Chương 43
“Tôi có tin tốt lành đây.” Tiến sĩ Green tuyên bố sau khi quay trở vào phòng. “Chúng ta đã bắt được hắn: Kẻ giam cầm cô suốt mười lăm năm trời đã bị bắt!”
Cô giả vờ ngạc nhiên không nói nên lời. Thật ra, chính nỗi sợ đã ngăn không cho cô phản ứng. Cô thầm mong lão ta không để ý.
“Chuyện đó đã diễn ra như thế nào?”
“Đáng tiếc là tôi không được phép chia sẻ các chi tiết với cô. Tuy vậy, cô có thể yên tâm rằng nếu không có sự trợ giúp của cô thì chúng tôi đã không thể tóm được hắn.” Lão sung sướng ra mặt. “Cô hoàn toàn có thể tự hào.”
“Thế tức là mọi chuyện đã chấm dứt?”
“Phải đó, cô gái thân mến.” Lão đáp trong lúc lấy chiếc áo vest treo ở lưng ghế. “Bố cô đã đến. Chúng tôi vừa nói chuyện với nhau: Tôi đã giải thích với ông ấy rằng việc để cô gặp ông ấy ngay sẽ không dễ dàng đối với cô và bố cô đã đồng ý chờ cho đến khi cô sẵn sàng.”
“Vậy ông định đi đâu đây, tiến sĩ?”
Lão mỉm cười.
“Tôi đi về nhà, nhưng tôi hứa sẽ quay lại gặp cô sớm thôi.”
“Nhà của ông đẹp chứ?”
“Cả khoản vay cũng đẹp nữa, nếu cô quan tâm.”
“Vợ ông tên là gì?” Cô lập tức nhận ra lão bị bất ngờ vì câu hỏi đó.
“Adriana.” Tiến sĩ Green đáp sau một chút ngập ngừng.
Chẳng biết có đúng không nữa.
“Vợ chồng ông có con cái chưa?”
Tiến sĩ Green nhìn cô với ánh mắt bối rối.
“Rồi.” Lão đáp gọn lỏn.
“Thế tên chúng là gì?”
“Sao cô lại quan tâm đến đời tư của tôi như vậy?” Lão bật cười, nhưng lúng túng thấy rõ. “Tôi không thấy chuyện đó có gì thú vị cả, cô biết đấy.”
“Tôi muốn biết.” Cô đáp với giọng không nao núng.
Tiến sĩ Green vắt chiếc áo lên lưng ghế và ngồi xuống trở lại. Bỗng dưng lão không vội ra về nữa.
“Đứa lớn nhất là Johanna, năm nay ba mươi sáu tuổi. Kế đến là George, ba mươi tư. Và cuối cùng là thằng út, Marco, mới hai ba.”
Cô gật đầu như thể đang ghi nhớ những thông tin đó.
“Thế con cái ông làm nghề gì?”
“Marco đang học đại học, thằng bé còn ba kỳ thi nữa là tốt nghiệp chuyên ngành Luật. George đã thành lập một công ty công nghệ thông tin cùng với vài người bạn. Còn Johanna thì mới lấy chồng năm ngoái, con bé là nhân viên môi giới bất động sản.”
Cô dò xét khuôn mặt của tiến sĩ Green để xem liệu lão có đang bịa chuyện hay không. Không, tất cả đều là sự thật, cô nghĩ bụng.
“Ông đã quen vợ mình như thế nào?”
“Hồi học trung học.” Lão đáp tỉnh bơ. “Chúng tôi đã ở bên nhau được bốn mươi năm rồi đấy.”
“Bà ấy có khó chinh phục không?”
“Tôi hẹn hò với bạn thân của bà ấy và cô ta đã giới thiệu chúng tôi với nhau. Sau khi trông thấy bà ấy lần đầu tiên, tôi đã nhất quyết theo đuổi cho đến khi bà ấy đồng ý đi chơi với tôi.”
Tiến sĩ Green đang nhìn cô chăm chú, nhưng cô không đưa mắt đi chỗ khác.
“Ông có cầu hôn bà ấy ngay không?”
“Sau đó một tháng.”
“Cùng với một chiếc nhẫn cưới?”
“Tôi đã không có tiền để mua nhẫn. Tôi chỉ cầu hôn, thế thôi.”
