← Quay lại trang sách

Chương 11

Genko rời khỏi quán Duran vừa kịp để nhìn thấy cảnh sát ập vào qua gương chiếu hậu của chiếc Saab.

Ông thậm chí còn chưa về được ngoại ô thành phố thì radio đã thông báo tin bắt được nghi phạm đầu tiên của vụ bắt cóc Samantha Andretti. Vừa lái xe, ông vừa nhớ lại chuyện trong quán. Ông vẫn không tin được câu chuyện về gã đàn ông đầu thỏ.

‘Chúng tôi vẫn chưa biết vì sao Tom Creedy bị bắt,’ phát thanh viên nói. ‘Đối tượng hiện đã được đưa tới một địa điểm bí mật để cảnh sát thẩm vấn.’

Vậy ra thanh niên đó tên là Tom Creedy. Họ sẽ đổ hết cho anh ta, Genko nghĩ thầm. Tom là ứng viên hoàn hảo cho việc kéo truyền thông và dư luận khỏi cuộc truy lùng hung thủ thực sự. Và trong trường hợp cảnh sát thất bại, tay săn trộm kia sẽ trả giá thay họ.

Nhưng khi Tom kể cho Bauer và Delacroix nghe về gã đầu thỏ, anh ta có thể thoát nạn nếu được cho là bị thần kinh. Genko hình dung gương mặt của hai thanh tra khi nhận ra họ không thể sử dụng Tom làm bung xung. Ông mỉm cười.

Nụ cười bị dập tắt bởi một tràng ho. Genko cảm thấy nặng ngực. Chiếc Saab đổi hướng một cách nguy hiểm và lao sang phần đường ngược chiều, ngay lúc có một chiếc xe hơi khác đang lao tới. Genko lái nó về đúng phần đường vừa kịp lúc. Khi ông nghĩ thời khắc của mình đã đến thì cơn đau biến mất cũng đột ngột như lúc nó xuất hiện.

Ông hiểu đó là một dấu hiệu báo động. Trái tim nhắc nhở ông rằng ông cần tiết kiệm thời gian. Nhưng tiết kiệm vì cái gì chứ? Cảnh sát có đủ phương tiện và nguồn lực để điều tra. So với họ, ông bị hạn chế rõ rệt. Hướng điều tra duy nhất của ông rơi vào ngõ cụt với Tom Creedy và ảo giác phi lí của anh ta.

Một cảm giác trống trải khó chịu xâm chiếm con người Genko. Ông không còn mục đích sống nữa. Ông chỉ còn cái chết.

Khi về đến thành phố lúc một giờ sáng, Genko khá bất ngờ trước cảnh tắc đường. Do ban ngày quá nóng, mọi người sinh hoạt về đêm và đổ ra đường tìm chỗ giải trí. Trong số đó có những người đi mua sắm và đội ngũ đi làm vào ra tấp nập những tòa cao ốc sáng đèn.

Genko nhận thấy tất cả mọi người đều có việc để làm, trừ mình. Ông thậm chí không biết phải đi đâu. Ông có thể quay lại Q-Bar để giải khuây bên ly rượu. Ông cũng có thể náu mình trong phòng số 115 khách sạn Ambrus, duỗi người trên tấm vải giường lấm tấm vết bẩn chờ giấc ngủ, hoặc cái chết. Ngoài ra, vẫn còn đó căn hộ của Linda. Giữa những con kỳ lân của chị, ông tìm thấy hơi ấm con người. Nhưng mối quan hệ giữa hai người giờ đây đã nhuốm màu buồn bã, mà ông thì không muốn cảm thấy buồn. Không phải đêm nay. Ông muốn có lại cuộc sống trước kia, một ngày như mọi ngày, khi ông sống hôm nay không cần biết tới ngày mai. Một ngày bình thường, khi mà người ta không để ý rằng mình đang sống. Ông đã trải qua bao nhiêu ngày như thế? Những ngày được ông cất vào quá khứ mà không buồn tự hỏi liệu chúng có trôi qua hữu ích hay không. Thế nhưng giờ đây chúng lại là những ngày mà ông khao khát nhất. Nếu được sống lại dù chỉ một ngày của cuộc sống trước kia, ông sẽ không chọn ngày đẹp nhất, chỉ cần ngày bình thường nhất là được rồi.

