← Quay lại trang sách

Chương 22

Cánh cửa phòng bệnh mở ra và tiến sĩ Green bước vào, đẩy một chiếc bàn có bánh xe, bên trên đặt cái ti-vi cũ. Ông nở một nụ cười ranh mãnh.

“Tôi có tin tốt đây. Cảnh sát đã tìm thấy bố cô và ông ấy đang trên đường tới đây.”

Cô không biết phải phản ứng như thế nào. Cô nên tỏ ra hạnh phúc, nhưng cô không tài nào nhớ được khuôn mặt của bố mình. Để không làm tiến sĩ Green thất vọng, cô nhoẻn cười.

May mắn thay, ông tiến sĩ đã nhanh chóng đổi đề tài và trỏ vào cái ti-vi.

“Tôi mượn được nó từ phòng y tá đấy.” Ông phổng mũi. “Tôi muốn cho cô xem một thứ.”

Nói đoạn ông đặt ti-vi trước giường cô.

Trong lúc ông loay hoay cắm điện, cô ngồi lên để xem cho dễ. Sau khi làm xong, với một cử chỉ trịnh trọng, tiến sĩ Green rút chiếc điều khiển giắt ở túi quần sau ra, rồi chĩa nó về phía màn hình ti-vi.

“Show diễn xin được phép bắt đầu.” Ông tuyên bố.

Tín hiệu truyền trực tiếp của một kênh tin tức xuất hiện trên màn hình. Đang là buổi tối. Cô thấy nhiều người tụ tập quanh một thảm nến, gấu bông và hoa. Một số đang hát trong bầu không khí vui vẻ. Phía trước họ là một bệnh viện.

“Mấy người này đang làm gì vậy?” Cô ngạc nhiên hỏi.

Thay vì trả lời, tiến sĩ Green mở lớn âm lượng.

‘… Cảnh sát cố gắng giải tán đám đông, nhưng mọi người vẫn tiếp tục kéo tới,’ một phát thanh viên bình luận. ‘Tất cả đều có nhu cầu thể hiện sự yêu mến dành cho cô gái đang nằm điều trị tại bệnh viện Saint Catherine.’

Họ đến vì cô thật sao? Cô không thể tin nổi chuyện này.

‘Hôm nay Samantha Andretti là con gái, là em gái của tất cả chúng ta,’ chất giọng phụ nữ tiếp lời. ‘Nhưng cô đồng thời là người hùng của những phụ nữ mà, từ ngày này sang ngày khác, đang phải chịu đựng sự lạm dụng và bạo hành trên đường phố, trong công sở, hoặc trong chính gia đình mình. Bởi vì Sam đã thành công: Với việc tự cứu mình, cô đã đánh bại con quái vật.’

Cô cảm thấy xúc động. Lúc ở trong mê cung, cô đã cố kìm nén những giọt nước mắt, vì khóc đồng nghĩa với thừa nhận rằng con quái vật đã thắng, rằng hắn đã làm cô yếu đi và không lâu nữa cô sẽ buông tay đầu hàng. Nhưng giờ thì cô có thể để cho những giọt nước mắt rơi. Nó giống như một sự giải thoát.

Nữ phát thanh viên tiếp tục bình luận trên truyền hình:

‘Cô gái đang cung cấp một số manh mối mà nhờ chúng, cảnh sát có thể bắt được thủ phạm trong vài giờ tới…’

Cô hoang mang ra mặt. Chắc tiến sĩ Green cũng nhận thấy điều đó, vì ông lập tức tắt ti-vi.

“Tại sao tất cả mọi người lại chờ đợi điều gì đó từ tôi?” Cô hỏi một câu thật lòng. Tại sao mọi người không để cho cô được yên?

“Bởi vì không ai có thể bắt được hắn, trừ cô.” Tiến sĩ Green đáp trong lúc ngồi vào vị trí thường lệ. “Cách đây ít lâu, một cô gái đã mất tích tại một ngôi làng nhỏ mang tên Avechot nằm trên dãy Alps. Sau đó mọi người cũng tụ tập trước nhà cô ấy, mang theo những món quà và cùng nhau cầu nguyện. Nhưng sự việc diễn ra sau đó thật khó mà quên được.”

“Sao ông lại kể tôi nghe câu chuyện này?”

“Vì một lí do rất đơn giản, Sam à.” Tiến sĩ Green chồm người tới trước. “Tôi muốn cô gạt bỏ cơn ác mộng này, một lần dứt điểm. Cô thừa biết rằng nếu chúng ta không bắt hắn thì khi rời khỏi nơi này, cô sẽ không bao giờ có được một cuộc sống bình thường.”

