Chương 4
Khi Genko bước ra khỏi Q-Bar, cái nóng khiến cổ họng và lồng ngực ông nghẹn lại. Nó tựa như có sức sống, một con quái vật vô hình không cho người nào thoát. Genko thở một cách khó nhọc, nhưng ông vẫn đưa một điếu thuốc lên môi, châm lửa và chờ cho đến khi nicotine phát huy tác dụng.
Dù sao thì, nó có thể gây hại gì được cho ông chứ?
Genko đưa mắt nhìn quanh. Đã ba giờ chiều, các con phố trung tâm vắng tanh vắng ngắt. Một quang cảnh khác thường đối với khu vực này vào một ngày giữa tuần. Các cửa hàng và văn phòng làm việc đều đóng. Không có người qua đường nào, một sự im lặng chết chóc bao trùm tất cả. Chỉ có các trụ đèn tín hiệu vẫn tiếp tục hoạt động một cách vô lí, để điều tiết những luồng giao thông không tồn tại.
Do nắng nóng, chính quyền đã phải thực hiện những biện pháp khác thường nhằm bảo đảm sức khỏe cho người dân. Mọi người được khuyến cáo ở trong nhà vào ban ngày và chỉ ra ngoài khi đêm xuống. Để tạo thuận lợi cho sự chuyển đổi này, ca trực của cảnh sát, lính cứu hỏa và nhân viên y tế đã được đảo lại. Các công sở kể cả tòa án mở cửa vào cuối giờ chiều và đóng cửa lúc rạng đông. Các công ty và xí nghiệp cũng tuân theo sự thay đổi này: Tầm tám giờ tối, công nhân và người lao động rời khỏi nhà để đi đến cơ quan, giống như vào giờ cao điểm thường lệ. Không một ai phàn nàn. Ngược lại, các trung tâm thương mại và cửa hàng còn ghi nhận một sự gia tăng doanh số, bởi vì ai cũng háo hức ra đường. Khi màn đêm buông xuống, mọi người ùa ra ngoài, giống như lũ chuột.
Từ khoảng một tuần nay, ngày chỉ bắt đầu khi mặt trời đi ngủ.
Thời tiết đúng là điên rồ, Genko nghĩ bụng khi nhớ lại những gì diễn ra tại Rome một năm về trước. Một cơn bão đã ập vào thành phố, gây mất điện và lụt lội kinh hoàng.
Hậu quả của ô nhiễm môi trường, sự nóng lên của khí hậu và, thực lòng mà nói, cách cư xử tồi tệ của con người đối với Trái đất. Còn bao lâu nữa thì loài người đáng nguyền rủa sẽ tự diệt vong trước khi nhận ra? Thật đáng xấu hổ. Nhưng rồi ông nhớ đến mảnh bùa trong túi: Xét cho cùng, vấn đề đó chẳng can hệ gì tới ông.
Genko rít vài hơi thuốc rồi vứt đầu lọc xuống vỉa hè bỏng rẫy và dùng đế giày giẫm lên. Sau đó ông đi đến chỗ chiếc xe hơi của mình đang nằm chờ, đằng sau góc đường.
Một cuộc gọi nặc danh.
Trong lúc lái chiếc Saab già cỗi qua những con phố vắng, Genko nghiền ngẫm những thông tin được Quimby tiết lộ. Hệ thống điều hòa trên xe đã ngừng hoạt động từ nhiều năm nay, nên ông phải quay hết các kính cửa xuống. Những luồng khí nóng đều đặn ập vào trong xe như thể ông đang ở giữa một đám cháy. Genko cần một chỗ lánh mình, không phải để tránh nóng, mà chính là để thoát khỏi ý nghĩ đó. Đừng nghĩ về nó nữa, mày không liên quan. Nhưng sự hoài nghi vẫn bám riết ông. Ai đã gọi điện thoại Vì sao người báo tin không tự mình giúp đỡ Samantha? Tại sao không cho biết danh tính? Người này có thể trở thành một anh hùng, nhưng lại thích ở trong bóng tối. Anh ta sợ điều gì? Anh ta muốn che giấu điều gì?
