← Quay lại trang sách

Chương 3

Mười lăm năm không tin tức, không manh mối, không hi vọng. Mười lăm năm im lặng. Cơn ác mộng triền miên đã có một kết cục hạnh phúc và bất ngờ. Bởi vì không một ai, cho đến thời điểm hai ngày trước đây, có thể tưởng tượng nổi Samantha Andretti vẫn còn sống…’

Bruno Genko cố gắng theo dõi phóng sự của phái viên thời sự đặc biệt đang đứng trước cửa bệnh viện Saint Catherine, nhưng ông khó lòng nghe rõ được khi mà Quimby cứ lấy cây chổi đập đập vào chiếc máy lạnh của quán. Ông ta vẫn tin rằng món đồ già bằng tuổi mình có thể hoạt động trở lại.

“Trời đất ơi, Quimby, ông dừng lại được không? Nó không thể tự sửa nhờ bị đập bằng cán chổi đâu!” Người khách quen tên Gomez thốt lên từ một cái bàn ở gian sau của quán.

“Anh thì biết gì về máy lạnh chứ?” Quimby bực tức vặc lại.

“Tôi ấy à, tôi biết ông sẽ phải móc hầu bao và cho khách hàng của mình hưởng chút mát mẻ.” Ông khách nhễ nhại mồ hôi khẳng định trong lúc nhấc một chai bia vơi quá nửa từ đống chai ở trước mặt mình.

“Rất sẵn lòng, nếu như mọi người ở đây trả nợ đều đặn cho tôi.”

Những màn đấu khẩu giữa Quimby và khách hàng đã trở thành một đặc sản tại Q-Bar. Ông chủ quán mất kiên nhẫn rất nhanh. Tuy nhiên, vào buổi chiều hôm nay, ngoài Gomez chỉ có Genko là vị khán giả duy nhất, và ông không có tâm trạng để đùa cợt.

Ngồi trên một chiếc ghế đẩu cạnh quầy rượu với ly tequila trong tay, Genko dán mắt vào màn hình của chiếc ti-vi đặt trên một cái kệ cao. Từ các cánh của chiếc quạt treo trên đầu ông phả xuống một luồng không khí nóng và ẩm, nồng nặc mùi thuốc lá. Trong miệng ông vẫn còn dư vị của trận nôn mửa trút xuống con hẻm nhỏ phía sau quán trước đó nửa tiếng. Ông đã không sử dụng phòng vệ sinh của quán vì không muốn người khác nhận thấy sự khó ở của mình.

Dù vậy, Genko mang một vẻ mặt kinh khủng và vẫn còn cảm thấy buồn nôn. Lúc đó ông sực nhớ tới thứ nằm trong túi áo bên phải của bộ vest bằng vải linen.

Bùa hộ mệnh của ông.

Genko gạt bỏ hình ảnh đó và nốc một hơi cạn ly rượu. Do cơn nóng thôi mà, ông tự nhủ để có thêm dũng khí trong lúc ký ức phai nhạt đi. Không một ai được biết. Ông bèn phớt lờ vụ ói mửa, những cú đập chổi và tiếng lạch cạch của chiếc máy điều hòa, để cố gắng tập trung vào những gì người ta đang nói trên ti-vi.

Từ hơn bốn mươi tám giờ qua, tin tức về sự xuất hiện trở lại của Samantha Andretti đã chiếm vị trí quan trọng nhất trên tất cả các kênh truyền hình địa phương và quốc gia. Nó thậm chí còn nổi hơn đợt nắng nóng bất thường đang ảnh hưởng toàn bộ khu vực, với nền nhiệt cao hơn nhiều so với mức bình thường trong mùa này và một độ ẩm chưa từng được ghi nhận trước đây.

‘… Theo các nguồn tin không chính thức, Samantha Andretti, hai mươi tám tuổi, hiện đang nhận được sự hỗ trợ tâm lí từ một chuyên gia. Hi vọng Samantha sẽ sớm cung cấp được những thông tin chi tiết hữu ích giúp bắt được con quái vật đã bắt cóc và giam giữ cô ấy… Theo một nguồn tin, cuộc điều tra đã sớm thu được những tiến bộ quan trọng…’

“Ôi dào, bọn phóng viên này thì biết cái quái gì.”