Cô nhìn chiếc điện thoại màu vàng nằm trên bàn đầu giường. Ông ta nói đúng: Cô không muốn sợ hãi mọi thứ. Nếu chỉ mới lúc nãy một tiếng chuông điện thoại cũng làm cô sợ chết khiếp, thì mọi chuyện sẽ còn như thế nào ở ngoài kia? Không phải lúc nào cô cũng có cảnh sát đứng gác ngoài cửa. Và kể cả họ có cho cô một danh tính mới cùng một nơi an toàn để ở, cô cũng sẽ suốt ngày nơm nớp lo sợ hắn quay lại.

“Ông muốn tôi làm gì?” Cô hỏi với giọng quyết tâm.

“Tôi sẽ thử một cách khá là… triệt để.” Tiến sĩ Green đáp, mắt liếc về phía tấm gương lớn trên tường như thể tìm sự đồng thuận của những người đang quan sát đằng sau nó. “Nếu cô muốn, tôi sẽ tăng tốc độ truyền thuốc giải.” Ông chỉ vào ống dịch truyền đang nối với cánh tay cô.

Cô nhìn theo rồi hướng mắt lên chai chất lỏng trong suốt.

“Nó có nguy hiểm không?”

Tiến sĩ Green mỉm cười.

“Tôi sẽ không bao giờ để cô gặp nguy hiểm. Tác dụng phụ duy nhất là sau đó cô sẽ cảm thấy mau mệt hơn và chúng ta sẽ phải ngừng nói chuyện một lát để cô lại sức.”

“Vâng.” Cô đáp không ngần ngại. “Vậy ta làm thôi.”

Tiến sĩ Green đứng dậy và bắt đầu vặn cái van nhỏ điều chỉnh tốc độ chảy của thuốc. Ông nói tiếp:

“Bây giờ cô hãy chọn một điểm trong phòng, bất kỳ cái nào cũng được và chú mục vào đó.”

“Tôi sẽ không mất kiểm soát đấy chứ?” Cô e dè hỏi lại.

“Tôi sẽ không thôi miên cô đâu.” Tiến sĩ Green trấn an. “Đây chỉ là một cách giúp cô thư giãn.”

Cô đưa mắt tìm một dấu vết hoặc một đồ vật – một thứ trung tính. Cuối cùng cô hướng mắt vào một vết ố trên tường, chỗ gần giường. Nó có ranh giới đều đặn và khiến cô nghĩ đến một quả tim.

Bức tường với một quả tim. Nó khiến cô mỉm cười.

“Tôi đã sẵn sàng.” Cô tuyên bố.

“Sam, có lúc nào cô cảm thấy hạnh phúc trong mê cung không?”

Hỏi kiểu gì thế này!

“Hạnh phúc?” Cô lặp lại, hơi bực. “Sao mà tôi hạnh phúc được kia chứ?”

“Tôi biết chuyện này nghe có vẻ kỳ quặc, nhưng chúng ta phải khai thác mọi khía cạnh… Nói cho cùng, cô đã trải qua mười lăm năm trong đó, nên tôi không nghĩ cô chỉ toàn cảm thấy hoảng sợ và giận dữ. Cô sẽ không sống sót lâu được như thế.”

“Thói quen.” Cô vọt miệng, không hiểu chữ đó từ đâu ra.

Lớp áo giáp giúp cô còn sống được làm từ những nghi thức nho nhỏ mà cô dùng để lấp đầy thời gian. Thức dậy, chải mái tóc dài, ăn, đi vệ sinh, gấp quần áo, dọn giường, đi ngủ.

“Cô biết đấy, Sam, nỗi sợ hãi là nơi ẩn náu hoàn hảo cho những con quái vật. Ký ức bị lấn át bởi cảm xúc. Nếu muốn khám phá điều gì đó về kẻ đã bắt cóc cô, chúng ta phải tìm hắn ở một nơi khác. Không chỉ trong những thứ ghê rợn, mà cả trong những thứ dễ chịu.”