Genko biết ông không đủ tỉnh táo để suy nghĩ. Quá nhiều tequila, hoặc do mảnh giấy đáng nguyền rủa trong túi. Ông có thể rúc vào trong căn phòng khách sạn đã đặt từ tuần trước, uống nốt cữ rượu đã khởi đầu tại quán rồi chìm vào một giấc ngủ sâu với hi vọng sẽ không bao giờ tỉnh dậy.
Nó sẽ không phải là không đau đớn đâu, bạn già, từ bỏ ý định đi.
Tốt hơn ông không nên ở một mình. Chỉ một người duy nhất có thể giúp được ông trong tình trạng này.
Khi Linda mở cửa cho ông, qua nét mặt của chị, Genko hiểu ông đang có bộ dạng thực sự tệ hại.
“Chúa ơi, ông bị điên hay sao mà chạy rông trong cái nóng này!” Chị trách móc trong lúc lôi ông vào nhà. “Đã thế lại còn uống nữa.” Chị nói thêm với một cái nhăn mặt kinh tởm.
Linda quy sắc mặt tái mét cùng hai quầng thâm mắt của Genko cho nhiệt độ cao và rượu. Ông không chối.
“Tôi vào được không?”
“Ông đã vào rồi còn gì, ngốc ạ.”
“OK, vậy tôi nghỉ tạm ở đây một chút được không, hay cô đang bận?”
Quần áo ông đang ướt đẫm mồ hôi, đầu óc thì quay mòng mòng.
“Một giờ nữa tôi phải tiếp khách.” Linda vừa đáp vừa xốc lại chiếc áo kimono xanh nổi bật trên làn da màu đồng.
Khoảng hở nơi cổ áo để lộ một phần hai bầu vú nhỏ săn chắc của chị.
“Tôi chỉ ngả lưng vài phút thôi mà.”
Nói đoạn ông tiến về phía chiếc sofa. Khác với Q-Bar, ở đây máy lạnh chạy tốt, và mành sáo che cửa sổ cung cấp một thứ bóng tối dễ chịu.
“Người ông khẳm mùi nôn mửa, ông có biết không? Đi tắm đi.”
“Tôi không muốn làm phiền cô.”
“Tôi sẽ phiền nếu ông làm bẩn căn hộ của tôi đấy.”
Genko ngồi xuống chiếc sofa màu trắng đặt giữa phòng khách, trên lớp thảm sàn tiệp màu, vây quanh là những món nội thất sơn mài đen bóng và những con kỳ lân. Chúng ở khắp mọi nơi, dưới đủ mọi hình thức, từ những tấm poster, những bức tượng nhỏ, thú nhồi bông, cho đến tận trong những quả cầu tuyết. Đó là đam mê của Linda. ‘Tôi là một con kỳ lân,’ có lần chị đã nói với ông như thế. ‘Một sinh vật huyền thoại kỳ diệu: Không người bình thường với đầu óc tỉnh táo nào lại thừa nhận mình tin rằng có sự tồn tại của kỳ lân, nhưng người ta luôn tìm kiếm trong niềm hi vọng rằng chúng có thật…’
Linda nói đúng ở một điểm: Chị thực sự đẹp. Cũng chính vì lí do này mà đàn ông muốn chị. Và họ sẵn sàng trả giá cao để đổi lấy đặc quyền được ở cùng chị.
“Coi nào, để tôi giúp ông.” Linda nói khi trông thấy Genko không tài nào cởi được áo vest.
Chị cởi đôi giày da, duỗi thẳng chân ông trên ghế, rồi đập phồng một cái gối tựa và kê vào sau gáy ông. Chị vuốt ve trán ông một cách trìu mến.
“Ông bị sốt rồi.”
“Do trời nóng thôi mà.” Genko nói dối.
“Tôi sẽ đi lấy nước cho ông, với thời tiết này người ta mất nước nhanh lắm… Nhất là khi họ uống tequila lúc giữa trưa.” Chị quở. “Và tôi sẽ tống cái giẻ lau này vào máy giặt.” Chị nói thêm trong lúc nhặt chiếc áo vest của ông. “Hi vọng sau đó nó sẽ đỡ hôi hơn.”
