Chương 37
Mùi của mùa hè đã tràn ngập không khí trong buổi chiều muộn giữa tháng Sáu ấy.
Nó và Paul đang đi về nhà sau một trận đấu ở sân bóng đá phía sau nhà thờ. Cả hai ướt đẫm mồ hôi và vui như những đứa trẻ mười tuổi vẫn thường hay thế. Mặt trời chỉ còn là một quả cầu đỏ ối ở cuối con đường và qua những ô cửa sổ mở toang hai đứa có thể nghe thấy tiếng nói cười phát ra từ ti-vi trong khi mọi người chuẩn bị ngồi vào bàn ăn tối.
Paul Macinsky là người bạn thân nhất của nó. Ít nhất là theo quyết định của cha Edward. Cha đã tách chúng qua một bên và bảo: ‘Từ hôm nay, hai con sẽ là bạn tốt của nhau.’ Paul không được nhanh trí cho lắm, thằng bé chỉ gật đầu mà chẳng thắc mắc gì. Nhưng Robin thì biết vì sao ông linh mục lại ghép hai đứa với nhau. Bọn trẻ con giống như nó và Paul thuộc một loại cụ thể, không có tên gọi, nhưng ai cũng dễ dàng nhận ra sự khác biệt giữa những đứa trong nhóm đó và tất cả những đứa còn lại. Gần như không ai trò chuyện với chúng, chúng không bao giờ được mời tới các buổi tiệc, luôn là những thành viên cuối cùng được chọn của một đội bóng và, trên hết, chẳng ai gọi chúng bằng tên thật, mà chỉ toàn dùng họ.
Sullivan và Macinsky.
Hai đứa thậm chí không phải là đối tượng nhắm đến của những trò bắt nạt. Chúng chỉ đơn giản là không tồn tại.
Cha Edward, người thừa biết bọn trẻ con có thể tàn nhẫn với các bạn đồng trang lứa như thế nào, đã gọi hai đứa tới phòng cất đồ lễ. Khi quyết định cho hai đứa làm bạn với nhau, có lẽ ông muốn cả hai không phải chịu đựng nỗi cô đơn mà ở vào cái tuổi vô tư này, thứ dấu ấn tồi tệ nhất của sự bêu riếu.
Bất chấp cái bớt trên mặt, nguyên do chính khiến cho thằng bé trở nên rụt rè, Paul không phải là người bất hạnh. Nhưng thằng bé hiếm khi mở miệng. Theo tìm hiểu, Robin được biết Paul sống cùng mẹ và chưa bao giờ gặp mặt cha. Nó không muốn làm bạn khó xử nên cũng không hỏi kỹ hơn. Nhưng theo lời đồn thì mẹ của Paul gian díu với một người đàn ông đã có gia đình, đó là nguyên nhân khiến bà bị gia đình từ mặt và đuổi khỏi nhà với đứa con hoang trong bụng.
Mặc dù Paul mang họ mẹ và vì thế bị xem như đứa trẻ của tội lỗi, Robin vẫn ghen tỵ với bạn vì nhiều lẽ. Hiếm có ngày nào trôi qua mà trong nhà nó không nổ ra những trận cãi cọ. Bố mẹ nó đều uống rượu rất nhiều và sẵn sàng thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Mẹ nó có lần đã đâm dao vào bụng bố nó khi ông đang ngủ. Rốt cuộc ông không việc gì, nhưng ngay khi từ bệnh viện trở về nhà, ông đã phang cho mẹ nó một cái bàn ủi vào đầu làm bà bị rạn xương sọ. Thỉnh thoảng Robin lại bị kẹt ở giữa trong một trận ẩu đả sau cánh cửa, nhưng Paul không bao giờ hỏi về những vết bầm tím trên người bạn.
Thật ra thì gần như mọi đứa trẻ trong khu phố đều gặp vấn đề ở nhà, nhưng khác với hai đứa, chúng vượt qua được. Cứ như thể Chúa Cha đã ban cho chúng một lớp áo giáp nhưng lại quên trang bị cho Paul và nó.