Sự thật là, nếu như cô từng có những khoảnh khắc dễ dịu, cô cũng xấu hổ không muốn thừa nhận nó. Chuyện này giống như thừa nhận cô đồng lõa với chính kẻ đã bắt cóc mình. Cô nhìn vào quả tim trên bức tường và lục lọi trong đầu…

Cô đang quỳ trên sàn, hai bàn tay nhúng vào trong một chậu nước lạnh. Cô đang giặt đồ lót. Cô tức giận vì phải hi sinh một trong những can nước nhỏ mà gã khốn thỉnh thoảng cung cấp cho mình, thứ mà cô chỉ dám nhắp môi từ từ cho khỏi chết khát. Nhưng cô vẫn có chu kỳ và chỉ có hai chiếc quần lót. Khốn kiếp. Cô đã hoàn tất hai mặt Rubik và yêu cầu băng vệ sinh: Cô đã hét toáng lên đòi chúng khắp mê cung, hi vọng hắn nghe được. Một gói băng vệ sinh thì tốn kém gì kia chứ? Cô lẩm bẩm những câu chửi chỉ mình mình nghe thấy, bởi vì nói cho cùng, cô vẫn sợ bị trả thù. Mũi bị ngứa, cô rút một bàn tay ra khỏi chậu và cố gãi nó bằng đầu ngón tay. Bất giác cô ngước mắt lên.

Một cái bóng lướt qua cửa phòng.

Cô hét lên vì sợ và nhảy lui lại, ngã phệt mông xuống sàn. Cái quỷ gì thế? Một con chuột à? Trời ơi, khiếp quá. Cô hình dung phải có vài con quanh đây, vì mê cung rõ ràng nằm dưới lòng đất, nhưng cô chưa bao giờ bắt gặp con nào. Trong đầu cô thoáng xuất hiện hình ảnh một con chuột gầy lông lá trèo ra khỏi bồn cầu và tiến đến chỗ mình. Cô nhớ đến chỗ đồ dự trữ ít ỏi được cất trong căn phòng bên cạnh. Các lon đồ hộp không phải là vấn đề, nhưng con chuột hoàn toàn có thể xé rách những túi đựng bánh mì hoặc món giăm-bông kinh tởm mà tên bắt cóc khốn kiếp đã mua hàng đống mỗi khi siêu thị giảm giá. Nếu được thì cô sẵn sàng cho nó ăn hết. Nhưng chỗ thực phẩm đó là nguồn sống của cô – điều mà cô luôn tự nhủ mỗi khi phải nuốt trôi một thứ gì đó mà mình không thích. Cô cần chúng để cầm cự và sống sót.

Sống thêm một ngày. Cầm cự thêm một vòng chơi.

Thế nên, bất chấp sự kinh hãi, cô vẫn phải kiểm tra căn phòng bên cạnh. Cô đứng dậy và nhận ra mình không có gì để đuổi chuột. Cô không có cái que nào hay chiếc giày nào để ném nó. Nhưng cô có thể dùng vỏ gối, bỏ vài món đồ ăn vào trong và biến nó thành cái bẫy. Được rồi, cô có thể làm như thế.

Cô thò đầu ra hành lang và nhìn quanh, tìm kiếm con vật. Không thấy nó đâu cả. Cô đi theo hướng di chuyển của cái bóng ban nãy. Cô kiểm tra mọi căn phòng theo thứ tự từ cuối trở về đầu, cho tới khi đến được nơi cô dùng để trữ thực phẩm.

Các lon đồ hộp, can nước và chỗ thức ăn ít ỏi của cô được chất trong một góc. Cô nhìn chúng do dự. Rồi cô bước qua ngưỡng cửa.

Đúng là có thứ gì đó đang nhúc nhích.

– Ê! – Cô nói, như thể vậy là đủ để dọa một con chuột cống.

Đáp lại, một cái lon rơi xuống khỏi đống đồ và lăn tới chân cô.

Cô lại hét lên, nhưng rồi cô nhặt cái lon lên và dứ dứ trước mặt như một món vũ khí. Cô sẽ đập đầu con chuột đáng nguyền rủa bằng cái này. Rón rén đi từng bước một, cô chậm rãi tiến đến gần. Cô không thấy động tĩnh gì, nhưng cánh tay vẫn giơ lên, sẵn sàng tấn công. Rồi cô khựng lại.

Nấp trong đống thực phẩm của cô không phải là một con chuột, mà là một chú mèo con đang nhìn cô với đôi mắt to tò mò. Nó kêu meo meo.

Cô không thể tin nổi chuyện này. Cô đặt cái lon xuống và vươn tay về phía con mèo, cảm thấy sung sướng đến nỗi bật khóc.

– Lại đây nào, bé cưng… – Cô động viên nó.

Con mèo cho phép cô chạm vào mình. Cô bế nó lên, ấp vào ngực, nhẹ nhàng để không làm đau nó. Cô hôn vào trán nó, và con mèo rừ rừ đáp lại.

“Đó là một con mèo thật à?” Tiến sĩ Green tỏ ra thích thú.

“Vâng.” Cô đáp và bật cười. “Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nếu ném cái lon đồ hộp kia vào nó.”