Linda biến ra ngoài hành lang.
Genko hít một hơi sâu. Ông bị đau đầu và cảm thấy khổ sở. Dù không muốn thừa nhận, ông thấy sợ hãi. Từ vài tuần nay, ông bị mất ngủ. Cơn stress gặm nhấm con người ông, và khi cơ thể ông không thể gắng gượng được nữa, nó ngủ lịm đi. Hay đúng hơn, nó đầu hàng. Quả vậy, nửa giờ đồng hồ sau đó, thực tại đánh thức ông dậy, nhắc nhở rằng định mệnh của ông đã an bài.
Ông có thể tâm sự với Linda, chia sẻ gánh nặng này với chị. Không nghi ngờ gì nữa, ông sẽ được giải phóng. Suy cho cùng, không thể phủ nhận rằng ông đến đây cũng một phần vì điều đó. Chị không đơn giản chỉ là một người bạn tốt. Giữa họ vẫn tồn tại một giới hạn mà ông chưa bao giờ vượt qua, nhưng đối với ông, Linda gần như là một người vợ.
Sáu năm về trước, khi Linda gọi điện cho ông trong nước mắt, chị đã làm điếm từ lâu, nhưng vẫn còn mang cái tên Michael. Quá trình chuyển giới chưa hoàn tất, cô gái xinh đẹp bị cầm tù trong những đường nét đàn ông và dấu vết mờ nhạt của hàm râu viền quanh gương mặt thiên thần – gò má cao, môi mọng, mắt xanh. Michael cầu cứu Genko nhằm thoát khỏi sự truy hại của một khách hàng. Thời đó, người chuyển giới bán thân với cái giá rẻ mạt cho bất kỳ ai. Michael gặp phải một thằng cha mà sau khi thỏa mãn dục tình còn đánh đập anh vì cái tội khiến hắn hành động trái với tự nhiên. Thế rồi hắn quay lại với Michael để xin lỗi. Và câu chuyện lại tái diễn, luôn luôn với một kết cục như lần đầu tiên.
Michael không biết mình còn chịu đựng được bao lâu. Anh đã tìm cách tránh xa hắn, nhưng chỉ vô ích. Càng ngày anh càng khó che giấu những vết bầm tím sau các trận đòn. Anh sợ chết khiếp.
Bản thân làm một công việc địa ngục, Genko không khó để hình dung ra cách thức mà câu chuyện sẽ kết thúc. Người chuyển giới là đối tượng ưa thích của những trò bạo hành, những hành động biến thái độc ác. Thế nên, khi nhìn sâu vào trong mắt Michael, ông thám tử tư nhận ra ngay tình thế đã rất nghiêm trọng, nhưng sẽ chẳng có cảnh sát nào ra tay cứu giúp. Nếu ông không can thiệp, thiên thần mỏng manh đang khiếp sợ này sẽ chết chắc.
Những lời đe dọa hay thậm chí là vũ lực sẽ không đủ để làm kẻ bạo hành biến đi, người ta không thể dùng cái đau đớn thể xác để đập tan một sự ám ảnh. Làm thế cũng giống như tìm cách dập một đám cháy bằng nghệ thuật thuyết phục. Cách chắc chắn nhất để chặn đứng hắn ta là giết hắn, nhưng Genko không phải là sát thủ, do đó ông đã vạch một kế hoạch. Kẻ bạo hành vốn làm bảo vệ cho một ngân hàng thương mại lớn. Genko đã thuê một hacker xâm nhập vào hệ thống thông tin của ngân hàng và chuyển một số tiền đáng kể từ tài khoản của các nhà đầu tư vào tài khoản của hắn. Sau đó ông chỉ việc chờ cho ai đó phát hiện ra sự dịch chuyển của dòng tiền. Hắn ta đã bị tuyên án mười năm tù vì tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Trong thời gian bị giam giữ, hắn sẽ tha hồ buông thả bản năng của mình, hoặc giải tỏa bức bối cho đám bạn tù. Michael cuối cùng cũng được giải thoát.
“Cái này là sao?”