Mình muốn về nhà, Genko tự nhủ. Bởi từ giờ, ông mặc kệ chuyện có ai phát hiện ra cái xác của ông hay không.

Như thường lệ, Genko đỗ xe hơi ở cách đó hai khối nhà rồi đi bộ, bảo đảm mình không bị theo dõi. Theo năm tháng, kết hợp này tỏ ra cần thiết: Không ai được biết chỗ ở của ông.

Khu nhà ông ở nằm gần trung tâm. Nó vẫn giữ được một sự quyến rũ cổ kính nhất định và chưa bị đám nhà giàu mới nổi phát hiện. Tiền của bọn họ chắc sẽ quét sạch những thứ rác rưởi khỏi đường phố, nhưng hiện tại thì loại tiền duy nhất ở đây vẫn gắn liền với việc buôn bán ma túy.

Trước cửa tòa chung cư nơi ông ở từ hai mươi năm nay, Genko phải tránh một gã say rượu để đi vào. Do thang máy lúc chạy lúc không, ông quyết định leo bộ. Cái nóng ngột ngạt khiến ông dừng lại để lấy hơi sau mỗi năm, sáu bước chân.

Ở mỗi tầng nhà, ông đều nghe thấy tiếng ồn ào và cãi cọ. May mắn thay, hàng xóm của ông chỉ thượng cẳng tay hạ cẳng chân phía sau cánh cửa nhà mình. Thỉnh thoảng cảnh sát cũng ập vào bắt ai đó giải đi, nhưng nhìn chung đây là một nơi trú ẩn hoàn hảo.

Genko đã lên đến tầng bốn. Ông mở khóa, đi vào, rồi đóng cửa lại. Ông đứng im vài giây để tận hưởng sự chào đón mát lạnh từ chiếc máy điều hòa được bật theo giờ giấc cài đặt sẵn. Hít một hơi sâu, ông để bản thân chìm đắm trong thứ mùi hương của nhà mình.

Mùi của sự ngăn nắp và sạch sẽ.

Ông bật đèn lên. Phòng khách nhà ông chỉ có những thứ thiết yếu, không hơn. Ghế sofa, ti-vi, bàn nước. Căn bếp mở cho thấy mọi thứ ở đúng chỗ của chúng – xoong nồi, máy pha cà phê, máy ép bên cạnh một tô đựng trái cây, rau củ. Các nhu yếu phẩm đã được xếp trên kệ, tủ lạnh đầy thức ăn.

Trước khi tiếp tục, Genko cởi giày, quần áo và đồ lót. Ông treo bộ com-lê linen nhàu nhĩ cùng chiếc áo sơ-mi nồng mùi mồ hôi vào móc áo của túi bảo vệ, kéo khóa kín lại, và máng lên một cái giá treo áo khoác.

Đi chân trần trên sàn nhà lót ván, ông bước sang phòng ngủ, nơi có một vài thiết bị thể thao – máy chạy bộ, băng ghế, tạ và thanh đòn. Ông chỉ muốn nhanh chóng ngả lưng trên tấm nệm chỉnh hình hiện đã được phủ vải sạch, nhưng trước hết ông phải đi tắm cái đã.

Khi ra ngoài đường, ông tự khoác một diện mạo bất cần, thậm chí buông tuồng, nhưng lúc ở trong nhà, Genko lại quay về với bản chất thật của mình.

Nguyên tắc đầu tiên của nghề thám tử tư không phải là không gây chú ý, mà ngược lại. Vẻ ngoài là thứ căn bản, bởi vì sự chú ý của người khác sẽ tập trung vào bộ trang phục nhàu nhĩ, nồng nặc mùi mồ hôi và thuốc lá, vào hàm râu dài tua tủa của ông. Diện mạo chính là một loại áo giáp. Đa số những người khác chỉ quan tâm đến bề nổi. Khi trông thấy một gã nghèo khổ mạt hạng, họ tự cho là mình hơn anh ta và hạ thấp mức độ cảnh giác.

