- 2 -
Cụ Điển kéo ghế ngồi sát giường lão Bính nhấc nháo nhìn từ đầu xuống chân lão, ề à hỏi:
- Khỏi chưa?
Lão Bính lắc đầu xoay nghiêng người nằm co lại như một con tôm nướng, hai cánh mũi nhay nháy. Trong nhà lờ mờ tối, thứ bóng tối lưu cữu hàng chục năm đã ngả sang màu rêu khô, Cụ Điển hít hít rồi chỉ tay xuống bếp:
- Sắc thuốc à?
Thay vì trả lời, lão Bính mím chặt môi cố gắng ngồi dậy dựa lưng vào thành giường nhìn cụ Điển cảnh giác. Cụ Điển bĩu mồi giọng cao vống lên:
- Dào ơi, thuốc Nam thuốc Bắc bú cặc cho cơm. Ăn mạnh vào là khỏe tất Như tôi đây này, cái...
Lão Bính thở ra nét mặt từ từ chùng xuống khi cụ Điển ngừng lại đột ngột. Mùi thuốc Bắc dậy lên thơm sền sệt. Cái đầu hơi nghẹo sang bên, ngực ưỡn ra, cặp môi răn rúm bập chặt vào nhau, trán lùng nhùng vết nhăn, cụ Điển giữ im lặng một lúc rồi se sẽ nói:
- Đêm qua tôi mơ thấy Bụt.
Mắt lão Bính rực lên, cái mệt mỏi biến mất thay vào đó là sự ranh mãnh.
- Bụt à?
Lão Bính hỏi lại, cụ Điển gật đầu:
- Ông ấy râu tóc cứ trắng tinh cả lên. Tôi trông thấy sấn đến tát cho hai tát nên thân.
- Sao nữa?
Lão Bính hỏi lạc cả giọng, cụ Điển ráo hoảnh:
- Sao với giăng gì, chống gậy cum cúp đi chứ còn sao nữa. Bụt biếc gì làm tôi điên lên thì tôi thiến ngay chứ lị.
Tuy đã cố kìm chế nhưng cả người lão Bính vẫn rung rung vì bị kích động.
- Một nhát?
- Phải, đúng một nhát
Cụ Điển khẳng định mặt vênh váo.
- Sát gốc chứ?
Lão Bính hồi hộp, mồ hôi rịn lấm tấm hai bên thái dương. Cụ Điển phẩy tay khinh bạc:
- Nể gì mà không sát.
Buông ra tiếng rên khoan khoái, lão Bính ngả người về sau, duỗi hai chân, đôi mắt một mí lim dim mơ màng như có người đang gãi nhẹ vào chỗ ngứa. Bất thần lão vùng dậy rũ sạch cơn ốm, lôi chai rượu dưới gầm giường ra rót từ tốn vào cái chén da lươn, đẩy về phía cụ Điển:
- Rượu làng Vân đấy
Cụ Điển cầm chén rượu đưa lên mũi ngửi, nhấp một hớp rồi đặt xuống, ề à nói:
- Tiếc là bác không sang dự được chứ hôm qua giỗ vợ nhà Điểu, chúng nó làm to quá, thịt đến hai con gà, lại nấu một nồi cháo Hạc to vật nữa. Chỉ mới nhìn đã thấy no rồi.
Lão Bính hé mắt tinh quái nhìn cụ Điển:
- Cháo Hạc thì ngọt lắm cụ nhỉ.
- Ngọt quá đi chứ lị, cho tôi thêm tí nữa.
Cụ Điển chìa cái chén không cho lão Bính nhìn lảng ra ngoài cừa sổ hắng giọng mấy cái. Lão Bính gợi chuyện:
- Thực ra cả khu Linh Nham này chỉ mình cụ là người hiểu biết rộng nhất.
- Tôi ấy à?
Cụ Điển giương cặp mắt nhoèn gỉ hỏi lại.
- Còn ai vào đây nữa. - Lão Bính rủ rỉ ngon ngọt - Cụ cao tuổi đi nhiều, cái gì cũng biết.
Cụ Điển gật đầu liên tục, yết hầu đưa lên đưa xuống vì xúc động.
- Đúng, bác nói thế là đúng, chứ chúng nó ngu tưởng biết chữ là biết tất cả. Có những thứ biết chữ nhưng không học được chứ lị. Như tôi đây, mù chữ mà cái gi cũng làm được. Dạo tôi trốn phu ấy à, Tây nó đuổi gấp quá tôi liền làm phép rút đất, chỉ cách nhau có một sải tay mà đuổi ba tháng giời không bắt được...
- Còn chuyện nhà mụ Đào?
Lão Bính hỏi chen ngang. Cụ Điển tợp thêm hớp rượu nữa:
- Có gì đâu, đêm ấy thấy con mẹ Đào tất ta tất tưởi đi từ nhà ra hồ xí, tôi ngứa mắt làm phép rút đất, nó chạy mãi không đến được thế là vãi cả ra quần. Thế đấy!
Cụ Điển nhún vai mặt bóng rợn lên. Lão Bính cúi xuống cười rung cả giường. Uống đến chén thứ tư, cụ Điển quên phắt mình đang ở đâu, cứ lôi lão Bính ra chửi. Theo cụ, lão là đồ thối thây, không vợ không con, sống cũng như con chó vì chẳng có người nối dõi. Lão Bính gầm lên xốc nách cụ Điển lôi ra ngoài cổng lẳng cụ đánh huỵch một cái bắn đến gần nửa mét. Cú lẳng đó đã làm cụ Điển tỉnh hẳn rượu lập cập khua gậy bỏ về. Lão Bính thẫn thờ quay vào ngồi trên bậc cửa...
Tôi là Bính, không có họ, mồ côi từ bé, đi chăn trâu cho nhà ông Điển, lớn lên làm nhiều nghề nhưng không giàu. Bây giờ tôi ở một mình... Tôi là Bính, tôi vừa mới ốm, chưa dứt hẳn cơn, đầu còn váng vất. Thằng Điểu là bạn của tôi, hai chúng tôi ngày bé thường cùng đi chan trâu với nhau, có lần chúng tôì đã nhìn thấy một con... Thằng Điểu dặn tôi phải giữ kín, đó là bí mật của hai thằng... Tôi không lấy vợ nên không có con, nhưng đừng vì thế mà... mùi thuốc Bắc... Tôi là Bính... mùi khét. Lão Bính lắc mạnh đầu lao xuống bếp.