Có lẽ đó là tất cả những gì đưa chúng lại gần nhau. Như thế liệu có đủ để tạo ra một tình bạn hay không? Robin không nghĩ vậy. Cha Edward đã quá lạc quan khi hi vọng rằng hai đứa sẽ giúp đỡ lẫn nhau. Chúng không có điểm gì chung và chẳng làm gì ngoài việc giết thời gian bằng cách ném sỏi vào những cái vỏ lon rỗng và đuổi bắt lũ mèo hoang.
Nhưng rồi một ngày nọ đã xảy ra một chuyện.
Hai đứa được chọn vào chung một đội bóng, dù thường xuyên ngồi dự bị. Và một phép mầu đã xảy ra trên sân cỏ: Nằm ngoài sự mong đợi, chúng tạo thành một cặp trung vệ tuyệt vời. Một bức tường khó vượt qua đối với cầu thủ tấn công của các đội khác. Kể từ đó, mọi chuyện được cải thiện. Bên ngoài sân bóng, những đứa trẻ khác vẫn gọi chúng bằng họ và ít khi bắt chuyện, nhưng trong các trận đấu thì chúng được đối xử một cách tôn trọng.
Vào buổi chiều muộn tháng Sáu năm 1983 ấy, khi hai đứa vừa đi bộ vừa trò chuyện về trận đấu, Robin Sullivan và Paul Macinsky đã lại giống như hai người lạ, vì tình bạn của chúng chỉ thực sự diễn ra trên sân cỏ. Lúc vòng qua một góc tường, hai đứa chạm mặt Bunny đang đi đổ rác.
“Ê, mấy đứa, khỏe không?”
Cả hai không đáp, nhưng bước chậm lại. Robin thấy người giúp việc nhà thờ khá lập dị. Chú có một nụ cười phô hàm răng vàng ệch vì hút thuốc nhiều và tỏ vẻ lịch sự một cách thái quá đối với các cô gái đi lễ nhà thờ. Ngay cả cha Edward cũng giữ khoảng cách với Bunny, như thể không tin tưởng chú ấy. Thường thì Bunny chỉ thu mình lại trong một góc. Nếu ai đó nhắc tới Bunny, Robin luôn hình dung trong đầu hình ảnh chú cầm một cây chổi trong sân nhà thờ. Có lần, trong lúc đạp xe ngang qua Santissima Misericordia, nó quay về phía chính diện nhà thờ và thấy chú đã ngừng quét, mắt nhìn nó chằm chằm. Có điều gì trong ánh mắt đó bám riết lấy nó suốt một đoạn đường và làm lông tay nó dựng ngược.
“Trận đấu thế nào? Bunny hỏi tiếp sau khi đặt xô rác xuống đất.”
“Như thường lệ thôi ạ.” Lạ thay, lần này người đáp lại là Paul.
Phải vài năm sau Robin mới hiểu ra sự mạnh dạn của Paul được thúc đẩy bởi mong muốn tránh mặt Bunny càng sớm càng tốt, có lẽ do sợ.
“Ta để ý rồi nha: Hai đứa đi đâu cũng dính lấy nhau.” Thấy cả hai không đáp, Bunny nói tiếp. “Ta đã thấy hai đứa bị đám con trai đối xử như thế nào, nhưng vì hai đứa ngoan, nên ta sẽ cho xem cái này, bí mật lắm…” Bunny ngừng lời để ho, rồi khạc đờm xuống vỉa hè. “Hai đứa biết giữ bí mật đúng không?”
Hai thằng bé vẫn im, nhưng Bunny tiếp tục ba hoa:
“Có một cuốn truyện tranh mà ta nghĩ hai đứa sẽ rất thích. Nhưng không phải loại mà cha Edward mua đâu nha… Cuốn truyện này đặc biệt lắm.” Đôi mắt Bunny long lanh trong khi nói câu đó.