Giả nghèo – mánh khóe nằm ở chỗ này.

Trong khi nước nóng từ vòi sen gột sạch mồ hôi và sự mỏi mệt, Genko nhắm mắt lại, cố gắng thỏa hiệp với những mối lo lắng của mình. Mình đã một lần nữa thất bại, ông tự nhủ. Mười lăm năm sau, vụ Samantha Andretti lại giày vò ông. Sao lại vào lúc này? Ông đã quên cô gái và cất cô cùng những vụ án không có lời giải khác vào chiếc thùng ở ‘ngôi nhà của những món đồ’. Chỉ cần cô tái xuất hiện muộn hơn một tuần lễ là ông rất có thể sẽ không bao giờ biết đến. Ông thật ngu ngốc khi cho rằng mình có thể sửa chữa sai lầm. Xét cho cùng, ông có thể làm gì được đây? Bắt con quái vật ư? Vì ai?

Không phải vì Samantha, người rõ ràng đã chẳng cần đến ông để tự cứu bản thân. Cô đã xoay xở làm điều đó một mình.

Nhưng có phải ông đang tin rằng việc tìm thấy kẻ bắt cóc sẽ giúp ông thoát khỏi cảm giác có tội với cô? Bởi lẽ thứ làm ông cắn rứt nhất lúc này chính là, nói cho cùng, ông đã tự biến mình thành kẻ đồng lõa của thằng khốn đó. Khi bố mẹ của Sam đến nhờ ông giúp đỡ, lẽ ra ông nên từ chối. Thay vào đó ông lại chấp nhận. Ông đã nhận tiền của họ và tỏ ra cứng rắn với họ.

‘Vụ này tôi muốn một khoản thù lao gấp đôi bình thường. Trả trước. Hai người không được gọi điện để hỏi han về tiến độ điều tra, tôi không bị bắt buộc phải đều đặn cập nhật thông tin. Chính tôi sẽ là người chủ động liên hệ khi có việc cần. Nếu tôi không cung cấp thông tin gì trong vòng một tháng tới đây, có nghĩa là tôi không tìm được gì.’

Thành thực mà nói, ngay từ đầu, Genko đã không nuôi hi vọng giải quyết được vụ mất tích bí ẩn. Vậy tại sao ông lại nói dối? Phải chăng đó chỉ là một trong những bài kiểm tra mức độ tự kỷ luật phi lí mà ông áp dụng cho ý chí, và đôi khi cho cả tâm hồn của mình? Nếu ông gạt bỏ được sự thương xót dành cho một cô gái mười ba tuổi và hai vị phụ huynh tội nghiệp của cô, liệu ông có thể nói rằng mình đã vượt qua bài kiểm tra? Có phải sự thật chỉ là như thế? Ông chỉ đi tìm một chiếc cúp khác để vinh danh sự tự kiểm soát đáng nguyền rủa của mình?

Genko mở mắt ra, định đấm vào tường phòng tắm, nhưng ông dừng lại. Không phải, ông tự nhủ. Hoàn toàn ngược lại.

Mình đã không tin vào vụ này. Đó là sai lầm duy nhất của mình.

Đúng vậy: Lẽ ra mình đã từ chối nhận điều tra, nhưng mình đã không thể hợp lí hóa chuyện đó. Mười lăm năm về trước, mình đã làm hết sức chưa? Không biết được. Dù sao thì giờ đây mình cũng không thể làm được gì nữa. Đã quá muộn rồi chăng?

Gã đàn ông với cái đầu thỏ chính là câu trả lời giễu cợt mà ông đáng nhận được.

Genko ước gì mình có thể cười cợt về nó cùng với một ai đó – Chúa ơi, sẽ thật hay nếu được bầu bạn cùng ai đó đêm nay. Một phụ nữ, hoặc một người bạn. Nhưng chưa từng có ai đặt chân tới căn hộ này. Đây không phải là một sự tiếc nuối, vì ông đã lựa chọn như vậy.