“Trong bình dịch truyền này có gì?”
“Thuốc an thần.”
“Các ký ức của tôi đều là thật à?”
“Một số thôi. Những cái khác chỉ là ảo tưởng.”
“Tôi ở đây đã bao lâu rồi?”
“Gần một năm.”
“Tại sao ông làm cho tôi nghĩ rằng tôi là Samantha Andretti?”
“Đó là một trò chơi.”
“Ông là ai?”
Lão ta không đáp. Cô nhìn lão với ánh mắt thách thức.
“Tôi là ai?” Cô hỏi lại.
Lão mỉm cười, nhưng nét mặt giờ đây đã thay đổi. Sự dịu dàng của tiến sĩ Green đã biến mất.
“Xin lỗi nhé.” Cô nói. “Nhưng lần này tôi thắng.”
Con quái vật hít một hơi sâu.
“Xin chúc mừng, cô giỏi lắm.”
“Giờ thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Như thường lệ.” Lão đáp, rồi lục trong túi và lôi ra một chiếc xy lanh. “Tôi sẽ tiêm cái này cho cô và cô sẽ ngủ một giấc thật ngon. Khi tỉnh lại, cô sẽ chẳng nhớ gì sất.”
“Chúng ta đã chơi trò này bao nhiêu lần rồi?”
“Vô số lần.” Lão mỉm cười đáp. “Đây là trò ưa thích của chúng ta.”
Con quái vật tiến đến bên chiếc giường. Cô chìa cánh tay phải ra để cho lão thấy mình đã sẵn sàng.
“Kết thúc chuyện này đi.”
Đồ cặn bã, cô ghi nhớ trong đầu. Ngươi chỉ là đồ cặn bã.
Khi lão chuẩn bị tiêm thì cô đưa tay trái ra nắm lấy giá treo bình dịch truyền. Cô giật mạnh làm cái bình rơi xuống gáy của gã tiến sĩ giả hiệu, vỡ tan.
Lão buông tay cô ra và ngã xuống sàn như một cục tạ. Lão bị choáng, nhưng chưa mất ý thức. Cô nhận ra mình không có nhiều thời gian: Không bao lâu lão sẽ tỉnh táo lại và trở nên hung hãn.
Cô thả cơ thể mình rơi lên người lão và tước ngay chùm chìa khóa mê cung đeo ở thắt lưng. Rồi cô bước qua người lão và tiến ra cửa. Cô hụt hơi, cổ họng khát khô, cái chân bó bột nặng như đá. Nhưng cô phải đến đó, phải làm được. Cô đi từng bước một, trọng lượng nặng làm cho quãng đường ra cửa dường như dài vô tận. Chốc chốc cô lại ngoái đầu kiểm tra tình hình.
Lão khốn bắt đầu tỉnh. Đầu tiên lão chỉ đưa một bàn tay lên mặt. Sau đó lão thấy chùm chìa khóa bị mất và mọi thứ trở nên rõ ràng. Tiến sĩ Green tử tế đã biến mất. Cơn cuồng nộ giờ đây tuôn tràn trên khuôn mặt lão như sáp chảy.
Cô trông thấy lão đứng dậy rồi lao vào mình như một con thú điên. Lão đánh cô bằng cả hai tay và túm hụt áo cô. Nhưng cô sẽ không may mắn như thế một lần nữa.
Cô đã đến được cánh cửa sắt mà lão sơn trắng để làm cho nó giống như cửa phòng bệnh và mở nó ra nhanh hết mức có thể.
Tiếp đó cô bước ra ngoài và kéo tay nắm cửa về phía mình.
Khoảnh khắc ngắn ngủi mà cánh cửa đóng lại tưởng như rất dài, mọi cử chỉ của cô chậm hẳn đi. Cô cảm thấy như mình đã từng trải qua điều này và tự hỏi liệu nó là thật hay lại một ảo giác khác do thuốc tạo ra. Trong lúc hành động đó đi đến một kết thúc không tránh khỏi, cô trông thấy trên mặt con quái vật một loạt những biểu hiện từ giận dữ chuyển sang kinh ngạc, rồi thán phục.
