Chương 10
Tiến sĩ Green cúi người xuống đặt lại mặt nạ ô-xy cho cô.
“Cô vẫn ổn chứ?” Ông mỉm cười hỏi.
Cô vẫn còn cảm thấy khó thở.
“Hãy tập cho phổi cô quen dần.”
Ông hướng dẫn cho cô bằng cách đưa tay lên ngực mình. Quả thực, không khí đi vào phổi cô tốt hơn.
“Cảm ơn.” Cô nói và quay về phía cái bàn đầu giường.
Chiếc điện thoại màu vàng vẫn nằm đó. Nó không phải là sản phẩm của trí tưởng tượng.
“Cô muốn gọi điện cho ai à?”
“Tôi có thể sao?”
“Dĩ nhiên rồi, Samantha.” Tiến sĩ Green vừa đáp vừa cười.
Cô cố gắng gượng dậy.
“Khoan đã, để tôi giúp.”
Ông ta đỡ lấy cánh tay cô và kê một chiếc gối sau lưng cô. Sau đó ông đặt chiếc điện thoại lên đùi cô.
Cô đưa ống nghe lên tai. Nhưng cô chẳng nghe thấy gì cả.
“Để gọi ra ngoài, cô phải bấm số 9.” Tiến sĩ Green giải thích.
Cô làm theo và nghe thấy tín hiệu đường dây. Âm thanh đó thật dễ chịu. Cô run lên vì cảm giác vui sướng và tự do. Sau đó cô nhìn bàn phím và sa sầm.
“Có chuyện gì vậy?”
“Tôi chẳng nhớ số điện thoại nào cả.”
“Chuyện này hoàn toàn có thể hiểu được. Một khoảng thời gian quá dài đã trôi qua. Hơn nữa, rất có thể các đầu số đã thay đổi.”
Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
“Nhiều thứ đã diễn ra ở thế giới bên ngoài trong khi cô vắng mặt, Samantha à.”
“Chẳng hạn như?”
“Cô sẽ có thừa thời gian để khám phá, tin tôi đi.” Ông ta nói và đặt chiếc điện thoại về chỗ cũ. “Nó luôn sẵn sàng. Ngay khi cô nhớ ra một số điện thoại, cô có thể bấm gọi.”
Cô gật đầu, cảm kích trước cách mà tiến sĩ Green giảng giải về mọi thứ. Lịch sự và ân cần.
“Cả họ nữa, họ cũng đã quên tôi rồi, đúng không?”
Cô đang muốn nói đến gia đình và bạn bè, những người mà cô không có bất kỳ ký ức gì.
“Chuyện này không hề dễ dàng với bất kỳ ai.” Tiến sĩ Green trấn an. “Với cái chết thì chúng ta có thể đi đến một sự hòa giải: Sau một thời gian những kỷ niệm sẽ thay thế cho nỗi đau buồn. Nhưng khi không biết tin tức gì về người mà mình yêu thương, tất cả những gì ta có chỉ là sự hoài nghi. Và nó sẽ không ngừng đeo bám cho tới khi chúng ta có được câu trả lời.”
“Vậy tại sao bố mẹ tôi không ở đây lúc này?”
“Bố cô sẽ đến, sớm thôi. Ông ấy dã dọn đi nơi khác sống, chúng tôi đang tìm kiếm để báo tin mừng cho ông ấy. Còn về phần mẹ cô… Tôi rất tiếc, Sam à, nhưng mẹ cô đã mất cách đây sáu năm.”
Đáng lẽ Samantha phải cảm thấy đau đớn. Lẽ ra đó phải là phản ứng của một đứa con gái trước tin buồn như thế. Nhưng cô lại chẳng cảm thấy gì.
“Vâng.” Cô đáp với giọng tỉnh bơ, như muốn ngụ ý rằng trái tim cô không cần ‘hòa giải’ với cái chết của người đã sinh cô ra trên thế giới này, vì cô đã chấp nhận cái tin đó.
“Khi tìm lại được ký ức, cô sẽ thấy nỗi đau cũng đang chờ sẵn cùng với những kỷ niệm.” Tiến sĩ Green trấn an cô.
“Chẳng phải sẽ hay hơn nếu nó mất hẳn hay sao? Ông nói cứ như thể chuyện đó tốt cho tôi ấy.”
“Không ai có thể thoát khỏi sự chịu đựng, Sam à. Như thế là không lành mạnh.”
“Ông không nghĩ tôi đã chịu đựng đủ rồi sao?” Cô thình lình nổi đóa. “Với lại, ông thì biết cái quái gì chứ? Ông thì biết gì? Chắc là ông đang có một gia đình nhỏ hạnh phúc, một người vợ và những đứa con. Còn tôi thì sao? Người ta đã đánh cắp mười lăm năm cuộc đời tôi. Còn tệ hơn thế kìa: Kẻ nào đó đã lấy mất một phần con người tôi.”
“Cái tên Tony Baretta có nói lên điều gì với cô không?”
Ai nhỉ? Liên quan gì ở đây?