Sự cô đơn cho phép cảm nhận các thứ tốt hơn, ông tự nhủ.

Trong công việc của ông, trực giác rất quan trọng. Khả năng đọc tâm trí của người khác cũng vậy. Nhưng để thấu hiểu suy nghĩ của một ai đó, thì phải luôn tập trung. Gia đình và bạn bè là những mối phân tâm nguy hiểm.

Genko quay vào phòng ngủ và lau khô người trước gương. Cơ thể ông cho thấy những dấu hiệu rõ ràng của sự sụt cân nhanh chóng. Các khối cơ sắc nét có được sau hàng giờ tập luyện hằng ngày đã biến mất. Khi không sắm vai một thám tử tư có bộ dạng tiều tụy, ông không hút thuốc, uống rượu và theo đuổi một chế độ dinh dưỡng nghiêm ngặt. Chuyện đó không thể ngăn cho cơ thể ông khỏi bị đau ốm, nhưng mức độ hy sinh đến cỡ này chắc chắn biến ông thành một trong những người giỏi nhất trong lĩnh vực của mình.

Lĩnh vực của mình, đó là đi săn. Và loài thú khó bắt nhất chính là con người.

Genko nhắc lại điều đó trước gương, như thể tự thuyết phục rằng công việc của ông là một sứ mạng.

Để bắt được một con người, thì cần những kỹ năng đặc biệt nhạy bén. Trí thông minh, năng lực quan sát, sự thành thạo công nghệ, phản xạ nhanh, điềm tĩnh, khả năng chịu đựng căng thẳng, lòng can đảm.

Trên hết, thì cần hiểu biết sâu sắc về bản chất con người.

Những con nợ khó đòi, bọn lừa đảo từ vặt vãnh đến quy mô lớn, đám tội phạm công nghệ thông tin, lũ trộm chuyên nghiệp. Đó là những con mồi của ông. Đổi lại việc tóm cổ chúng và bắt chúng trả giá, Genko được nhận những khoản thù lao hậu hĩnh từ các công ty thám tử tư. Tiền được ông cất giấu trong các tài khoản ngân hàng nước ngoài để tiêu pha một khi trút bỏ được những bộ quần áo gớm ghiếc mà ông đã mặc từ nhiều năm nay.

Nhưng ông đã trì hoãn thời điểm đó quá lâu.

Điều buồn nhất là không ai có thể hưởng thụ khối tài sản của ông. Tất nhiên ông có thể tặng nó cho quỹ từ thiện, hoặc để lại tất cả cho Linda. Nhưng khi đó những thứ khác cũng sẽ bị phơi bày, những việc mà ông đã phải làm để kiếm được tiền. Những quả lừa, những lời dối trá, những sự thỏa hiệp, những chiêu lẩn tránh mà ông không lấy gì làm tự hào. Thêm vào đó, nếu có ai hỏi về nguồn gốc tiền bạc thì còn gì là sự bảo mật danh tính đối với các khách hàng của ông nữa.

Tốt hơn cứ để mọi chuyện như hiện tại , ông nghĩ bụng.

Khi ông chết, các tài khoản của ông sẽ rơi vào trạng thái ‘ngủ đông’. Thế rồi sau một số năm, ngân hàng sẽ được sở hữu số tiền trong đó.

Di sản duy nhất mà ông để lại lúc này là một con quái vật. Và người nhận nó ư: Một người từng là cô gái mười ba tuổi mang tên Samantha Andretti.

Liệu chiếc phong bì trong két an toàn ở khách sạn Ambrus có thay đổi được gì không? Nội dung của nó quá nguy hiểm. Nhưng tại sao ông không tiêu hủy nó ngay? Sao lại nhờ Linda làm chuyện đó?

Genko biết câu trả lời, nhưng ông không muốn nghĩ đến nó.