Giọng nói của Linda run run, và không cần quan sát, Genko cũng nhận ra chị đang bị chấn động. Ông quay đầu và nhìn thấy chị đứng bất động trên ngưỡng cửa, chiếc áo vest bằng linen của ông trong một tay, tay kia cầm tờ giấy. Genko hiểu ngay sự tình: Trước khi cho áo vào máy giặt, Linda đã bỏ hết các thứ trong túi áo ra để tránh làm hỏng chúng.
“Đây là cái gì?” Chị hỏi lại, lần này bằng giọng giận dữ.
Genko nhổm dậy. Thôi rồi. Ông chưa nói chuyện này với ai cả, vì ông sợ nó sẽ trở thành hiện thực. Nếu các con chữ bị cầm tù trong trang giấy thì ông còn một chút hi vọng thoát khỏi nó.
Thôi đi, làm gì có hi vọng nào.
“Đó là một cái bùa hộ mệnh.” Ông đáp.
Linda tỏ ra ngơ ngác.
“Cô có biết bùa hộ mệnh là cái gì không? Nó là một món đồ được người ta gán cho thứ quyền năng bảo vệ họ. Cũng gần giống như mấy con kỳ lân của cô.”
“Ông lảm nhảm cái gì vậy?” Linda bực bội đáp trả. “Trong này viết là ông sắp chết…”
Genko biết chuyện gì đã diễn ra. Sau khi phát hiện tờ bệnh án, Linda đã đọc lướt qua nội dung, nhưng không hiểu hết câu chữ trong đó vì trong đầu chị tìm kiếm vô vọng một cái khác. Và chị đã tìm thấy nó ở dòng cuối cùng. Đáp án cho một câu hỏi khủng khiếp.
‘Tiên lượng: Tử vong.’
Ông cũng đã có cùng trải nghiệm như thế khi nhận được tờ giấy. Những gì ở phía trên dòng chữ cuối cùng không quan trọng. Thậm chí đó có thể là bất kỳ cái gì. Mà dù sao thì, chúng có thay đổi được gì đâu? Chúng thuộc về một thời đã qua, một quá khứ giờ đây đã chẳng còn giá trị, cuộc sống trước thời điểm hiện tại không còn ý nghĩa gì nữa. Dòng chữ đã lạnh lùng vạch một đường phân thủy. Sẽ không còn gì giống với trước đây nữa.
“Chuyện này là thế nào?” Linda hỏi, giọng thảng thốt. “Tại sao?”
Genko đứng lên và tiến lại chỗ Linda, vì chị không tài nào nhúc nhích được. Ông lấy tờ giấy từ tay chị, rồi kéo chị ngồi xuống ghế cùng với mình.
“Nghe này, tôi sẵn sàng giải thích, nhưng cô phải nghe tôi nói cái đã. Đồng ý không?”
Chị gật đầu, mắt nhòa lệ.
“Tôi bị một dạng nhiễm trùng.” Genko vừa nói vừa chỉ tay vào ngực mình. “Tôi bị một con vi khuẩn chui vào màng ngoài tim. Tôi không biết nó đã làm thế nào, các bác sĩ của tôi cũng vậy.”
Một con quái vật đang ăn quả tim của tôi.
“Họ nói là không có thuốc điều trị cho tình trạng này, vì nó được phát hiện quá muộn.”
Linda hoang mang tột độ.
“Ông phải đi bệnh viện. Ít ra họ phải thử một cách nào đó… Họ không thể để ông chết như thế này mà không làm gì cả.”
Giọng chị trở nên chói tai, gần như cuồng loạn.
Genko siết chặt hai bàn tay của chị, rồi lắc đầu. Ông không đủ sức lực để giải thích với chị rằng, khi được hỏi liệu có phương pháp điều trị nào không, bác sĩ đã khuyên ông nhập viện ở khoa chăm sóc giảm nhẹ. Nhưng ông không muốn giam mình trong cái nơi mà người ta tìm đến để chết.
“Hay một cái là, cái chết sẽ ập đến một cách đột ngột, tôi sẽ không cảm nhận được gì. Một vụ nổ nhỏ trong lồng ngực và tôi sẽ ra đi trong vài giây. Nó sẽ giống như một phát súng.”