“Đặc biệt tức là sao ạ?” Robin tò mò hỏi lại.
Bunny nhìn quanh, rồi lấy từ trong túi quần sau ra một quyển truyện tranh được cuộn lại.
“Một con thỏ?” Robin cười khẩy khi trông thấy bìa sách. “Cái này chỉ dành cho bọn trẻ con.”
“Thế nếu ta nói với chú mày rằng cuốn này không phải như thế thì sao?” Bunny nói với giọng thách thức. “Bởi vì nếu mày đọc nó qua gương, sẽ có một điều rất khác thường xảy ra, mày không tưởng tượng được đâu.”
Paul kéo áo Robin.
“Tụi mình muộn giờ ăn tối rồi.”
Nhưng Robin bỏ ngoài tai.
“Tôi không tin.” Nó nói với Bunny.
“Thế thì đi theo ta về nhà, chú mày sẽ tận mắt kiểm chứng.”
“Sao bọn tôi lại phải đến chỗ chú?” Paul nghi ngờ hỏi lại.
“Thật ra thì, hai đứa cũng không cần phải làm thế đâu. Hai đứa có mang gương theo không, ta cho xem luôn.”
Rõ ràng Bunny đang muốn khiêu khích bọn trẻ, nhưng Robin khôn hơn.
“Chú đi lấy gương đi, bọn tôi đợi ở đây.”
Bunny tỏ ra bất ngờ với câu đối đáp này, nhưng chỉ cười.
“Thế thì thôi, ta tưởng mấy đứa quan tâm. Đành cho người nào có gan to hơn thỏ đế xem vậy.”
Nói đoạn Bunny quay lưng bỏ đi.
Paul bắt đầu đi tiếp, nhưng Robin vẫn nán lại, mắt nhìn theo người giúp việc nhà thờ.
“Cậu có về không đấy?” Paul hỏi.
Nó miễn cưỡng đi theo thằng bạn. Khi đi vòng qua một góc phố cũng là lúc chúng chia tay. Paul rẽ phải, hướng về phía căn nhà màu xanh.
“Cậu vẫn ổn chứ?” Thằng bé lên tiếng khi thấy Robin có vẻ suy tư.
“Ừ.” Nó đáp.
“Chúng ta vẫn là bạn, đúng không?” Paul rụt rè hỏi lại.
“Dĩ nhiên rồi.”
Hai đứa nhìn nhau trong im lặng một lát.
“Vậy thôi, chào cậu.” Paul nói và quay gót.
Sau khi đi được vài bước, Robin quay người nhìn theo thằng bạn. Một giọng nói bướng bỉnh trong đầu nó bảo rằng Paul rồi sẽ chẳng đi đến đâu trong cuộc đời này. Nó biết giọng nói ấy. Đó là giọng của bố nó. Lúc say xỉn thì không sao, chứ mỗi khi giã rượu là ông Fred Sullivan lại trở thành con người tàn độc. Nếu không đánh con thì ông cũng mắng chửi vô cớ. Nhưng hơn hết, dường như ông bỗng nhớ ra mình là một phụ huynh và bắt đầu ‘phun châu nhả ngọc’ những câu đại loại như: ‘Đàn bà chỉ biết làm mỗi một việc,’ hoặc ‘Đừng có để bọn mọi đen nó trèo lên đầu mày.’ Nhưng câu nói ưa thích của ông là: ‘Chỉ chơi với đứa nào hơn mình.’ Không khó để Robin xác định mình cần ‘chơi’ với ai, vì gần như tất cả mọi người đều hơn nó. Nếu cứ mất thời gian với ‘Paul mặt quỷ’, nó sẽ chẳng còn cơ hội được người khác chấp nhận.
Vào buổi chiều muộn tháng Sáu năm ấy, nó không thể tiêu hóa nổi việc ngay cả Bunny cũng chế nhạo hai đứa, ngụ ý bảo chúng là đồ nhát gan. Có lẽ đã đến lúc phải chứng tỏ rằng nó và Paul không giống nhau. Thế là nó chờ cho đến khi thằng bạn khuất dạng trên đường.