Vén tấm chăn lên, ông ngồi vào mép giường bên phía mình thường nằm ngủ. Trước khi lên giường, ông mở ngăn kéo cái bàn nhỏ cạnh đó. Trong ngăn kéo là ba lọ thuốc màu cam, một phần của chế độ điều trị giảm nhẹ mà bác sĩ đã kê đơn cho ông nhằm ‘làm mọi chuyện dễ dàng hơn’. Chúng về cơ bản là các loại thuốc chống trầm cảm. Genko mở một lọ và dốc hai viên thuốc màu hồng ra tay. Ông khựng lại trong giây lát, trước khi quyết định tăng liều từ hai lên năm viên. Ông không có ý định tự vẫn, một phần cũng vì ông không thể đạt được điều đó với số thuốc này. Nhưng cũng chẳng hại gì nếu giúp thần chết một tay. Ông rót một ly nước từ chiếc bình đặt trên bàn đầu giường. Thế rồi trước khi nốc thuốc, ông lại nghĩ đến Samantha Andretti.

Cô gái đã an toàn. Thật ra – như ông suy nghĩ trước đó – cô đã tự cứu mình. Nhưng làm thế nào cô ta thoát khỏi chốn giam cầm đó được?

Khó có khả năng cô gái khuất phục được kẻ bắt cóc, vì mười lăm năm hành hạ và thiếu thốn chắc chắn đã làm cơ thể cô suy kiệt. Đến mức độ chỉ cần một chuyến chạy qua rừng cũng đủ làm cô bị gãy một chân, ông nghĩ bụng. Cô ta đã đánh lừa gã cai ngục của mình à? Hay là tranh thủ một khoảnh khắc lơ đãng? Biết đâu đấy, sau một thời gian dài như thế, con quái vật trở nên quá tin vào bản thân, và cô đã chớp thời cơ chạy thoát.

Tuy nhiên Genko vẫn chưa tin vào giả thiết này. Nó thiếu một thứ gì đó.

Ông cố hình dung cảnh cô gái chạy giữa những thân cây với tên cai ngục truy đuổi phía sau. Hình ảnh của cái đầu thỏ phi lí vụt hiện lên trong đầu ông, nhưng Genko lập tức gạt nó đi. Sam ở trong tình trạng khỏa thân. Vì sao? Trong lúc tuyệt vọng lao về phía một sự cứu rỗi mơ hồ, cô đã ngã và bị gãy chân. Có lẽ cô đã lê lết ra được đến đường. Cô có ưu thế gì so với kẻ truy đuổi? Mặc dù không thể di chuyển, Sam vẫn hi vọng ai đó đi ngang qua. Chẳng có ai cả. Không lâu nữa kẻ truy đuổi sẽ bắt kịp cô.

Nhưng rồi cô nghe thấy một âm thanh từ xa, một âm thanh quen thuộc. Tiếng động cơ của một chiếc xe đang chạy tới. Cô trông thấy xuất hiện hai luồng đèn pha của chiếc xe bán tải tiến lại gần, và bắt đầu vẫy tay ra hiệu. Chắc cô cũng thấy vẻ kinh ngạc trên gương mặt người lái xe. Cô sợ rằng, thay vì dừng lại, anh ta sẽ tăng tốc và bỏ rơi mình. Cô sẽ không thể chịu nổi điều đó.

Nhưng chiếc xe đã dừng lại. Một thanh niên có gương mặt biến dạng bước xuống. Kẻ không phải quái vật nhưng lại trông giống như quái vật. Cô đã tin rằng anh ta muốn giúp cô, rằng anh ta sẽ đưa cô đi khỏi chốn này và chấm dứt cơn ác mộng. Nhưng rồi thanh niên kia nhận thấy có ai đó từ trong rừng xuất hiện. ‘Tôi biết hắn tìm kiếm cô gái. Khi trông thấy chúng tôi, hắn dừng phắt lại.’ Tom đã nói như thế. ‘Hắn đứng im và nhìn chúng tôi chằm chằm. Hắn làm máu trong người tôi đông lại.’ Sam đã trông thấy cùng một sự kinh hãi trong đôi mắt của người thanh niên – Genko chắc chắn điều đó, ông đã nhận ra sự sợ hãi trong giọng nói của anh ta khi gọi điện thoại. Sam nhận ra anh ta sẽ bỏ cô lại một mình. Và quả thực, Tom đã rút lui vào trong chiếc xe bán tải rồi phóng đi mất. Không lâu sau, anh ta gọi cho số điện thoại khẩn cấp.

