← Quay lại trang sách

Chương 23

Đối với một người an ủi độc ác, cái chết là thứ hoàn toàn không đáng kể.

Genko tự nhẩm lại lời Delacroix đã nói ở trụ sở cảnh sát, khi anh ta cố gắng cảnh báo ông về sự nguy hiểm của loại tội phạm biến thái mà họ đang đối đầu.

Chính bởi lí do đó mà Bunny đã sử dụng một người lạ để sát hại Linda. Hắn chỉ đích thân làm tay bị vấy bẩn khi cần thiết, như trường hợp mụ Tamitria Wilson, bởi mụ biết khuôn mặt thật của hắn. Từ góc nhìn của con quái vật, việc gây ra cái chết chẳng có gì vui. Nhưng truyền trực tiếp nó thì có, Genko ngẫm nghĩ khi nhớ lại những hình ảnh xuất hiện trên web chìm.

“Tôi rất lấy làm tiếc cho bạn trai của ông,” Bauer nói.

Genko lắc đầu, vì ngao ngán nhiều hơn là vì bực bội. Gã khốn này không thể nào coi Linda là một phụ nữ. Đây không phải sự ác độc, mà là vô tâm. Nhưng đối với Genko, điều đó đáng trách hơn cả sự tàn nhẫn.

Ông đã chứng kiến chị được khiêng đi ngang qua chỗ mình trên một chiếc cáng, bọc kín trong một cái túi màu đen để đưa tới nhà xác. Còn giờ đây, trong lúc cả khu vực náo động với hàng đống xe cảnh sát nhấp nháy đèn hiệu, ông phải ngồi trên vỉa hè và tiêu hóa lời chia buồn lố bịch của một gã cớm đáng ghét.

Ông nhớ lại lần cuối cùng họ nói chuyện, khi Linda lo lắng cho ông. Chị đâu có ngờ ngày tận số của mình cũng ở rất gần.

Thật vậy, khi bạn gặp một người sắp lìa đời, điều cuối cùng mà bạn nghĩ đến là chuyện đó có thể xảy ra với mình trước.

Delacroix tiến đến chỗ Genko.

“Ông ổn chứ?” Anh ta hỏi với giọng điệu có vẻ chân thành.

“Tôi ổn.” Ông đáp gọn lỏn.

Nhưng đó không phải là sự thật, vì ông cảm thấy mình là người chịu trách nhiệm. Linda thiệt mạng do ông đã không làm tròn nhiệm vụ bảo vệ chị.

“Gã đó là ai?” Ông hỏi về kẻ đã giết hại bạn mình.

“Anh ta tên là Peter Forman.” Delacroix đáp. “Một nha sĩ. Có một vợ và hai cô con gái tên Meg và Jordan.”

“Anh ta có khai thật không? Có đúng là kẻ nào đó đã bắt anh ta giết Linda không?” Genko không tài nào xóa được đoạn video trực tuyến đó khỏi đầu.

“Đáng tiếc là có.” Delacroix đáp. “Một tốp cảnh sát vừa ập vào nhà của Forman. Họ tìm thấy người vợ và hai cô con gái bị nhốt dưới hầm nhà, hoảng hốt nhưng bình an vô sự. Người phụ nữ nói chị ta không biết được gì nhiều về chuyện đã xảy ra: Chị ta vẫn còn chưa hết sốc và cứ khăng khăng cho rằng có một người đàn ông đeo mặt nạ thỏ đã đột nhập vào nhà khi họ đang ngủ.”

“Các anh có tìm được dấu vết gì của hung thủ tại nhà của Forman không?”

“Cảnh sát khoa học chỉ mới vào cuộc, nên tôi không nghĩ chúng ta sẽ thu được gì trong vài giờ tới đây.”

Genko nổi đóa.

“Nếu các anh kiểm tra ngay thằng Robin Sullivan thì chúng ta đã không ở đây.” Ông trút cảm giác tội lỗi của mình lên họ, bởi ông đã không ngăn được cái chết của Linda.

“Robin Sullivan của ông chết rồi còn đâu!” Bauer gắt.

“Sao cơ?”

“Chúng tôi đã kiểm tra.” Delacroix đáp. “Robin chết trong một vụ tai nạn giao thông cách đây đã gần hai mươi năm.”

Genko bàng hoàng. Cho đến lúc này, ông vẫn tin Sullivan chính là Bunny. Vậy Tamitria Wilson đã gọi điện cho ai? Ai là người đeo mặt nạ thỏ đi tới trang trại giữa đêm vì ông? Genko không thể sắp xếp được các suy nghĩ của mình. Điều duy nhất chắc chắn là ông đã đi sai hướng.

“Chuyện gì sẽ xảy ra với Forman?”

“Hiện tại chúng tôi khép anh ta vào tội giết người. Bác sĩ ở bệnh viện Saint Catherine vừa cho biết anh ta mất rất nhiều máu, nhưng tình trạng không quá nghiêm trọng. Họ sẽ phẫu thuật cho Forman và anh ta sẽ qua khỏi.”

“Khoan đã, tôi có nghe nhầm không? Các anh đưa anh ta tới cùng bệnh viện mà Samantha Andretti đang nằm à?”

“Đó là nơi an toàn nhất vì chúng tôi đã bố trí sẵn lực lượng ở đó.” Bauer nói với giọng điệu hung hăng thường lệ, như thể đó là điều tự nhiên nhất trên đời. “Sao ông hỏi vậy? Ông có gì muốn phản đối hả?”