Bằng đôi bàn tay run rẩy, cô tìm chìa khóa. Có phải đến hai mươi chiếc trong chùm. Mình sẽ không thể làm được. Cô suýt đánh rơi cả chùm xuống đất. Ở lần thử thứ tư, cô nghe thấy chiếc chìa khóa xoay trong ổ.
Một, hai, rồi ba vòng.
Có thứ gì đó lao vào cánh cửa. Là lão đang cố tìm cách thoát ra ngoài. Cô nghe thấy tiếng lão la hét và đập vào lớp kim loại. Dù sợ lão phá cửa thành công, nhưng cô vẫn mặc kệ và tiếp tục tìm kiếm, vì cô tin chắc mình chưa bao giờ gần với sự thoát nạn như thế này.
Cô thử mọi cánh cửa bằng chùm chìa khóa. Sau một loạt những căn phòng trống rỗng, cô tìm thấy một phòng có chiếc cầu thang gỉ sét dẫn lên một cái cửa sập.
Tuy vậy, để có thể trèo lên, cô phải tống khứ được chỗ bột bó trên chân. Cô bắt đầu đá vào cửa sắt cho đến khi làm vài vết nứt xuất hiện. Dùng ngón tay, cô cạy nó ra từng chút một.
Sau đó, cô trèo lên thang dù không biết mình sẽ thấy cái gì. Biết đâu lại là một mê cung khác? Sau những chuyện đã trải qua, cô không còn chắc chắn về bất cứ điều gì nữa.
Trên đầu cầu thang, cô dùng cả hai tay để vặn một thứ giống như van an toàn trên cửa sập. Nó đòi hỏi một sự cố gắng tột bậc. Nhưng ngay khi cửa hé mở, cô được hưởng một làn gió mát và ánh sáng ban ngày nhợt nhạt. Cô đẩy cật lực cho đến khi cánh cửa tròn lật ra phía ngoài, phát ra một âm thanh thật lớn.
Cô nâng người qua miệng lỗ và cố tìm hiểu xem mình đang ở đâu.
Trên đầu cô là tàn tích của một cối xay gió bị bỏ không sau một vụ hỏa hoạn. Xung quanh cô là khung cảnh một khu rừng tuyết phủ kéo dài đến hút tầm mắt.
Không một tiếng động, không một sự hiện diện nào của con người hay các loài động vật. Đây có thể là bất kỳ đâu. Làm sao con quái vật tới được đây? Cô nghĩ đến việc tìm một chiếc xe hơi. Lão đậu nó ở cách xa chỗ này, lão rất cẩn thận. Cô thậm chí không biết có con đường nào ở đó hay không. Cô chỉ có một lớp áo mỏng trên người, chân không giày. Mình sẽ không sống sót lâu ở nhiệt độ này, cô tự nhủ. Nếu mình không tìm được sự giúp đỡ, khi đêm xuống mình sẽ chết vì lạnh. Lựa chọn khác là quay trở xuống và chuẩn bị kỹ lưỡng hơn cho chuyến đi, hoặc thậm chí là trì hoãn nó cho đến khi cô có đủ sức lực.
Nhưng cô chỉ muốn đi thật xa khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Bằng mọi giá.
Tuy vậy, trước khi lên đường, cô nâng cửa sập bằng sắt lên. Những tiếng la hét của người đàn ông trong mê cung vẫn văng vẳng vọng lên từ cái lỗ bên dưới. Cô thả cho cánh cửa rơi xuống, bịt miệng lỗ lại. Mọi âm thanh lập tức nhỏ đi. Con quái vật đã nhận được thứ mà nó xứng đáng.
Bị chôn sống.
Đến đây, cô bắt đầu bước đi trên lớp tuyết dày tới ống chân. Cô bị lạnh, nhưng tự do. Điều kiện thời tiết này dù khắc nghiệt với cơ thể nhưng lại có một tác dụng hữu ích với tinh thần, bởi những mảnh ghép ký ức bỗng quay lại trong đầu cô.
Vết sẹo trên bụng mình ư: Mình là mẹ của một bé gái, nhưng không hề sinh nở trong mê cung. Con bé đang an toàn ở nhà.
Con quái vật không bắt cóc mình: Chính là mình đã đến đây tìm hắn.
Mình là một cảnh sát và mình làm việc tại Minh Phủ. Tên mình là María Elena Vasquez.
Nhưng mọi người gọi mình là Mila.