Từ đây, trong khi một điều tra viên lắng nghe câu chuyện của cô gái tại bệnh viện, cảnh sát bắt đầu lùng sục từng xen-ti-mét vuông đầm lầy, tìm kiếm nhà tù đã giam giữ Sam.

Tại sao họ chưa tìm thấy nó?

Genko nhận ra mình đang nhìn trân trối vào khoảng không, ly nước trong một tay, thuốc trong tay còn lại. Ông bỗng rùng mình.

Họ chưa tìm ra chốn giam cầm đó bởi vì nó không nằm trong vùng đầm lầy, ông nghĩ thầm. Chính kẻ bắt cóc đã đưa cô gái tới đó.

Nhưng tại sao?

“Vì cùng một lí do như Tom.” Genko khẽ thốt lên.

Tay săn trộm đã gợi ý cho ông câu trả lời. Đầm lầy là nơi hoàn hảo để đi săn… Và loài thú khó săn nhất chính là con người.

Sam không trốn thoát, kẻ bắt cóc đã thả cô ra.

Đó là một phát hiện đối với Genko. Con quái vật đã đưa Sam tới đầm lầy rồi thả cô ra. Trần truồng và lạc lối giữa khu rừng vây quanh đầm lầy. Hắn đã cho cô chạy trước một đoạn ngắn. Rồi hắn đuổi theo.

Một kiểu thử thách, Genko nghĩ bụng. Một trò chơi bệnh hoạn.

Trong khi bỏ chạy, con mồi đã tự làm gãy một chân. Kẻ săn đuổi chắc chắn đã bắt kịp cô gái, nhưng một sự kiện không ngờ đã xảy ra.

Chiếc xe bán tải của tay săn trộm.

Genko đặt chỗ thuốc và ly nước xuống bàn đầu giường, quên bẵng chúng. Thậm chí ông cũng quên luôn cái chết đang theo đuổi mình. Ông đứng lên, bắt đầu rảo bước quanh phòng. Adrenaline đã lấp đầy tâm trí ông. Những mảnh ghép đang vào chỗ, ông sắp nhìn thấy toàn bộ bức tranh rồi, chắc chắn vậy.

Còn chuyện gì không khớp trong khung cảnh tái hiện ấy? Có một cái gì đó.

Sau khi Tom lái xe đi, tại sao kẻ bắt cóc không tranh thủ tiến đến chỗ Samantha? Hắn đã có thể lôi cô đi. Hay hắn sợ thanh niên kia gọi cảnh sát ngay lập tức nhỉ, Genko nghĩ thầm. Có lẽ hắn đã không tin mình có đủ thời gian để trốn đi cùng cô gái.

Nhưng hắn vẫn có thể kết liễu cô.

Ngay lúc này đây, cô gái có lẽ đang cung cấp những manh mối hữu ích cho việc truy lùng kẻ đã bắt cóc mình. Sao hắn không loại bỏ một rủi ro như thế?

Chỉ có một sự giải thích duy nhất cho hành động khó hiểu đó. Tên bắt cóc đã hoảng sợ. Cũng như Tom, hắn đã quyết định bỏ chạy. Nhưng vì sao? Điều gì đã làm hắn sợ? Hắn phải đi tới một nơi nào đó an toàn. An toàn trước điều gì? Có lẽ hắn sợ bị nhận ra. Hoặc sợ Tom có thể cung cấp thông tin giúp nhận dạng hắn. Nhưng điều đó chỉ hợp lí nếu Tom đã nhìn được mặt hắn. Thay vào đó, anh ta chỉ thấy…

“Một con thỏ.” Genko thốt lên trong sự ngạc nhiên của chính mình.

Vì sao một kẻ đeo mặt nạ lại cần phải bỏ chạy?

Bởi vì bản thân chiếc mặt nạ đó là một manh mối.