← Quay lại trang sách

Chương 36

Một âm thanh duy nhất, bất biến.

“Ba, hai, một, sốc!”

Ông không còn kiểm soát cơ thể mình được nữa. Ông hiện diện, nhưng cứ như thể đang bị giam cầm trong một bộ áo lặn bằng thịt. Mặc dù vậy, ông không cảm thấy đau đớn. Ngược lại, đó là một cảm giác rất dễ chịu.

Ông không thể nhắm mắt, nên cứ trợn trừng quan sát những nhân viên cấp cứu bận rộn bên cạnh mình. Chứng kiến cái chết của chính mình, hay thật!

“Sốc!”

Đội cấp cứu gồm một nam và một nữ. Người đàn ông trạc ba mươi tuổi, vạm vỡ, để đầu đinh và có đôi mắt đen. Loại người mà bạn sẽ muốn đi nhậu cùng, hoặc xem đá bóng cùng. Anh ta đang giữ một bóng cấp cứu bên trên mũi và miệng ông. Người phụ nữ thì nhỏ con hơn, nhưng không kém phần quyết tâm. Mái tóc xanh buộc đuôi ngựa, nước da trắng lấm tấm tàn nhang và mắt xanh. Ở vào hoàn cảnh khác, ông sẽ muốn rủ cô nàng đi chơi. Bằng giọng quả quyết, cô ra lệnh một lần nữa:

“Sốc!”

Người đàn ông lui lại trong khi cô ta đặt hai điện cực lên ngực ông và tiến hành sốc điện. Cứ mỗi lần như thế, ông lại có cảm giác như được ai đó nhóm lửa bên trong cơ thể mình. Ngọn lửa bùng lên rồi lụi tắt sau vài giây.

Bỗng âm thanh kia thay đổi và bắt đầu có nhịp điệu.

“Tốt.” Tóc xanh mừng rỡ thông báo. “Ông ta sống rồi. Bây giờ có thể chuyển ông ta đi được rồi.”

Ai nhờ cô đưa tôi từ cõi chết quay về! Cô nên để tôi lại nơi tôi đang ở.

Họ đưa ông lên một chiếc cáng. Sau khi vượt qua một đoạn đường dằn xóc, họ đưa ông vào xe cấp cứu. Cửa xe đóng lại và tiếng còi hụ vang lên.

“Giờ thì ở lại với chúng tôi nhé ông bạn!” Người đàn ông bắt chuyện để giữ cho ông tỉnh táo. “Ông may lắm đó: Bạn ông đã mát xa tim cho ông suốt mười phút. Nếu không có ông ta, chúng tôi sẽ chẳng làm gì được nữa. Ông nên nghĩ đến một món quà ngon lành đi là vừa.”

Ông không thể tin nổi tai mình: Paul Macinsky đã cứu mạng ông, dù là tạm thời. Ông muốn nói với hai nhân viên cấp cứu rằng anh ta vô tội, rằng anh ta chẳng liên quan gì tới vụ bắt cóc Samantha Andretti. Rằng Bunny thật ra là… Bunny là ai nhỉ? Ông quên mất rồi.

Bóng tối ập xuống.

Một tia chớp thình lình – giống như ánh đèn magiê của một chiếc máy ảnh thời xưa – cho ông thấy một khung cảnh khác hẳn. Ông không còn ở trong xe cấp cứu nữa. Quanh ông là những âm thanh rộn rã của một đám đông hối hả. Ông đang nằm, một nguồn sáng chói chang chiếu xuống ông từ trên cao. Nhiều bàn tay thoăn thoắt chạm vào ông. Những giọng nói khó nghe. Tất cả bọn họ đều khỏa thân.

“Chỉ số ô-xy thế nào rồi?” Một phụ nữ thấp bé ngực to hỏi.

“Đang tụt. Sáu mươi bảy phần trăm.” Một người đàn ông râu ria đáp.

“Vô tâm thu.” Giọng nói khác lên tiếng, ông chỉ nhìn thấy cái bụng bự của anh ta.

“Tôi sẽ chuẩn bị tiêm atropine.” Một phụ nữ nói, trước khi quay lưng lại, phô bày một bộ mông hấp dẫn.

Họ trần truồng vì nóng, Genko nghĩ, ông không tài nào lí giải được sự vô lí này. Trong khi mọi người đều nghiêm túc thì ông lại bật cười khúc khích.

“Cho thở CPAP thôi.” Một nữ bác sĩ trẻ với mái tóc đen ngang vai ra lệnh.