“Và cô đã giữ nó lại?”

“Tôi cho nó ăn và nó ngủ cùng tôi trên tấm nệm. Chúng tôi hay chơi đùa cùng nhau và tôi trò chuyện với nó.”

“Tôi cũng thích mèo.” Tiến sĩ Green nói. “Tôi hình dung nó lớn lên.”

“Một con mèo to, rất đẹp.” Cô đáp.

Đó là một ký ức dễ chịu và cô thầm cảm ơn tiến sĩ Green vì đã giúp cô tìm lại nó.

“Nó như thế nào? Ý tôi là, cảm xúc của cô ấy?”

“Tôi đã không mong đợi tìm thấy một thứ để yêu quý trong mê cung. Thế nên chuyện đó thật kỳ lạ.” Cô ngẫm nghĩ đôi chút. “Bởi vì lúc đó, tôi cảm thấy không còn thương được chính mình nữa. Tôi luôn giận dữ. Tôi đã trở thành một đứa thô tục, chửi bậy luôn mồm. Hắn đã biến tôi thành như thế… Nhưng nhờ con mèo, tôi lại tìm được một chút niềm vui sống.”

“Cô có đặt tên cho nó không?”

Cô ngẫm nghĩ.

“Không.”

“Vì sao?”

Cô nhíu mày.

“Tôi đây này, tôi đâu có tên, ở trong đó không ai gọi tên tôi bao giờ… Tên tuổi để mà làm gì trong mê cung, chúng là thứ vô dụng.”

Tiến sĩ Green dường như ghi nhớ điều đó.

“Cô giải thích như thế nào về sự xuất hiện của con mèo?”

Cô ngập ngừng.

“Lúc đầu tôi nghĩ rằng nó là một trò chơi tàn bạo khác của hắn. Rằng hắn đưa nó cho tôi để buộc tôi làm chuyện gì đó ghê rợn.”

“Điều gì khiến cô thay đổi suy nghĩ?”

“Tôi nhận ra món quà đó không đến từ hắn. Vì thế nên tôi đã giấu nó, không để hắn biết.”

“Khoan đã, chuyện đó sao có thể được? Lúc trước cô đã nói là mê cung ‘quan sát cô’, rằng ‘nó biết mọi thứ’.”

Cô không thích giọng điệu nghi ngờ của ông tiến sĩ.

“Phải.” Cô bực bội đáp.

“Sam, làm sao cô chắc chắn mình có một con mèo trong đó?”

“Ông đang cố nói rằng tôi chỉ tưởng tượng ra hả?” Cô giận dữ đến nỗi suýt khóc. “Tôi không điên.”

“Không phải tôi có ý như thế, nhưng dù sao tôi vẫn hoang mang.”

Ông ta làm cô khó chịu, dù miệng lưỡi vẫn nói những lời dịu dàng.

“Chuyện gì làm ông hoang mang?” Cô hỏi với giọng gay gắt.

“Là một trong hai khả năng này: Hoặc con mèo không có thật, hoặc hắn không có thật.”

“Ông nói vậy là sao?”

“Sam này, cô giải thích giúp tôi một chuyện.” Ông đáp với giọng nhã nhặn. “Có vẻ cô nắm rất rõ những luật lệ của mê cung, như thể được ai đó giải thích về chúng. Nhưng làm sao có thể thế được, nếu hắn không bao giờ nói chuyện với cô? Có những lúc cô nói năng như thể biết hắn rất rõ, nhưng cô lại khẳng định mình chưa bao giờ trông thấy hắn.”

Lại là câu hỏi đó. Cô mệt mỏi vì cứ phải nhắc đi nhắc lại rằng hắn không bao giờ ra mặt.

“Tại sao ông không tin tôi?”

“Tôi tin cô, Sam.”

Cô quay mặt đi, không nhìn ông ta nữa và chú mục vào vết ố hình quả tim trên tường.

“Sự thật không phải vậy.”

“Nhưng đúng là thế. Chỉ có điều, tôi muốn cô tự chất vấn mình một chuyện… Nếu kẻ giam giữ cô không đưa con mèo con vào mê cung, thì làm thế nào nó vào trong đó được?”

Quả tim trên tường bắt đầu đập. Không thể nào. Nhưng cô nhìn thấy rành rành, cô không hề tưởng tượng ra. Nó vừa cử động.

“Tôi biết cô có câu trả lời, Sam.”

Nó đập một lần nữa. Đấy nhé, nó vừa làm thế. Rồi lần thứ ba, thứ tư. Cô có thể cảm thấy nó nhanh dần. Hết phình lên rồi lại xẹp xuống. Bức tường đang hòa nhịp cùng cô.

