← Quay lại trang sách

- XLIVI -

Cô thích từ mẹ và tất cả điều phức tạp liên quan đến nó. Cô không quan tâm phân biệt “mẹ thực sự”, mẹ đẻ, mẹ nuôi hay bất cứ thể loại mẹ nào khác trên thế giới này.

Gloria là mẹ cô, Jazzlyn cũng là mẹ cô. Họ giống như những người xa lạ ghé vào cùng ngồi dưới hiên nhà khi ánh nắng buổi chiều dần tắt, mẹ Gloria và mẹ Jazzlyn ấy: họ chỉ cùng nhau ngồi đó và không ai biết gì về người kia, nên họ chỉ im lặng ngắm nhìn ngày đang cạn dần. Một trong hai người lên tiếng chúc ngủ ngon, trong khi người kia vẫn đợi.

Họ khám phá lẫn nhau một cách chậm rãi, ngập ngừng, e thẹn, tách ra rồi hợp lại, và cô thảng thốt nhận ra mình chưa bao giờ thực sự biết đến cơ thể của một ai khác. Sau đó họ nằm bên nhau mà không nói lời nào, hai cơ thể nhẹ nhàng đụng chạm, cho tới khi cô lặng lẽ đứng dậy và mặc đồ vào.

*

Hoa thật rẻ, cô nghĩ lúc mua chúng. Giấy sáp bọc ngoài, những cánh hoa mỏng manh, hương thơm thì lạ lùng như có ai trong cửa hàng đồ ăn xịt nhầm hương liệu lên đó. Dù vậy, cô chẳng thể tìm được một cửa hàng hoa nào khác mở cửa giờ này. Ánh đèn đường nhạt dần, đêm đang dần biến mất. Cô đi về hướng tây, phía đại lộ Park, cơ thể cô vẫn râm ran như còn bàn tay anh đặt trên hông.

Trong thang máy mùi hương rẻ tiền của những bông hoa sực lên. Lẽ ra cô nên cố tìm một tiệm hoa tử tế hơn, nhưng giờ thì muộn rồi. Thôi không sao. Đến tầng cao nhất cô bước ra ngoài, đôi giày của cô lún trong thảm mềm. Có một tờ báo trên sàn, cạnh cửa nhà Claire, cơn cuồng loạn của chiến tranh. Mười tám người chết hôm nay.

Một cơn rùng mình chạy dọc cánh tay cô.

Cô bấm chuông, đặt bó hoa tựa vào khung cửa khi nghe thấy tiếng then cửa lạch cạch.

*

Vẫn là người y tá Jamaica ra mở cửa cho cô. Khuôn mặt ông ta rộng khổ và thư thái. Tóc ông ta tết thành nhiều bím ngắn.

— Ồ, chào cô.

— Có ai ở đây không ạ?

— Cô hỏi chi? - ông ta hỏi.

— Tôi chỉ muốn biết là còn ai khác trong nhà nữa không?

— Cháu trai bà ấy đang ở một phòng khác. Cậu ấy đang chợp mắt.

— Anh ấy đã ở đây bao lâu rồi?

— Cậu Tom hả? Cậu ấy thức cả đêm. Cậu ấy ở đây được vài ngày rồi. Có tiếp đãi mấy người tới thăm nữa.

Có một sự e dè thoáng qua như thể người y tá đang cố đoán xem lý do thực sự khiến cô quay lại là gì, cô muốn gì, cô sẽ ở lại bao lâu. Tay ông ta vẫn đặt trên khung cửa, nhưng rồi ông ta nghiêng người qua và thì thầm vào tai cô một cách bí ẩn: Cô biết không, cậu ấy đã mời một vài người làm bên bất động sản đi ăn tiệc đó.

Jaslyn mỉm cười, lắc đầu: chẳng hề gì, cô sẽ không để việc đó làm mình bận tâm.

— Ông nghĩ tôi vào thăm bà ấy được không?

— Được chứ. Cô biết là bà ấy bị đột quỵ, đúng không?

— Vâng.

Cô dừng lại ở hành lang.

— Bà ấy có nhận được thiếp của tôi không? Tôi đã gửi đến một tấm thiếp lớn.

— Ồ, ra đó là của cô ư? - người y tá nói. - Cái đó thật hài hước. Tôi thích lắm.

Ông khoát tay về hướng hành lang, chỉ cô căn phòng bà nằm. Cô bước qua khoảng không gian tranh tối tranh sáng đó như đang vén dần tấm màn che. Cô dừng lại, xoay tay cầm bằng kính trên cửa phòng ngủ. Nó khẽ kêu cạch một tiếng. Cánh cửa đu đưa. Cô có cảm giác như mình đang bước ra khỏi gờ tường. Căn phòng trông thật tăm tối và nặng nề, không khí ngột ngạt. Một góc sáng nhỏ nhoi len qua chỗ chưa kéo khít giữa những tấm rèm.