“Có vẻ là không.” Tiến sĩ Green nói tiếp. “Khi cô biến mất, bạn học của cô, người mà có lẽ cô không nhớ được, đã báo với cảnh sát rằng vào cái ngày tháng Hai ấy, cô có hẹn với Tony. Hai người học cùng trường, và cậu ta đã ngỏ ý muốn nói chuyện với cô.”
Tiến sĩ Green có vẻ lo ngại rằng phần tiếp theo của câu chuyện sẽ không làm cô vui.
“Chỉ cần chi tiết ấy thôi cũng làm cậu ta đứng đầu danh sách nghi phạm. Cảnh sát thậm chí còn cho rằng cậu ta đã giết cô trước khi phi tang mất xác. Nhưng tôi thì chỉ nghĩ rằng cậu ta cảm nắng cô và muốn thổ lộ… Tony chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi, cũng như cô.”
Tiếp theo là một quãng im lặng ngắn.
“Tôi xin lỗi, tôi không định làm cô bối rối. Tôi không có ý nói rằng đó là lỗi của cô. Nhưng chuyện xảy ra đã kéo theo những hậu quả cho nhiều người khác. Các nạn nhân hoàn toàn vô tội như cô. Họ đáng được chúng ta thương xót, tin tôi đi.”
Sự áy náy làm bụng cô quặn lại.
“Giờ thì tôi có thể làm được gì cho họ chứ?”
“Hãy giúp tôi bắt con quái vật này.” Tiến sĩ Green vừa nói vừa thay cuộn băng cho máy ghi âm. “Cô phải nỗ lực nhiều hơn, Samantha à.” Giọng ông bỗng trở nên nghiêm nghị. “Chúng ta không có nhiều thời gian, và cô phải cho tôi một điều gì đó… Cô hiểu mà, đúng không?”
“Tôi không rõ…”
“Có lẽ hãy còn quá sớm để cô nhớ được hết mọi thứ, nhưng ít nhất hãy cho tôi một chi tiết. Hắn có cao lớn không, giọng nói của hắn như thế nào…”
“Hắn chưa bao giờ nói chuyện với tôi.” Cô khẳng định và nhìn thẳng vào mắt ông tiến sĩ.
Ông ta không nói gì ngay, mà thay vào đó bật máy ghi âm.
“Không nói một lời nào trong suốt mười lăm năm trời?”
“Ông đang nghĩ rằng tôi bị điên đúng không?”
“Không hề. Đó là vấn đề niềm tin . Cô biết đấy, nhiều người tin rằng cuộc sống của họ liên tục bị theo dõi bởi một thế lực cao siêu mà họ gọi là Thượng đế, và gán vào đó quyền năng chi phối vạn vật trên Trái đất. Họ tin rằng Thượng đế chịu trách nhiệm cho sự hiện diện của họ trên cõi đời này, cũng như mục đích sống của họ. Không có Thượng đế, họ cảm thấy lạc lõng và bị bỏ rơi. Thượng đế là một nhu cầu.”
“Ông đang muốn nói là tôi cần con quái vật đó? Rằng tôi đang bảo vệ hắn?”
“Không. Cô đang buộc tôi phải tin vào sự tồn tại của một kẻ mà cô chưa hề nhìn thấy hay nghe thấy, và tôi tin cô. Tôi đứng về phía cô. Nhưng một số thứ cần có sự giải thích hợp lí. Chẳng hạn như, cô đã làm thế nào để trốn thoát, sau ngần ấy thời gian?”
Cô không hiểu ông tiến sĩ này muốn gì ở mình. Ông ta đang cố làm gì vậy? Đúng lúc ấy, có gì đó rung lên.
Tiến sĩ Green rút điện thoại di động ra từ túi chiếc áo vest vắt ở lưng ghế. Ông ta nhận một tin nhắn.
“Không lâu nữa, loại thuốc hóa giải các chất an thần mà chúng tôi đang đưa vào cơ thể cô sẽ giúp cô khôi phục trí nhớ.” Ông ta nói trong lúc đọc tin nhắn. “Còn bây giờ, tôi có việc phải đi một chút.”
Ông ta đứng dậy, liếc nhìn bình dịch truyền một cái, rồi tiến ra cửa.
“Tiến sĩ Green…” Cô gọi với theo. “Ông có thể để ngỏ cửa được không?”
“Mở hé thôi nhé.” Tiến sĩ Green mỉm cười đáp. “Thế này được chưa?”
Cô gật đầu. Qua khe cửa hẹp, cô có thể quan sát được một phần của hành lang. Cô không rõ đang là đêm hay ngày. Người cảnh sát trực vẫn đang ở bên cạnh cánh cửa, lưng quay về phía cô. Một sự im lặng dễ chịu bao trùm tất cả: Những âm thanh của bệnh viện vẫn còn đó, dù xa xăm. Cô muốn nhắm mắt, nhưng lại sợ ngủ thiếp đi. Bởi vì cô tin rằng trong giấc mơ của mình, hắn sẽ trở lại.
Đúng lúc đó chiếc điện thoại màu vàng đổ chuông.