Một viên đạn vô hình, bắn thẳng vào tim – ông căm ghét hình ảnh đó.
“Nhưng còn bao nhiêu thời gian…” Linda nghẹn ngào. “Tóm lại là, ông còn bao nhiêu thời gian…”
“Hai tháng.”
“Vậy thôi á? Ông biết chuyện này từ khi nào?”
“Từ hai tháng trước.” Genko đáp luôn không suy nghĩ.
Thông tin đó làm chị bàng hoàng. Linda không thốt nên lời.
“Thời hạn cuối, chính là hôm nay.”
Genko cười, nhưng bụng quặn lại vì thứ axit của sự kinh hãi.
“Kể cũng lạ: Cho tới ngày hôm qua tôi còn có một mục tiêu, một đích đến, tôi vẫn chưa chạm điểm kết thúc. Nhưng kể từ hôm nay… Kể từ hôm nay, chuyện gì sẽ diễn ra? Tôi cảm thấy mình giống một tên tử tù chưa được thông báo giờ thi hành án.” Ông giải thích và bật cười, lần này là một tiếng cười thành thật. “Tối qua tôi đã nhìn đồng hồ đeo tay và đợi một điều gì đó xảy ra vào nửa đêm. Giống như Nàng Lọ Lem ấy, cô có hình dung được không? Đúng là ngớ ngẩn…”
Thật ra, ông đã nổi giận: Ông đã trải qua sáu mươi ngày chuẩn bị cho thời điểm mấu chốt đó. Nhưng giờ thì chẳng còn nguyên tắc gì nữa. Mọi chuyện sẽ được quyết định bởi một kẻ vô chính phủ âm thầm.
“Thế nên tờ giấy này là một mảnh bùa hộ mệnh.” Genko vừa nói vừa gấp tờ bệnh án lại. “Nó bảo vệ tôi trước sự hoảng loạn. Bởi vì người ta có thể hóa điên trong khi chờ chết.”
Về phần mình, Linda không tỉnh được như ông.
“Và đến bây giờ ông mới cho tôi biết?”
“Ngay bản thân tôi còn không thể tự thừa nhận… Nếu tôi tiết lộ với ai đó, tất cả sẽ trở thành sự thật: Tôi sẽ chết. Hay đúng hơn, tôi sắp chết. Cũng có thể là, tôi đã chết rồi. Chuyện đó tùy vào điểm nhìn mà thôi.”
Đây có lẽ là một vấn đề triết học thú vị. Khi nào thì con người ta bắt đầu chết? Khi họ mắc một căn bệnh chết người, hay khi họ phát hiện ra căn bệnh đó?
Linda đứng dậy.
“Tôi sẽ gọi vài cú điện thoại và hủy mọi cuộc hẹn với khách. Hôm nay, ông sẽ không đi đâu khỏi đây.” Chị tuyên bố với sự cương quyết vừa tìm lại được.
Genko nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của Linda.
“Tôi không đến đây để chết, mặc dù trên thực tế chuyện đó có thể xảy ra bất cứ lúc nào.”
Ông đang cố gắng xoa dịu tình hình và giảm nhẹ cảm giác tội lỗi của mình.
“Vậy ông đến để vĩnh biệt tôi à?”
Genko chồm tới và hôn lên trán Linda.
“Tôi hiểu rồi: Cô sợ tôi sẽ ấn một nòng súng vào miệng và kết thúc mọi chuyện ngay lập tức, không cần chờ đợi. Phải thừa nhận với cô: Tôi đã nghĩ đến và không loại trừ khả năng đó. Nhưng chẳng phải vì ở lại đây mà tôi tránh được điều tồi tệ nhất, bởi lẽ nó đã được ghi trên tờ giấy này rồi.”
“Ông không thể yêu cầu tôi chấp nhận, ông không hiểu à?”
Genko hiểu, bởi ông biết Linda yêu ông.
“Cô có xem thời sự không, cô gái đã trốn thoát thành công khỏi kẻ giam giữ mình sau mười lăm năm trời ấy?”
“Phải, nhưng chuyện đó thì có liên quan gì với ông?”