Quimby phác một cử chỉ phản đối tay phóng viên biệt phái trên màn hình rồi quay về vị trí của mình phía sau quầy rượu.

“Có chuyển kênh thì vẫn một điệp khúc nhai đi nhai lại. Đã là lần thứ năm hoặc thứ sáu từ buổi sáng hôm nay, bọn họ không ngừng ‘tiến bộ quan trọng’, vì ngoài ra thì chẳng còn gì để nói.”

“Thế mà tôi lại dám cá rằng các cảnh sát đang tranh nhau tiết lộ tin tức cho truyền thông đấy.” Genko vọt miệng.

“Ngài chánh thanh tra bưng bít thông tin về cuộc điều tra để không cho cái thằng khốn mà họ đang truy lùng có lợi thế… Nếu cảnh sát không tóm được hắn, ai đó sẽ ném đá họ vì đã bỏ sót chuyện Samantha Andretti còn sống. Thế thì còn mặt mũi nào.” Quimby tuyên bố, và khựng lại khi đột ngột nhận ra. “Chúa ơi, mười lăm năm trời… Tôi không dám nghĩ tới điều đó.”

“Hẳn nhiên rồi.” Genko đồng tình, tay lắc lắc cái ly rỗng.

Quimby cầm chai tequila lên và rót thêm cho Genko một liều thuốc ngon lành khác.

“Vấn đề là làm thế nào con bé sống sót được sau chừng ấy thời gian…”

Genko biết câu trả lời, nhưng không thể tiết lộ với ông chủ quán. Có lẽ ông biết nhiều hơn mức mà ông ta muốn nghe. Giống như đa phần những người bình thường, ông ta muốn tin vào câu chuyện cổ tích trong đó nhân vật nữ chính vùng lên phản kháng và cuối cùng đã tự giải thoát mình khỏi con quái vật. Trên thực tế, cô gái được như vậy là nhờ quyết định của kẻ bắt cóc. Không những hắn đã quyết định không giết cô ta, dĩ nhiên rồi, mà hắn còn nuôi ăn và giữ cho cô không ngã bệnh.

Hay nói cách khác, hắn đã chăm sóc cô.

Ngày qua ngày, theo cách thức của riêng mình, hắn đã dành tình cảm cho cô. Hệt như người ta dành tình cảm cho những con vật ở sở thú, Genko tự nhủ trong lúc đưa ly rượu lên môi. Dù có thể đối xử rất tốt với những con thú, nhưng trong thâm tâm, chúng ta biết mạng sống của chúng ít giá trị hơn mạng sống của chúng ta. Samantha Andretti đã được trải nghiệm tính chất tàn bạo của thói đạo đức giả đó. Cô đã là con thú trong chuồng, một loài sinh vật để nhìn ngắm. Phần thưởng thực sự cho trò ác dâm của kẻ bắt cóc là việc hắn được nắm quyền sinh sát đối với cô gái. Mỗi ngày, hắn lại lựa chọn để cô được sống. Chắc hắn phải cảm thấy mình cao quý lắm, thậm chí là cao thượng. Và có lẽ hắn đã đúng khi suy nghĩ như vậy: Theo một nghĩa nào đó, hắn đã bảo vệ cô bé khỏi chính bản thân hắn.

Nhưng dù sao thì Quimby và các phó thường dân cũng không thể hiểu được điều đó. Họ chưa từng ghé thăm những chốn địa ngục mà Genko từng vào. Vì thế ông thấy thương cho bọn họ, và thường để mặc họ thích nói gì thì nói. Bởi trong những lời ba hoa chích chòe đó có thể hàm chứa những thông tin quý giá giúp thay đổi cục diện cả một cuộc điều tra.

Đối với mọi người, Bruno Genko là một thám tử tư, nhưng trên thực tế, công việc của ông là lắng nghe.