Cô ta là người duy nhất khoác áo choàng trắng, nhưng không mặc gì bên dưới lớp vải áo. Ôi, mình muốn cởi cái áo kia ra biết bao.

“Huyết áp thế nào?”

“Tám mươi tám, năm mươi chín.”

Sao không cởi áo choàng ra nhỉ? Tôi chắc chắn cô sẽ vừa mắt tôi lắm, cưng à… Ông không còn kiểm soát được cơ thể mình nữa, nhưng cái chết hóa ra cũng không tệ. Ông thấy lâng lâng sảng khoái.

Trong lúc đó, có một người đang gọi điện thoại:

“A-lô, khoa tim mạch bệnh viện Saint Catherine đây. Chúng tôi cần thông tin của một bệnh nhân… Tên ông ta là Bruno Genko.”

Mình đang ở Saint Catherine, ông nhủ thầm. Nằm cùng một bệnh viện với Samantha Andretti. Và Bunny cũng đang ở đây nữa. Ông vẫn chưa thể nhớ ra tên thật của Bunny. Này, các người có nghe tôi nói không đấy? Một chuyện khủng khiếp sắp xảy ra và các người cần phải báo cảnh sát ngay. Song song đó, hãy mang cho tôi một ly tequila và mở tiệc thôi.

“Ông ta đang nắm cái gì trong tay thế?” Ai đó bỗng hỏi. Chính là người đàn ông râu ria, anh ta đang cố banh những ngón tay của ông ra. “Có vẻ là một mảnh giấy vo tròn, nhưng ông ta không buông ra.”

“Kệ đi, miễn nó không phải là một món đồ mà ông ta có thể dùng để tự làm đau mình.” Nữ bác sĩ xinh đẹp đáp. “Chuẩn bị tiêm adrenaline.”

Bóng tối ập xuống.

Lại một tia chớp khác, nhưng lần này giống pháo hoa hơn. Những tiếng ồn ban nãy đã lắng xuống và âm thanh nhịp nhàng kia lại ru ông – nó là phiên bản điện tử của nhịp tim ông. Ông vẫn đang nằm, một cái mặt nạ nhựa che phủ phần lớn khuôn mặt ông và bơm ô-xy vào phổi ông.

Nữ bác sĩ trẻ tóc đen và một nam bác sĩ lớn tuổi đang trò chuyện bên cạnh giường ông. Lạ thay, cả hai người đều quần áo đầy đủ.

“Ai cho phép cô hồi sức ông ta?” Nam bác sĩ đang cầm một mảnh giấy và tỏ vẻ bực bội.

Mảnh bùa của mình, Genko nghĩ bụng.

“Đội cấp cứu không thể nào biết được và chúng tôi cũng không có thời gian để lục túi ông ta.” Nữ bác sĩ phân trần. “Làm sao chúng tôi biết đây là một ca ở giai đoạn cuối?”

Genko phát cáu vì cách họ nói chuyện cứ như thể ông không hiện diện.

“Đơn vị hiện có rất ít nhân lực và cô phung phí họ vì một người mà cùng lắm chỉ sống được đến sáng mai!”

Thật ra tôi cũng đâu có muốn được cứu – ông không nghĩ đến điều đó hay sao hả, đồ khốn? Nếu tôi chết đi thì ít nhất tôi cũng không phải thấy cái bản mặt xấu xí của ông. Thật ra, ông rất buồn vì không ai thèm quan tâm tới cái chết của mình, dù ông chỉ đang hái quả của cuộc đời cô độc mà mình theo đuổi. Ông không có gia đình và chưa bao giờ nghĩ đến việc có con cái. Ông đã chấp nhận chuyện đó như một điều hiển nhiên. Việc ‘kết hôn và sinh con đẻ cái’ chưa bao giờ được ông tính đến.

Lão Bunny già đã chuyền cây gậy tiếp sức cho thằng Bunny trẻ, ông nghĩ thầm. Ngay cả con quái vật đang nằm chờ chết ở cảng trung chuyển cũng còn có một hậu duệ để duy trì những ký ức về lão. Và tay Bunny trẻ đã có một vợ hai con. Tên hắn là gì nhỉ?

Forman. Peter Forman. Và hắn là một nha sĩ!

Nhưng cơn phấn khích của ông nhanh chóng tắt lịm, vì không có cách nào ông thông báo được điều đó với thế giới ngoài kia.

Tháo cái mặt nạ này ra, tôi có chuyện cần nói với các người!

“Cô vừa hồi sinh một lá rau đó.” Lão bác sĩ nói.

Tôi không sống thực vật, đồ khốn. Tháo cái mặt nạ này ra và tôi sẽ cho anh thấy.