“Không, ngược lại là đằng khác: Các anh là người ra những quyết định khôn ngoan nhất.” Genko đáp. “Nếu tôi là các anh, tôi sẽ chăm sóc thật kỹ công dân tử tế kia.”

Bauer không thích câu đá đểu của ông, nhưng Delacroix ngăn gã lại trước khi gã kịp phản ứng.

“Ông biết chuyện gì mà chúng tôi không biết à?” Anh ta hỏi luôn.

Genko nhún vai.

“Không hề.” Ông đáp, dù trong đầu nghĩ ngược lại.

“Chiếc xe cảnh sát đầu tiên tới đây sau khi ông gọi điện báo mười phút. Như vậy ông và Forman đã có một khoảng thời gian ở cạnh nhau. Ông đừng nói với tôi là hai người chẳng nói năng gì trong lúc chờ đợi nhé.”

Genko nhìn hai tay đặc vụ một lượt. Ông muốn làm cho họ nghi ngờ rằng ông che giấu điều gì đó và đang cân nhắc tình hình. Nhưng đầu óc ông đang quay cuồng, vả lại ông cũng chẳng còn lòng dạ nào để giả vờ.

“Tay nha sĩ có thể biết mặt gã đầu thỏ.”

“Anh ta có thể, hay là ông biết chắc chắn?” Bauer hỏi dồn.

“Cái đó thì tùy…”

“Tôi mệt với cái trò này lắm rồi.” Bauer nói với đồng nghiệp. “Chúng ta hãy chờ cho Forman tỉnh lại sau khi phẫu thuật xong và bắt anh ta mô tả nhân dạng của hắn.”

“Forman nhận ra hắn qua giọng nói.” Genko chen vào.

“Nghe có vẻ khó tin.” Delacroix đáp với giọng hoài nghi.

Bauer đồng tình.

“Làm thế nào một người đàn ông trong tình trạng bị sốc vì có kẻ đột nhập vào nhà mình lại có thể tập trung nhận dạng giọng nói được kia chứ?”

“Tôi cũng đã nghĩ như thế.” Genko đáp. “Nhưng tất cả những gì chúng ta cần làm là hỏi người vợ: Chị ta cũng biết hắn đấy.” Ông chờ cho hai cảnh sát viên tiêu hóa thông tin. “Đó là một người thường đến nhà họ. Nhưng chị ta chỉ không biết hắn và gã đầu thỏ là một, nếu không chị ta đã nói ngay rồi.”

Nghe đến đây thì Delacroix tập trung trở lại.

“Hắn là ai? Một người bạn của gia đình à? Hay là một người quen?”

“Đừng có nghe lão khốn này nữa.” Bauer nói và cố kéo anh ta ra xa. “Lão chỉ muốn chúng ta ăn bánh vẽ thôi.”

“Tôi tin chắc vợ của Forman có thể cung cấp nhiều chi tiết giúp các anh phác thảo chân dung hung thủ.” Genko ngừng lời trong giây lát để hai cảnh sát viên chuẩn bị tinh thần đón nhận điều ông sắp nói. “Chỉ cần ai đó đưa chị ta đi đúng hướng…” Cuối cùng ông thêm vào, ngụ ý mình chính là người đó.

“Đổi lại ông muốn gì?” Delacroix hỏi.

“Tôi muốn xem chân dung của hắn.”

“Rồi ông định làm gì với nó? Ông định đi bắt hắn à? Định một mình đi đòi công lí à?”

Không, ông không nuôi ý định trả thù cho Linda. Ông thò tay vào trong túi tìm mảnh bùa và đưa cho họ xem.

Delacroix mở tờ giấy ra và bắt đầu đọc các thông tin bệnh án.

“Tôi mệt mỏi rồi.” Genko nói. “Tôi chỉ muốn ra đi.”

Rời khỏi thế giới mục ruỗng này, ý ông muốn nói như thế.

“Tôi muốn ra đi trong thanh thản.”

Delacroix đưa tờ giấy cho Bauer xem, trước khi trả nó lại cho Genko.

“Và việc nhìn tận mắt gã biến thái đó sẽ làm ông thanh thản?”

“Đúng vậy.” Ông đáp. “Tôi sẽ cho các anh biết phần còn lại chỉ khi có sự hiện diện của vợ nha sĩ Forman. Các anh đã đọc bệnh án của tôi rồi đó. Các anh không cần phải đe dọa hay tống tôi vào tù vì tội cản trở công lí. Thứ duy nhất làm tôi khiếp sợ thì sắp xảy ra rồi. Thế nên chúng ta sẽ làm như tôi nói, hoặc là cút mẹ các anh đi.”

Genko tỏ ra cứng cỏi, nhưng thực lòng ông đã quyết định sẽ đưa cho hai đặc vụ cuốn truyện tranh và kể với họ về nguồn gốc của mặt nạ thỏ Bunny. Xét cho cùng, sau khi biết Robin Sullivan đã chết, hướng điều tra duy nhất của ông rơi vào ngõ cụt và ông không cần cuốn sách mỏng đó nữa. Nhưng điều Delacroix nói đã làm ông thay đổi ý định.

“Kể cũng lạ khi ông muốn gặp vợ của tay nha sĩ.” Anh ta thông báo. “Bởi vì chị ta cũng yêu cầu được gặp ông.”