Chương 33
Cổ họng tắc nghẹn, ông há miệng ra, tuyệt vọng đớp không khí. Cách tệ nhất để thức dậy sau một giấc ngủ say như chết là khám phá ra bạn còn sống chỉ để sắp chết một lần nữa, chết đau đớn.
Kẻ ra tay từ phía sau lưng Genko nhất quyết không buông ra. Ông có thể cảm thấy cánh tay khỏe mạnh kẹp chặt mình một cách không thương tiếc. Ông cố kéo nó ra khỏi cổ, nhưng những ngón tay ông cứ trượt đi trên lớp da tay trơn tuột do nước mưa của kẻ tấn công. Ông muốn có thời gian giải thích cho Paul Macinsky vì sao ông lại đột nhập vào nhà anh ta như một tên trộm. Ông hiểu phản ứng của anh ta, nhưng căn cứ theo hoàn cảnh thì nó có phần thái quá. Ông muốn nói tất cả những điều đó với kẻ sắp đoạt mạng ông. Nhưng rồi ông nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Paul qua màn hình của cái ti-vi đối diện.
Kẻ tấn công ông có một vết bớt màu đen trên nửa khuôn mặt bên phải.
Đó không phải là Paul Macinsky. Mà là Robin Sullivan.
Lão già giúp mình vì lí do này. Lão dụ mình tới đây rồi bằng cách nào đó báo cho đồ đệ. Mình đã bị gài bẫy.
Bunny không cần đeo chiếc mặt nạ đầu thỏ nữa, rốt cuộc họ đã mặt đối mặt với nhau. Và Bunny cũng đang nhìn ông qua màn hình ti-vi. Trong đôi mắt long lanh đó không có sự thù hận hay giận dữ. Chỉ có khao khát giết chóc lạnh lùng.
Bức vẽ của Meg Forman – biển cả, con thuyền, mặt trời. Thiên đường hình dung bởi một bé gái. Mình xứng đáng với nó, Genko thầm nghĩ. ‘Chúa là một đứa trẻ mà, ông không biết sao?’ bà tu sĩ kia đã nói như thế. ‘Chính vì thế nên Ngài không nhận ra khi làm chúng ta tổn thương.’
Genko bắt đầu chấp nhận nỗi đau của sự kết thúc.
Những vệt sáng tựa như các nàng tiên li ti bắt đầu nhảy múa trước mắt ông. Phổi ông nhanh chóng cạn không khí. Ông hổn hển. Biển cả, con thuyền, mặt trời – ông gần như đã nhìn thấy chúng hiện ra. Tôi tới đây. Ông cảm thấy được kéo lên cao và ông lật đầu ra sau. Đó chỉ là một phản xạ vô thức, nhưng ông đã giáng cho kẻ tấn công một đòn mạnh vào mũi.
Bị bất ngờ, Robin Sullivan nới lỏng cú siết. Genko tận dụng thời cơ để vùng ra và bật dậy khỏi chiếc ghế bành. Ông ngã chống tay xuống tấm thảm bẩn thỉu phía trước. Ông cố hít vào, nhưng chỉ thành công ở lần lấy hơi thứ ba. Rồi ông quay người lại nhìn kẻ tấn công mình: Bunny đang bị chảy máu mũi, nước mắt giàn giụa làm hắn không quan sát được, điều đó không ngăn cản hắn lao tới. Hắn túm lấy mắt cá chân của ông, nhưng Genko rút được ra và bỏ chạy. Ông tránh xa con quái vật, nhưng cũng xa khỏi cửa ra vào. Thật vậy, ông không biết mình chạy đi đâu. Ông giống như con ruồi không nhận ra cửa sổ đang mở và bị cầm tù vì sự ngu ngốc của mình.
Genko lảo đảo tiến vào bếp, căn phòng duy nhất trong nhà chưa được ông khám xét. Ông nhẹ cả người khi thấy bên cạnh tủ lạnh có một cánh cửa dẫn ra sân sau.
Trong lúc đó, Bunny đã đứng dậy và đang chạy tới.
Rời khỏi căn nhà không đồng nghĩa với được an toàn, nhưng nó vẫn là động lực tuyệt vời để không đầu hàng. Bằng chút sức lực còn lại, Genko lao tới chỗ cánh cửa, thầm mong nó không bị khóa như cái ở trang trại Wilson vài hôm trước, khi Bunny cũng truy đuổi ông như bây giờ.
Genko túm lấy tay nắm cửa và giật mạnh. Nó bật mở. Ông muốn bước ra ngoài nhưng lại do dự. Mọi thứ bỗng nhiên trôi đi rất chậm rãi. Ông cảm thấy viên đạn xuyên vào lưng mình, ngay giữa hai bả vai. Một mảnh kim loại nóng bỏng khoét sâu vào da thịt ông.
Nhưng Genko không nghe thấy tiếng súng nổ. Làm sao có thể như vậy được?
Ông cảm thấy giống như mình bị trúng một viên đạn. Nhưng khi nhìn xuống, ông không thấy lỗ ra của nó trên ngực. Chưa tìm được một sự giải thích thì đôi chân ông đã nhũn ra, ông khuỵu xuống. Tai ông vang lên tiếng trống dồn dập – thứ nhịp đập loạn xạ của tim ông.
Không ai bắn ông cả.
Đó chính là cơn đau tim chí mạng mà ông chờ đợi mấy ngày nay.
Genko buông tay khỏi nắm cửa, lảo đảo trong tư thế quỳ, rồi ngã vào tủ lạnh và trượt xuống sàn, kéo theo một loạt những miếng nam châm đủ màu sắc gắn trên đó.
Chênh vênh giữa sự sống và cái chết, ông lơ đãng nhìn một miếng nam châm: Nó có hình một cây cọ. Bên dưới nó là một bức vẽ.
Màu sắc và phong cách này không thể nhầm lẫn đi đâu được. Nó được vẽ bởi một đứa trẻ.
Trong bức vẽ có một con thỏ to với đôi mắt hình trái tim đang nắm tay một bé gái tóc vàng.
Nhưng điều khiến Genko ngạc nhiên nhất chính là cái tên viết nguệch ngoạc ở góc dưới của tờ giấy.
Meg.