Q-Bar là một nơi hoàn hảo để thu thập những tin đồn đang râm ran, những câu nói lỡ miệng, hoặc những manh mối đơn giản. Đội ngũ an ninh trật tự thích đến đây từ quãng độ hai mươi năm về trước, khi trung úy Quimby lãnh một viên đạn vào thận trong một cuộc đấu súng. Phải rời lực lượng sớm, sự nghiệp tan tành, nhưng nhờ khoản tiền bảo hiểm, Quimby đã mua lại quán rượu này. Kể từ đó, mỗi khi các cảnh sát có cớ gì đó để tụ tập, cho dù là tiệc chia tay một đồng nghiệp về hưu, ăn mừng đồng nghiệp có con cháu nối dõi, cho đến những dịp nhận bằng hay sinh nhật, họ đều tề tựu về Q-Bar. Genko chưa bao giờ được mặc bộ cảnh phục, nhưng ông thường xuyên lui tới sở cảnh sát và được họ xem như người nhà. Tất nhiên ông phải chịu đựng những lời đùa cợt và nhạo báng, nhưng đổi lại ông được nhận thông tin. Quimby là người cung cấp tin chính của ông. Mọi cảnh sát, kể cả những người đã về hưu, đều thừa biết phải dè chừng cánh thám tử tư. Nhưng ông già chủ quán không làm thế vì tư lợi. Thật ra đây là vần đề thể diện thì đúng hơn. Có lẽ việc chia sẻ thông tin mật với người ngoài ngành cho ông ta cái cảm giác mình vẫn còn trong lực lượng. Dĩ nhiên Genko không bao giờ thúc ép Quimby nói ra, bởi nếu ông đặt một câu hỏi lộ liễu quá, ông cựu cảnh sát sẽ câm như hến ngay lập tức. Ông thám tử chỉ việc ngồi ở quầy rượu, đôi khi trong suốt nhiều giờ đồng hồ, và chờ cho ông chủ quán mở lời.

Giống như hôm nay.

Nhưng hôm nay hơi khác. Thời gian không còn nhiều.

Trong lúc chờ đợi, Genko lấy chiếc khăn tay từ trong túi áo vest ra lau mồ hôi ở gáy. Những ngón tay của ông sượt qua một mảnh giấy gập đôi – Genko gọi nó là ‘bùa hộ mạng’ vì ông luôn mang nó theo bên mình. Ông lại cảm thấy lợm giọng và sợ mình sẽ nôn mửa một lần nữa.

“Bauer và Delacroix có ghé qua đây hôm qua, trước khi đi trực.” Quimby bỗng nói.

Genko kìm nén cơn buồn nôn và quên phắt mảnh giấy đi, bởi vì hai đặc vụ mà Quimby vừa nhắc đến chính là những người phụ trách điều tra vụ mất tích của Samantha Andretti. Đến lúc rồi đây. Ông đã chờ khoảnh khắc này nhiều giờ liền, và rốt cuộc cũng đã được tưởng thưởng.

Quả vậy, sau khi nhắc đến Bauer và Delacroix, Quimby lại rót đầy ly tequila của mình mà không đợi mời, dấu hiệu cho thấy ông ta đang muốn tán gẫu. Rồi ông chồm người qua quầy.

“Họ đã tiết lộ với tôi về người phụ trách con bé, hình như là một điều tra viên khá cứng cựa, chuyên trị đám giết người hàng loạt.” Quimby giải thích. “Nghe bảo tay này sử dụng những phương pháp không được chính thống cho lắm…”

Genko biết cơ hội sống sót dưới tay một kẻ tâm thần gần như bằng không. Nhưng khi chuyện đó xảy ra, cảnh sát sở hữu một nhân chứng quý giá, tấm giấy thông hành để tiếp cận những uẩn khúc của một loại tội phạm phức tạp. Một mạng lưới rối rắm đa dạng những ảo giác, những xung động không thể đè nén, hành động bản năng và sự suy đồi. Chính bởi thế nên họ mới phải nhờ đến một chuyên gia để đi sâu vào tâm trí của Samantha Andretti.