“Tôi tự nhủ rằng, nếu một bé gái mười ba tuổi có thể kháng cự chuyện kinh khủng đó lâu đến như thế, thì mọi thứ đều có thể xảy ra… Kể cả một phép mầu.”
Linda hoang mang nhìn ông.
“Không, tôi không nghĩ mình sẽ được chữa khỏi.” Ông khẳng định. “Nhưng có lẽ không phải ngẫu nhiên mà chuyện này xảy ra…”
Một cú điện thoại nặc danh, ông tự nhủ. Nhưng ông sẽ không tiết lộ với Linda những gì mình đã biết được từ Quimby.
“Hãy hứa với tôi ông sẽ không tự sát…”
“Tôi không thể hứa điều đó. Nhưng xin bảo đảm với cô rằng tới giờ phút này, chuyện đó là mối lo nhỏ nhặt nhất. Thật ra, tôi cần nhờ cô giúp một việc: Cách đây một tuần, tôi đã đặt một phòng tại khách sạn Ambrus, đó là một khách sạn nhỏ nằm gần cầu đường sắt.” Genko vừa nói vừa rút từ trong ví ra một tấm thẻ. “Phòng 115. Tôi còn bảy ngày đã trả tiền.”
Thực tình, ông đã không nghĩ mình sẽ cần nó lâu như vậy. Ông đã dọn vào khách sạn vì sợ rằng nếu chết ở nhà sẽ không có ai phát hiện ra. Viễn cảnh thối rữa từ từ trên sàn gạch vì không có bạn bè hay người thân khiến ông kinh hãi. Ở khách sạn, mọi chuyện đơn giản hơn. Một buổi sáng, cô nhân viên bước vào dọn phòng và phát hiện ra cái xác. Nhưng ông không cho Linda biết về phần này của kế hoạch.
“Có một cái két an toàn trong phòng. Mã số là một-một- không-bảy.”
“Ngày sinh nhật của tôi.” Linda ngạc nhiên thốt lên.
“Tôi biết, vì thế nên tôi mới chọn nó. Bây giờ, cô hãy nghe cho thật kỹ: Khi cô hay tin tôi…”
Ông không thể nói nổi chữ đó.
“Khi chuyện gì phải đến rốt cuộc cũng đến, cô hãy tới đó và lấy các thứ được cất trong két an toàn. Cô sẽ tìm thấy một phong bì niêm kín.”
“Trong đó có gì?”
“Không quan trọng. Nó không liên quan tới cô. Tuyệt đối không mở nó ra. Cô chỉ việc hủy nó ngay khi có thể, được chứ? Đừng có vứt nó đi, cô cần phải hủy nó sao cho không còn gì sót lại.”
Linda không hiểu vì sao phải làm như thế.
“Tại sao ông không tự mình làm chuyện đó?”
Genko lẩn tránh câu hỏi.
“Nhân viên lễ tân đã được tôi căn dặn, anh ta sẽ để cô lên phòng.”
Linda không nằn nì thêm, nhưng Genko biết cô sẽ làm theo lời ông. Ông đứng dậy, khoác chiếc áo vest vẫn còn đang bẩn lên người, rồi nhìn đồng hồ. Đã bốn giờ chiều. Ông phải đi.
“Ông gọi lại cho tôi sau nhé?” Linda hỏi Genko và nhìn ông với đôi mắt nai to tròn.
Genko vuốt ve khuôn mặt chị.
“Nếu tôi quên, cô sẽ nghĩ rằng tôi đã chết…”
“Đừng quên rằng ông đang sống.” Linda ấp môi vào bàn tay ông để hôn nó. “Và ông hãy nhớ: Chừng nào còn không khí trong hai lá phổi thì mọi chuyện còn chưa kết thúc.”
Genko thích suy nghĩ đó. Đơn giản nhưng rõ ràng: Chừng nào còn thở được, ông sẽ không quên rằng mình đang sống.
“Cô yên tâm đi: Tôi có việc cần giải quyết trước khi điều không thể cứu vãn xảy ra…”
Genko đi ra cửa.
“Ông đi đâu thế?” Linda thắc mắc.
Genko quay lại và mỉm cười với chị.
“Xuống địa ngục.”