Nỗi sợ hãi găm chặt cô vào giường như một lực nam châm cực mạnh. Thật chậm rãi, cô quay đầu về phía chiếc bàn đầu giường.
Điện thoại tiếp tục đổ chuông không ngừng. Nó đòi cô chú ý đến.
Cô liếc mắt kiểm tra phản ứng của người cảnh sát ngoài cửa. Anh ta không hề nhúc nhích. Cô muốn gọi anh ta giúp đỡ, nhưng sự lo sợ làm cổ họng cô nghẹn lại, không phát ra được âm thanh nào.
Trong khi đó, tiếng chuông điện thoại vẫn lanh lảnh giữa không gian yên lặng. Tựa như một lời kêu gọi, hoặc đe dọa.
Một phần trong cô từ chối điều hiển nhiên. Phần khác thì thầm điều mà cô không muốn thừa nhận. Rằng ở đầu dây đằng kia, có một người quen cũ – một người bạn cũ gọi cho cô để thông báo rằng hắn sắp đến gặp cô.
Để đưa cô quay lại ngôi nhà đó, cái mê cung đó.
Cô muốn đứng dậy, tránh xa chiếc điện thoại, nhưng cái chân bó bột không cho cô làm chuyện đó. Cô bèn quay về phía tấm gương lớn trên tường. Tiến sĩ Green đã nói rằng ở bên kia gương có các cảnh sát theo dõi nhất cử nhất động của cô. Có khi nào họ đang ra ngoài hay không? Cô giơ tay lên để lôi kéo sự chú ý của họ. Cùng lúc đó, cô quay về phía cửa phòng, và rốt cuộc cũng lí nhí thốt lên:
“Này… ai đó ơi…” Cô nói với giọng kinh hãi và đầy xấu hổ, thừa biết nỗi sợ đã biến cô thành con ngốc.
Nhưng những hồi chuông điện thoại đã chấm dứt.
Cô chỉ còn nghe thấy tiếng thở hổn hển của mình. Cùng với tiếng ré trong tai, thứ còn đọng lại của cái âm thanh quái quỷ kia. Cô đưa mắt nhìn chiếc điện thoại, để chắc chắn rằng nó đã im lặng. Nó im lặng thật.
May mắn thay, một tiếng động thân quen đã vang lên: Tiếng leng keng của chùm chìa khóa mà tiến sĩ Green đeo ở thắt lưng. Cửa phòng mở ra và ông ta bước vào.
“Thế nào Sam? Mọi chuyện vần ổn chứ?”
“Chiếc điện thoại.” Cô đáp. “Nó vừa đổ chuông.”
“Cô cứ bình tĩnh, chắc là một nhầm lẫn nào đó. Có lẽ người ta bấm nhầm số.”
Nhưng cô không còn để ý tới lời nói của ông ta nữa. Cô không hề lắng nghe ông ta. Một ý niệm mờ nhạt vừa hiện lên trong đầu cô. Tiếng chuông điện thoại đã mở một khe hẹp trong vùng ký ức của cô, và từ trong đó tuôn ra một thứ – một hồi ức mơ hồ. Một ký ức âm thanh.
“ Này… Ai đó ơi… ”
Đó là giọng nói của cô, những từ mà cô vừa mới bật ra được nhằm lôi kéo sự chú ý của người cảnh sát gác cửa. Nhưng giờ đây cô nghe thấy chúng trong đầu mình, bởi vì cô đã nói thế vào một thời điểm khác, tại một nơi chốn khác…
Cô bước đi trong mê cung. Hành lang dài xám xịt chấm dứt tại một cánh cửa sắt. Nó đang đóng chặt. Nó luôn đóng – cô tin chắc như vậy. Nhưng có một tiếng động vang lên từ phía bên kia cửa.
Giống như có ai đó đang cào vào bề mặt kim loại.
Một âm thanh nhỏ xíu, chắc là của một con chuột hoặc côn trùng nào đấy. Nhưng trong sự im lặng của mê cung, tiếng động dù là nhỏ nhất cũng trở nên to một cách lạ lùng. Và cô đã nghe thấy nó từ trong phòng mình. Cô đã lập tức đi tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh.
Khi chậm rãi tiếp cận cánh cửa kim loại, cô tự hỏi nó có thể là gì. Cô sợ khám phá nó, nhưng cũng hiểu mình không thể làm khác. Đây không đơn thuần là sự tò mò: Cô đã học được cách phải kiểm tra mọi chi tiết, phải ghi nhận từng thay đổi nhỏ nhất trong cái nhà ngục này.
Bởi cô không bao giờ biết được khi nào, và bằng cách nào một trò chơi mới bắt đầu.
Bản năng nhắc nhở cô rằng, phía sau cánh cửa này, một thứ gì đó đang đợi cô.
“Này… Ai đó ơi…”
Cô gọi, với một sự dịu dàng đến phi lí, trong hi vọng nhận được một sự đáp lại.
“Ông đã đúng.” Cô nhìn thẳng vào mắt tiến sĩ Green và nói. “Tôi không ở trong đó một mình.”