Cô đứng yên trong giây lát để mắt điều tiết. Jaslyn những muốn rẽ tung cái bóng tối này, kéo hết rèm, mở cửa sổ, nhưng Claire đang ngủ, mí mắt nhắm nghiền. Cô kéo chiếc ghế lại cạnh giường, chỗ đặt chai nước biển để truyền. Chai không gắn dây truyền. Bàn cạnh giường có một chiếc cốc. Một ống hút. Một cây bút chì. Một tờ báo. Và tấm thiếp của cô giữa rất nhiều tấm khác. Cô nhìn kỹ nó trong bóng tối. Mau khỏe nhé, bác bồ nông già của cháu. Giờ thì cô không dám chắc tấm thiếp ấy liệu còn hài hước chút nào không nữa; có lẽ cô đã nên mua món gì đó duyên dáng và tao nhã. Đúng là không bao giờ ngờ hết. Không thể nào biết được.

Ngực Claire phập phồng. Cơ thể bà giờ chỉ còn là một thảm bại gầy mòn. Bộ ngực teo tóp, mí mắt trũng sâu, cổ đầy nếp nhăn, gân mạch chằng chịt. Cả cuộc đời đã khắc hằn lên cơ thể bà giờ đang lùi xa khỏi đó. Mí mắt bà khẽ rung. Jaslyn cúi sát người xuống. Mùi của già nua phảng phất trong không khí. Một bên mí mắt rung rung. Đôi mắt bà mở ra và nhìn chằm chằm. Thấy rõ tròng trắng nổi lên trong bóng tối. Claire đã mở mắt to hơn, nhưng không cười hay nói một lời nào.

Tấm trải giường khẽ động. Jaslyn nhìn xuống bàn tay trái của Claire đang động đậy. Những ngón tay nâng lên hạ xuống như đang chơi piano. Những nếp gấp vàng vọt của tuổi tác. Con người mà chúng ta biết lúc ban đầu, cô thầm nghĩ, không phải là con người mà chúng ta biết vào phút cuối.

Đồng hồ điểm tiếng.

Chẳng có gì nhiều nhặn để kéo người ta khỏi buổi đêm qua, chỉ có chiếc đồng hồ, trong cái khoảnh khắc không quá xa cách hiện tại mà cũng không quá xa quá khứ, hệ quả không sao lý giải nổi hé mở vào thời khắc của ngày mai, những điều đơn giản, thớ gỗ của chiếc giường nổi lên trong ánh sáng, sắc đen còn dùng dằng yếu ớt trên mái tóc của người phụ nữ già nua, vệt hơi ẩm trên túi cấp cứu bằng nhựa, viền cánh hoa uốn cong lên, chỗ mẻ trên mép khung ảnh, vành cốc còn vương vệt nước trà, trò ô chữ còn chưa được giải hết, màu vàng của cây bút chì chênh vênh trên mép bàn, một đầu được vót nhọn, đầu có gắn cái tẩy ló ra giữa không trung. Những mảnh vỡ trong nếp sống một con người. Jaslyn xoay chiếc bút chì lại cho ngay ngắn trên bàn rồi đứng dậy, đi vòng qua giường về phía cửa sổ. Hai bàn tay cô đặt trên bậu cửa sổ. Cô hé những tấm rèm ra thêm một chút, mở rộng góc sáng, nhẹ nhàng nâng khung cửa sổ lên, cảm nhận làn gió mơn man trên da thịt mình: tro bụi và ánh sáng giờ đẩy bóng tối ra khỏi mọi thứ. Chúng ta tình cờ gặp được nhau, ngay khoảnh khắc này, ta hút kiệt ánh sáng ra khỏi bóng tối, để nó còn mãi. Cô nâng cửa sổ lên cao hơn nữa. Những âm thanh từ bên ngoài vọng lại, càng rõ hơn trong không khí tĩnh lặng, lúc đầu là tiếng xe cộ, rồi đến tiếng máy móc, cần cẩu, tiếng ồn từ sân chơi, bọn trẻ, những cành cây trên đại lộ xào xạc cọ vào nhau.

Rèm đã buông trở lại nhưng đường hành lang ánh sáng đã kịp trải dài trên thảm trải sàn. Jaslyn quay lại bên giường, cởi giày buông xuống đất. Claire hơi hé môi. Không nói một lời nào, nhưng rõ ràng hơi thở của bà thay đổi, một chút hồng ân chừng mực.

Bác cháu mình có duyên gặp được nhau trên đường đời, Jaslyn nghĩ, mang một chút ồn ã vào trong tĩnh lặng, nhận thấy ở người khác sự tiếp nối của bản thân mình. Thế là đủ. Lặng lẽ, Jaslyn ngồi xuống mép giường rồi duỗi chân ra, dịch chuyển hai chân hết sức nhẹ nhàng để khỏi làm rung rinh tấm đệm. Cô kê một chiếc gối, tựa người lên, gạt một sợi tóc vương trên miệng Claire.

Jaslyn chợt nghĩ tới quả mơ - cô cũng không hiểu tại sao nữa, nhưng quả lúc này nó thật sống động trong đầu cô, lớp vỏ, mùi thơm, vị ngọt.

Trái đất cứ quay. Chúng ta tình cờ gặp được nhau. Thế là đủ.

Cô nằm trên giường cạnh Claire, trên tấm trải giường. Hơi thở già nua khẽ rung trong không khí. Chiếc đồng hồ. Cái quạt. Làn gió nhẹ.

Trái đất đang quay.

HẾT