Genko cũng nhận thấy Quimby tiếp tục nói về nạn nhân như thể cô vẫn chỉ mới mười ba tuổi. Ông ta không phải là người duy nhất. Nhiều kênh truyền hình cũng dùng chữ ‘cô bé’ hoặc ‘cô thiếu nữ’. Đó là điều không thể tránh khỏi, bởi vì mọi người còn nhớ tấm ảnh cuối cùng của cô được công bố ngay sau thời điểm mất tích. Tuy nhiên, cho dù truyền thông chưa công khai những hình ảnh mới đây của Samantha, giờ đây cô đã là một phụ nữ.

“Con bé vẫn đang bị sốc.” Quimby hạ giọng tiết lộ. “Nhưng các đồng nghiệp của tôi khá lạc quan.”

Genko không muốn tỏ ra quá quan tâm, nhưng ông tin chắc Quimby còn biết một điều gì khác.

“Lạc quan theo hướng nào?”

“Anh biết Delacroix rồi đó, cậu ta kiệm lời và không bao giờ lên tiếng… Nhưng Bauer thì tin rằng họ sẽ bắt được thằng khốn đó.”

“Bauer chỉ giỏi lừa phỉnh.” Genko bình phẩm và tỏ vẻ không quan tâm, trước khi hướng mắt về phía màn hình ti-vi.

“Đúng, nhưng có vẻ như họ đã có một manh mối…”

Manh mối? Chẳng lẽ Samantha đã kịp cung cấp một chi tiết quan trọng nào đó?

“Tôi nghe nói họ đang tìm địa điểm mà tên bắt cóc đã giam cầm nạn nhân.” Ông thám tử nói với giọng lơ đãng để duy trì cuộc đối thoại. “Cảnh sát đã cho quây lại một khu vực ít người ở phía nam, gần mấy cái đầm. Đó là nơi đội tuần tra đã tìm thấy Samantha, có phải không nhỉ?”

“Phải… Họ đã chăng dây một khu vực và không cho ai đi vào. Họ muốn giữ khoảng cách với những kẻ hiếu kỳ.”

“Họ sẽ không bao giờ tìm được đâu.” Genko nói với giọng ra vẻ hoang mang, cốt làm cho Quimby cảm thấy buộc phải phản bác. “Nếu suốt mười lăm năm qua họ không tìm được thì nó hẳn phải được ngụy trang rất khéo.”

Quimby có vẻ khó chịu trước sự hoài nghi của ông thám tử.

“Samantha Andretti đi đất, đã thế còn bị gãy một chân, như vậy sau khi trốn thoát con bé không thể đi hàng mấy cây số được, đúng chưa nào?”

Genko quyết định vuốt ve cái tôi bị tổn thương của ông cựu cảnh sát.

“Theo tôi thì chìa khóa cho mọi chuyện chính là cô ta: Nếu Samantha hợp tác thì chúng ta mới có hi vọng bắt được con quái vật đó.”

“Con bé sẽ hợp tác. Nhưng họ còn một thứ khác…”

Ra là manh mối không phát xuất từ cô gái. Vậy thì từ ai đây? Genko im lặng uống một ngụm rượu. Khoảng dừng chiến thuật cho phép ông chủ quán cân nhắc xem có nên kể nốt câu chuyện hay không.

“Thật ra, cách thức mà con bé được tìm thấy không giống như những gì đã được công bố chính thức.” Quimby xác nhận. “Không phải ngẫu nhiên mà đội tuần tra tìm thấy con bé bên vệ đường với cái chân gãy và trên người không mảnh vải che thân…”

Genko đánh giá nhanh những hệ lụy của thông tin này. Tại sao lại nói dối về cách mà nạn nhân được tìm thấy? Họ muốn che giấu điều gì?

“Cảnh sát đã được báo tin.” Ông đoán. “Ai đó đã báo với họ về sự xuất hiện của Samantha.”

Quimby gật gù.

“Một người qua đường tốt bụng.”

“Một cú điện thoại nặc danh.” Ông chủ quán đính chính.