“Sam, tôi muốn cô vén váy ngủ lên.” Tiến sĩ Green nói. “Tôi muốn cô quan sát bụng mình.”

“Tại sao?”

Ông ta không đáp.

Cô ngần ngừ, nhưng rồi cũng làm theo. Trước khi vén váy, cô luồn tay vào bên dưới lớp vải và sờ lần da thịt mình. Khi khám phá vùng quanh rốn, cô phát hiện một thứ gì đó. Những đầu ngón tay cô cảm thấy một chỗ hơi trũng. Một cái hõm cứng, dài. Cô lướt ngón tay dọc theo nó và nhận ra nó kết thúc ở bụng dưới. Một vết sẹo.

“Cô có chắc nó là một con mèo không, Sam?”

Giọng nói của tiến sĩ Green bị át đi bởi tiếng mạch đập thình thịch trong tai cô. Quả tim trên tường đang đập, nó đập rất nhanh…

Cô đang quỳ trên sàn, hai bàn tay nhúng vào trong một chậu nước lạnh. Cô đang giặt đồ lót. Cô tức giận vì phải hi sinh một trong những can nước nhỏ mà gã khốn thỉnh thoảng cung cấp cho mình, thứ mà cô chỉ dám nhấp môi từ từ cho khỏi chết khát. Nhưng cô vẫn có chu kỳ và chỉ có hai chiếc quần lót. Khốn kiếp. Cô đã hoàn tất hai mặt Rubik và yêu cầu băng vệ sinh: Cô đã hét toáng lên đòi chúng khắp mê cung, hi vọng hắn nghe được. Một gói băng vệ sinh thì tốn kém gì kia chứ? Cô lẩm bẩm những câu chửi chỉ mình mình nghe thấy, bởi vì nói cho cùng, cô vẫn sợ bị trả thù. Mũi bị ngứa, cô rút một bàn tay ra khỏi chậu và cố gãi nó bằng đầu ngón tay. Bất giác cô ngước mắt lên.

Một cái bóng lướt qua cửa phòng.

Cô đứng dậy và đuổi theo nó. Cô nghe thấy nó cười trong lúc cố bỏ chạy. Đây là một trò chơi, trò chơi tử tế duy nhất trong mê cung. Cô đuổi theo, nó quay lại nhìn cô với đôi mắt to tò mò. Nó mỉm cười với cô. Rồi nó vươn tay về phía mẹ. Cô bế nó lên. Cô hạnh phúc đến bật khóc. Tất cả những gì cô muốn là vỗ về con bé. Đứa con gái bé nhỏ của cô. ‘Ngoan nào, bé cưng…’, cô thủ thỉ động viên. Cô ghì chặt nó vào ngực, hôn lên trán nó và con bé đáp lại bằng cách ngả đầu lên vai cô.

Sự ra đời của con bé đã thay đổi mọi thứ. Nó đã trở thành lí do quan trọng nhất của việc sống tiếp. May thay, điều tệ hại nhất đã trôi qua, khi đứa bé bị còi cọc vì không có ánh nắng dưới này. Không bao giờ có đủ sữa bột, về sau cô phải dè sẻn từng chút thức ăn em bé. Rồi đến trận cảm lạnh và những cơn ho dai dẳng. Cô luôn sợ con bé bị bệnh, vì nó quá nhỏ con và yếu sức, không có ai giúp cô nếu có chuyện xảy ra. Khi hai người ngủ cùng nhau trên tấm nệm dưới sàn, cô đặt một bàn tay lên ngực con bé để kiểm tra xem nó có còn thở không. Và cô có thể cảm nhận được quả tim bé nhỏ của nó…

Quả tim trên tường ngừng đập.

“Sao tôi lại quên chuyện này?” Cô thốt lên, mắt nhòa lệ.

“Tôi không nghĩ cô quên đâu, Sam.” Tiến sĩ Green an ủi. “Đó là do tác dụng của những loại thuốc mà kẻ bắt cóc đã đưa vào cơ thể cô nhằm kiểm soát cô.”

Cô sợ hỏi câu tiếp theo, nhưng cô cần phải biết.

“Ông nghĩ chuyện gì đã xảy ra với đứa bé?”

“Tôi không biết. Nhưng có thể chúng ta sẽ cùng nhau khám phá điều đó.” Ông đứng dậy, tiến đến bình dịch truyền và chỉnh cho tốc độ nhỏ giọt chậm trở lại. “Nhưng giờ thì cô phải ngủ. Chúng ta sẽ tiếp tục cuộc nói chuyện sau.”