Và nó quay lại.
Sau khi đến nhà thờ, nó gõ lên cánh cửa dẫn xuống hầm, định bụng dạy cho Bunny một bài học bằng cách xoáy thứ gì đó của người giúp việc và chuồn mất. Sau đó nó sẽ khoe chiến lợi phẩm với đám con trai và ba hoa về hành động can đảm của mình. Như lời bố nó từng nói, nếu muốn học cách đối đầu những kẻ mạnh hơn mình, hãy bắt đầu với ai đó yếu hơn.
“Đổi ý rồi à.” Bunny lên tiếng khi trông thấy nó trên ngưỡng cửa.
“Chứ sao.” Robin đáp với giọng thách thức.
“Thế thì vào đi.” Bunny nói và chỉ vào cầu thang phía sau lưng mình.
Robin đi theo người giúp việc, nhưng ngay khi cánh cửa gỗ đóng lại, nó bỗng có một linh cảm khó chịu. Hai người đi xuống tầng hầm, đến chỗ có để những thiết bị đun nước nóng. Chỗ ở của Bunny là một cái buồng nhỏ được quây lại bằng lưới thép, trông chẳng khác nào một cái chuồng gà.
Robin đưa mắt nhìn quanh.
Nơi này khiến nó cảm thấy e ngại. Ánh sáng mặt trời không thể đến được đây, đã thế còn hăng mùi dầu hỏa. Có một cái giường gấp, một bộ sưu tập những món đồ chẳng giá trị gì nằm trên kệ, một cái bàn làm việc và một tủ sắt. Bunny bật một chiếc đài bán dẫn đặt trong một cái kệ làm từ hộp giày. Những điệu nhạc blues vui vẻ vang lên, trái ngược hoàn toàn với khung cảnh.
Bunny ngồi xuống giường và mở ngăn kéo của chiếc bàn đầu giường, lấy ra một cái gương nhỏ để cho Robin thấy bí mật nằm trong quyển truyện tranh.
“Lại đây ngồi cạnh chú này.” Tay giúp việc nhà thờ vỗ nhẹ xuống mặt giường. Giọng điệu của Bunny đã thay đổi, lúc này trong đó có một sự dịu dàng đáng sợ.
Lúc đó Robin bỗng cảm thấy lo lắng. Lẽ ra nó nên nghe lời Paul. Nó không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa.
“Có lẽ tôi nên đi.” Nó chật vật lên tiếng.
“Sao thế? Con không thích ở đây à?” Bunny hỏi, khuôn mặt tỏ vẻ phật ý. “Chú cứ tưởng mình sẽ trở thành bạn bè.”
“Không, thật đấy… Mẹ tôi đang đợi.” Robin lắp bắp. “Chắc mẹ đã nấu bữa tối xong rồi.”
Cùng lắm mẹ nó đi vét siêu thị được một con gà quay ế hai ngày và dằn mạnh xuống trước mặt nó mà không buồn hâm nóng. Nhưng bây giờ có cho ăn rơm ăn rác nó cũng sẵn sàng, miễn là có thể rời khỏi chỗ này.
“Con uống sữa và ăn chút bánh quy nhé?” Bunny hỏi, tay với lấy một hộp sữa tươi trong tủ và bắt đầu rót vào một chiếc cốc bẩn.
Robin không đáp.
Bunny bực bội lắc đầu.
“Tại sao tất cả bọn mày đều cư xử như thế này? Lúc đầu thì chảnh chọe, sau đó thì tìm cách rút lui.”
“Tôi không rút lui, nhưng xin để lần khác ạ.” Robin bắt đầu giật lùi.
Bunny nhìn nó với ánh mắt nghiêm trọng.
“Xin lỗi nhé, chú bé, nhưng chuyện đó là không thể.” Hắn giơ cốc sữa ra. “Giờ thì uống sữa đi.”