạn diễn bởi vì anh đã ngủ với họ rồi. Nhưng lần này có điều gì đó không đúng. Anh không thích ý nghĩ Taylor đọc được tin về anh với người phụ nữ khác trên báo. Anh sẵn đang cần xử lý mọi việc cách khéo léo với cô. Anh không muốn có thêm trở ngại nào nữa.

"Cứ tự nhiên cho Naomi hay ai ông muốn vào danh sách khách mời," Jason bảo Marty. "Nhưng tạm thời, buổi tiệc này là điều duy nhất ông cần tập trung vào."

Nói thật thì Marty đã hơi lo sợ khi Jason thẳng thừng từ chối bàn thêm về chuyện Naomi. Họ là bạn diễn, cả hai lại đều độc thân, đương nhiên sẽ có tin đồn về họ. Đó là cách làm việc của Hollywood. Ông không hiểu tại sao Jason trở nên cố chấp với chuyện này.

May mắn, trong vòng 24 tiếng, sự khó chịu của Marty với khách hàng số một của ông đã biến mất khi lời truyền ra khắp thành phố là Jason Andrews sẽ tổ chức tiệc vào cuối tuần tới. Tất cả Los Angeles đều nói về buổi tiệc. Scott Casey nhắc nó với Marty khi cả hai ăn trưa tại Ago vài ngày sau đó để bàn về khả năng Marty trở thành người quảng cáo cho anh. Trong lúc ăn, Scott đã tự nhiên nói là anh luôn luôn tò mò muốn biết tòa lâu đài nổi tiếng của Jason.

Đương nhiên, Scott bây giờ là khách hàng tiềm năng rồi, nên Marty không ngại ngần gì mà không cho tên anh ta vào danh sách khách mời.