“Tôi xin lỗi, thưa bác sĩ.” Cô gái trẻ đẹp đáp. “Chuyện này sẽ không lặp lại.”

Cô ta lắc đầu và đang gấp tờ giấy thì bỗng dừng lại để nhìn kỹ hơn. Genko nhận ra cô ta đang xem mặt kia của tờ bệnh án.

Bức chân dung của Bunny được vẽ bởi tay săn trộm đã cứu giúp Samantha Andretti.

Đúng lúc đó Genko nghe thấy một giọng nói trong đầu. Linda – Linda của ông – đang nói với ông. Chuyền gậy đi. Làm như dễ lắm. Ông tập trung. Khác với tâm trí của ông, cơ thể ông đã chết rồi. Nhưng ông phải làm chuyện này. Ông hình dung bàn tay phải của mình, những ngón tay đang nắm chặt một tờ giấy vo viên. Chuyền gậy đi, giọng nói dịu dàng của Linda lại vang lên. Ông bắt đầu với ngón trỏ, nó khẽ nhúc nhích. Đừng đi đâu hết, ông nhắn trong đầu với hai bác sĩ. Ở lại thêm một chút nữa. Kế tiếp là ngón cái của ông – thật khó nhọc, như thể ông đang vần một tảng đá nặng. Chuyền gậy đi! Ông cảm thấy Linda đang cầm tay ông và tiếp sức cho ông. Ngón tay giữa, rồi ngón áp út và cuối cùng là ngón út. Ông không biết chuyện này đang thực sự diễn ra hay chỉ ở trong đầu mình. Giọng nói của Linda biến mất. Nữ bác sĩ gấp mảnh bùa của ông lại và cất vào trong túi áo. Cô ta sắp đi khỏi. Không, làm ơn đừng đi mà!

Không!

Tiếng động khẽ của một thứ gì đó chạm sàn vang lên.

Nữ bác sĩ khựng lại, quay người về phía giường bệnh của ông. Cô nhìn xuống sàn. Nào, nào, lại đây nhìn đi. Và cô làm theo, thật vậy, cô tiến đến chỗ ông. Cô cúi xuống và nhặt mảnh giấy vo viên vừa rơi khỏi tay ông. Cô mở nó ra với vẻ mặt lưỡng lự. Cô hết nhìn tờ giấy rồi lại nhìn ông. Rồi cô lấy mảnh bùa của ông từ trong túi áo ra và so sánh hai mảnh giấy với nhau.

Hình vẽ của tay săn trộm và bức tranh của cô con gái út của Peter Forman mà ông đã tìm thấy trên cửa tủ lạnh nhà Paul Macinsky.

Cùng một đối tượng. Một con thỏ có đôi mắt hình trái tim.

Nữ bác sĩ bối rối ra mặt. Cô rút thứ gì giống cây bút từ trong túi ra. Không, nó là một cái đèn pin. Cô tiến lại gần khuôn mặt của ông, dùng ngón tay nâng mí mắt bên phải của ông lên rồi chiếu đèn vào đồng tử. Sau đó cô lặp lại với con mắt bên trái.

Genko cố gắng mấp máy môi, hi vọng cô nghe thấy, bất chấp cái mặt nạ nhựa to tướng.

Cô đã ghi nhận.

Nữ bác sĩ ngập ngừng, rồi chậm rãi gỡ quai đeo của chiếc mặt nạ, giải phóng khuôn mặt ông. Cô ghé sát hơn nữa và kề một bên tai vào môi ông.

Genko dùng chút hơi tàn để bật ra vài âm thanh.

Nữ bác sĩ chờ đợi thêm một chút, rồi đứng thẳng dậy. Cô gắn mặt nạ cho ông trở lại, rồi nhìn ông với ánh mắt bối rối.

Ông không chắc mình đã giao tiếp được. Có thể ông chẳng nói gì với cô, vì tâm trí ông đang bày ra những trò lạ lùng – mặc dù ông khá thích thú với chuyện tất cả bọn họ đều trần truồng.

Nữ bác sĩ đi ra cửa.

Không, trời đất ơi, không…

Tuy vậy, thay vì bước ra ngoài, cô nhấc điện thoại lên và bấm số.

“Vâng, là tôi đây.” Cô nói với đầu dây bên kia.

Nào nào, cưng ơi, chuyền gậy đi.

“Bệnh nhân phòng 318 có thể có một người thân. Chúng ta cần phải thông báo với anh ta, ông ấy vừa mới cho tôi biết tên của anh ta.”